Editor: Vy Vy 1505
Trước khi Kỷ Uyển Thanh thanh tỉnh, lúc hừng đông Hoàng hậu liền vô cùng lo lắng sai người đi biệt viện Trần Vương phủ, triệu con trai út tiến cung.
Ngụy Vương làm thánh thượng tức giận, suốt đêm bị áp tải về phủ, lệnh cưỡng chế đóng cửa ăn năn. Chuyện lớn như vậy lúc này đã ồn ào huyên náo.
Đêm qua động tác của Trần Vương thực cẩn thận, dùng đều là nhân thủ tâm phúc ẩn núp ở Khôn Ninh Cung, hắn khẳng định không lưu lại nửa điểm dấu vết, càng không thể bị người phát hiện.
Chẳng qua, bên ngoài hắn là đệ đệ tốt quan tâm huynh trưởng, trên thực tế, cũng cực chú ý xem mưu đồ có đạt tới hiệu quả mong muốn hay không, đương nhiên lập tức sửa sang, chuẩn bị ra cửa.
Vừa muốn lên ngựa, liền gặp thái giám đến triệu hắn tiến cung, vì thế phóng ngựa đi hành cung.
“Diệp Nhi.”
Trần Vương vừa bước vào Diễn Liên Các, Hoàng hậu liền cầm tay hắn, lo âu nói: “Ngày hôm qua ca ca con bị Đông Cung tính kế.”
Đêm qua sau khi Hoàng đế phất tay áo rời đi, lập tức hạ lệnh tra rõ mọi chuyện. Đông Cung gần như không duỗi tay, dấu vết nhỏ nhặt kia sớm đã xóa sạch sẽ, mà Trần Vương cũng xác thật không lòi. Duy độc Hoàng hậu, toàn bộ hành trình gần như là bà ta bố trí, xong việc hắt nước bẩn cũng bị Cao Húc đoán ra, lưu loát tránh đi.
Tuy bà ta cẩn thận, nhưng lờ mờ chỉ hướng vẫn phải có.
Này vừa lúc xác minh phỏng đoán trong lòng Xương Bình Đế, ông ta giận dữ, trời chưa sáng liền lệnh Tôn Tiến Trung đến, nghiêm khắc mắng Hoàng hậu một canh giờ.
Hoàng hậu chính vị trung cung mười mấy năm, lần đầu tao ngộ suy sụp bậc này, mặt trong mặt ngoài đều mất hết. Sắc mặt bà âm trầm, ấn đường nhíu chặt, hận Đông Cung nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng qua, tuy mất hết mặt mũi, cung quyền bị phân cách, nhưng