Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 50: Chương 50




Editor: Vy Vy 1505

Kinh thành cách Thừa Đức cũng không tính xa, lộ trình ước chừng hơn bốn trăm dặm.

Bởi vì địa thế Thừa Đức rất cao, cây rừng tươi tốt, phong cảnh tú lệ, khí hậu phong cảnh đều tuyệt, là một thắng địa tránh nóng khó được. Bởi vậy triều đại từ Thái Tổ trở đi, đại bộ phận Hoàng đế đều thích đến đây tránh nóng.

Hoàng đế lui tới thường xuyên, thực tự nhiên ra lệnh xây dựng đường đi thẳng, hơn nữa những nơi dừng chân trên đường thực hoàn thiện.

Nếu muốn nói khuyết điểm, đó chính là đại đội người ngựa vây quanh loan giá ra ngoài tốc độ quá chậm, dự tính đầu tháng tư mới có thể đến Thừa Đức.

“Nương nương, nghe nói còn có mấy ngày liền tới hành cung.” Lê Hoa cẩn thận vén lên mành, ngắm ngắm bên ngoài, lập tức buông xuống.

Không phải có bao nhiêu chờ mong hành cung, mà là dọc theo đường đi đều bị nhốt trong xe, cũng hiếm có cơ hội hoạt động gân cốt, từ chủ đến phó trên phượng giá của Thái tử phi đều bị đè nén lợi hại.

Phải biết rằng, cổ đại quan đạo là chỉ là đường đất bằng phẳng, người xe đi lên bụi đất bay đầy trời, đội người ngựa lớn như vậy lên đường có thể nghĩ.

Trước không nói tới quy củ, chỉ bằng điểm này, muốn quan sát phong cảnh ven đường là không có khả năng.

“Ừ, rốt cuộc sắp tới rồi.”

Kỷ Uyển Thanh ngồi nhiều đến mức xương cốt cả người đều đau, này xem như tin tức phi thường tốt.

Chủ tớ vừa mới nói nói mấy câu, dưới thân xe ngựa liền ngừng lại, Hà ma ma nói: “Nương nương, nên xuống xe nghỉ ngơi một lát, dùng cơm trưa.”

Hiện tại đã tới buổi trưa, dừng lại khẳng định là dùng bữa, nhưng hiện tại bên ngoài còn bụi bay đầy trời, trước từ từ đi.

Đợi khoảng mười lăm phút, nghe thấy đằng trước ầm ĩ, Hà ma ma vén lên màn xe, thăm dò nhìn nhìn: “Nương nương, ngài nên xuống xe.”

Kỷ Uyển Thanh gật gật đầu, được cung nhân nâng xuống xe ngựa.

Cao Húc liền ở xe ngựa phía trước, ở bên ngoài tiểu phu thê biểu hiện cũng không thân cận, hắn giống như lơ đãng nghiêng đầu, hai người ánh mắt giao nhau, hắn gật đầu nhỏ đến khó phát hiện, liền bị một chúng thái giám vây quanh rời đi trước.

Loan giá của Hoàng đế khẳng định đi trước, tiếp theo chính là Hoàng hậu phượng giá, mặt sau theo sát Hoàng Thái tử và Thái tử phi.

Đoàn người Cao Húc rời đi, phượng giá bên cạnh liền ánh vào mắt. Bên ngoài Kỷ Uyển Thanh cũng không thân cận với Hoàng hậu, không cần tiến lên, xa xa hành lễ là được. Nhưng nàng tùy ý thoáng nhìn, lại đụng phải ánh mắt của một nữ tử tuổi trẻ.

Nữ tử mặt mày nghiên tú, tư dung tuyệt tục, hơn ba năm không gặp, đã mất đi nét non nớt, tăng thêm phong vận của thiếu nữ, đúng là Tần Thải Lam. Nàng doanh doanh hạ bái, xa xa hành lễ với Hoàng Thái tử Thái tử phi.

Tần Thải Lam hiện là Ngụy Vương kế phi ván đã đóng thuyền, Hoàng hậu và nhà mẹ đẻ của nàng phi thường vừa lòng, vì bồi dưỡng tình cảm mẹ chồng con dâu, thường triệu nàng đến phượng giá làm bạn bên cạnh.

Kỷ Uyển Thanh đương nhiên biết, nhưng bởi vì thời gian không khớp, đây là lần đầu nàng gặp phải.

Ngày xưa thiếu chút nữa thành chị dâu em chồng, tầm mắt hai người va chạm, hơi hơi sửng sốt, nhưng Kỷ Uyển Thanh sớm đã tiêu tan, cũng không để ý, hơi hơi gật gật đầu, liền được cung nhân nâng, bước vào lều sớm đã dựng xong nghỉ ngơi.

Tần Thải Lam lưu lại tại chỗ, tầm mắt đi theo bóng dáng Thái tử phi một lát, mới phục hồi tinh thần, nàng rũ mắt, che khuất cảm xúc phức tạp.

“Thải lam, con theo bổn cung tới đây.”

“Dạ, Hoàng hậu nương nương.” Nàng thu liễm suy nghĩ, chầm chậm xoay người.

Sáng nay lúc loan giá của Hoàng đế xuất phát, đã có một đội người cưỡi ngựa lên đường trước, tới địa điểm chỉ định, an bài công việc dừng chân. Bởi vậy, khi đoàn người đến, tất cả đã sớm đâu vào đấy.

Địa điểm các quý nhân nghỉ ngơi sớm đã được dựng lều cao hơn người che lại, thân phận cao như Đế, Hậu, Hoàng Thái tử, Thái tử phi vân vân đều là mỗi người một lều rất tự tại kín đáo, không cần cố kỵ ánh mắt người khác.

Kỷ Uyển Thanh dùng cơm trưa xong, ngồi một lát, liền đứng dậy nói: “Chúng ta đi ra ngoài dạo một chút.”

Mỗi ngày chỉ ngồi xóc nảy, không nhân cơ hội hoạt động một chút, người chịu không nổi.

Người có suy nghĩ giống nàng hiển nhiên không ít, nhưng mọi người đều sẽ không đi phía trước, mà lều của Đế hậu Thái tử cứ theo lẽ thường không động tĩnh, một mảnh khu vực này chỉ có Kỷ Uyển Thanh, đúng hợp ý nàng.

Nếu Xương Bình Đế Kỷ Hoàng hậu cũng ra đi dạo, nàng không thiếu được vì tránh phiền toái mà ở yên trong lều.

Kỷ Uyển Thanh ra ngoài, đi dọc theo sườn dốc bên cạnh, leo lên một gò đất. Gò đất thực thấp, đi một lát liền tới đỉnh, nàng liền đứng yên, không tiếp tục đi nữa.

Bởi vì khu vực hoạt động cũng có giới hạn. Vì an toàn của Đế Hậu và các quý nhân, ngoài lều đầu tiên là vây quanh một vòng thái giám ma ma, ngay sau đó chính là tầng tầng cấm vệ quân mang giáp cảnh giới, để ngừa có biến.

Mấy cấm vệ quân này rất có quy củ, cách xa xa cúi đầu hành lễ, cũng không giương mắt nhìn quanh.

Bảy tám ngày nay, Kỷ Uyển Thanh sớm thành thói quen, nàng hơi hơi gật đầu, liền đưa mắt nhìn ra xa, cũng không để ý.

Hoạt động tay chân một phen, Hà ma ma thấp giọng bẩm báo: “Nương nương, chúng ta cần phải trở về.”

Kỷ Uyển Thanh gật đầu, thu hồi tầm mắt, xoay người muốn đi về.

Không nghĩ tới lúc này, nàng lại thoáng nhìn thấy một người không tưởng được.

Cấm vệ quân ngoại trừ cố định trạm gác, còn có một đội nhân thủ khác tuần tra toàn doanh. Xa xa thấy một hàng cấm vệ quân đi tới, Kỷ Uyển Thanh vốn không thèm để ý, bởi vì nãy giờ nàng đứng đây đã thấy bảy tám đội cấm vệ quân giống vậy đi qua.

Tầm mắt nàng không chút để ý đảo qua, lại thấy một gương mặt phi thường quen thuộc, lập tức ngẩn ra, động tác xoay người ngừng lại.

Mày rậm mắt to, ngũ quan cứng rắn, thân hình cao lớn, vai rộng lưng to, so với ba năm trước, Vương Cật đã hoàn toàn rút đi thiếu niên ngây ngô, trở nên thành thục.

Hắn sớm đã thấy Kỷ Uyển Thanh, tầm mắt không thể dời đi, ánh mắt hai người giao nhau, mặc dù hắn nỗ lực đè xuống, trong mắt như cũ hiện lên một tia mừng như điên.

Vương Cật kỳ thật rất tốt, Kỷ Uyển Thanh cũng không hoài nghi ánh mắt của phụ thân, chỉ tiếc tạo hóa trêu người, bọn họ chung quy có duyên không phận, khi gặp lại, ước chừng chỉ còn một tiếng than thở.

Bởi vì chuyện của phụ huynh, trước mặt Cao Húc thậm chí nàng trực tiếp nhắc đến Đông Xuyên Hầu phủ, lúc ấy hắn cũng không có bất luận cái gì khác thường. Mà nơi này thái giám cung nhân rất nhiều, trước mắt bao người, cũng không sợ có người đồn bậy bạ.

Thái độ Kỷ Uyển Thanh bình thường, gật đầu, mỉm cười với Vương Cật, hào phóng tự nhiên, vừa không thân cận, cũng không xa cách.

Vương Cật rời đội ngũ, xuyên qua vòng vây thái giám ma ma, quỳ xuống thỉnh an. Thái giám ma ma thấy Thái tử phi hình như quen biết người này, cũng không cản trở.

“Ti chức gặp qua Thái tử phi nương nương, nương nương vạn an.”

Vương Cật hiển nhiên cũng không phải người đần độn, hắn biết rõ quy củ, cách xa nhau một khoảng, liền quỳ xuống thỉnh an, không đến gần chút nữa.

Một câu “Thái tử phi nương nương” làm lòng hắn tràn đầy chua xót, trộn lẫn với vui sướng vì chợt nhìn thấy nàng, tư vị khó phân biệt.

“Thế huynh không cần đa lễ, đứng lên đi.”

Nếu nghênh diện đụng phải, nhợt nhạt ôn chuyện, Kỷ Uyển Thanh không bài xích. Nhưng nàng rất có đúng mực, việc ngày xưa đều theo gió trôi đi, hiện giờ nàng gọi Vương Cật là “thế huynh”, cũng chỉ xem hắn như thế huynh.

Xưa nay Vương Cật đều biết rõ nàng thực lý trí, chỉ là hiện giờ tự mình đối mặt, lại không biết là tư vị gì.

Nhưng hắn biết nàng làm chính xác.

Thân phận hai người không thích hợp nói chuyện lâu lắm, Vương Cật dừng một chút, chỉ thấp thấp nói một câu nhịn trong lòng đã lâu: “Ngày xưa hai nhà ước định, bởi vì gia phụ gia mẫu không đồng ý mới ruồng bỏ tín nghĩa, ta thẹn với kỷ thúc phụ.”

Kỳ thật hắn muốn nói thẹn với người trước mắt, nhưng với thân phận hiện giờ của Kỷ Uyển Thanh, hiển nhiên đã cực không thích hợp, Vương Cật liền đề ra Kỷ Tông Khánh.

Hắn rất có đúng mực, giọng nói không lớn, thái giám ma ma cách xa khẳng định không nghe thấy, nhưng vì cẩn thận, hắn vẫn nói cực kỳ mịt mờ.

Dù sao Kỷ Uyển Thanh có thể nghe hiểu là được.

Kỷ Uyển Thanh là nghe hiểu, nhưng nàng lại chấn động: “Huynh nói cái gì?”

“Vương bá phụ, Vương bá mẫu,…… đều không đồng ý?”

Này rõ ràng khác với điều nàng biết, nàng biết rất rõ Vương phu nhân chết sống không muốn một bé gái mồ côi làm con dâu, chỉ là, Vương Trạch Đức lại không phải thái độ này.

Lúc trước cha mẹ huynh trưởng qua đời, Kỷ Uyển Thanh đóng cửa giữ đạo hiếu. Tuy Vương Trạch Đức là nam nhân, không có khả năng vào nội trạch Tĩnh Bắc Hầu phủ gặp mặt nàng, nhưng lúc trước khi ông ta tới cửa bái phỏng, nói chuyện với thúc phụ Kỷ Tông Hiền, tổ mẫu Hà thái phu nhân, là kiên định tỏ vẻ muốn tiếp tục hôn ước.

Sau đó tin tức Vương phu nhân ở nhà đại náo, muốn cắt cổ thắt cổ truyền đến, ông ta còn nhiều lần phái ma ma tới cửa trấn an, nói chắc chắn thuyết phục phu nhân, sẽ không làm nàng khó xử.

Vương phu nhân quyết tâm, hiển nhiên không thể thuyết phục, sau đó Vương Trạch Đức lại tỏ vẻ, mặc kệ như thế nào, chờ nàng ra hiếu liền đính hôn.

Sau đó nữa, Vương phu nhân giành trước hành sự, xem mắt đính hôn cho con trai. Vương Cật phẫn nộ, xin điều chức rời kinh, cũng tỏ vẻ nếu không được hắn đồng ý mà đính hôn, hắn vĩnh viễn cũng không trở lại.

Dưa hái xanh không ngọt, chưa vào cửa đã khiến cho nhà chồng biến thành như vậy, Kỷ Uyển Thanh gả qua cũng không có kết cục tốt, mẹ chồng muốn tra tấn con dâu có rất nhiều thủ đoạn.

Chỉ riêng nói đến lập quy củ mấy chục năm liền quá sức chịu đựng.

Lúc đó Kỷ Uyển Thanh thực cảm kích Vương Trạch Đức, thật không muốn nhà ông ấy xào xáo, huống hồ, nàng cũng không muốn vài thập niên bị mẹ chồng thọc dao nhỏ.

Mắt thấy chuyện không thành, vì thế, nàng dứt khoát sai Hà ma ma tới cửa, uyển chuyển từ chối việc này.

Vương phu nhân vừa lòng đẹp ý, Kỷ Uyển Thanh chỉ duy nhất thẹn với Vương Cật thôi.

Chuyện xưa vốn đã qua, chỉ là hôm nay tái ngộ Vương Cật, nàng thế nhưng nghe nói, lúc trước Vương Trạch Đức cũng không muốn.

Trong lòng Kỷ Uyển Thanh lộp bộp một chút, ngay sau đó tim dồn dập nhảy lên, hình như nàng phát hiện chỗ nào đó không đúng.

Nàng vội vàng hỏi lại: “Vương Cật, huynh nói lúc trước cha mẹ huynh đều không cho phép sao?”

“Hồi nương nương, đúng vậy.”

Đều nói không ai hiểu con bằng cha, kỳ thật ngược lại cũng đúng. Nếu Vương Trạch Đức thật rất vui lòng, lúc trước Kỷ Tông Khánh trọng thương mà về, Vương Cật đề nghị trước tiên đính hôn, thời gian ba ngày, đã sớm xong việc.

Hơn nữa, hắn thực hiểu biết phụ mẫu của chính mình, nếu thái độ phụ thân cường ngạnh, mẫu thân tuyệt đối sẽ không dám lăn lộn lâu như vậy, khoảnh khắc bà sẽ héo.

Kỷ Uyển Thanh trên mặt công phu lợi hại, mặc dù trong lòng rung mạnh, mặt ngoài nhìn cũng chỉ hơi chút kinh ngạc thôi, bởi vậy Vương Cật cũng không phát giác khác thường, lại lần nữa hồi đáp khẳng định.

Hắn không nên ở lâu, nói hai câu, chỉ phải mạnh mẽ kiềm chế lưu luyến, chắp tay cáo lui.

Hai người ngay sau đó tách ra.

Kỷ Uyển Thanh lập tức xoay người, vội vàng đi về phía lều của mình.

Xưa nay nàng rất mẫn cảm, một khi phát hiện Vương Trạch Đức có gì đó không đúng, lập tức trực giác nhạy bén vô cùng.

Nàng muốn thương thảo với Cao Húc một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.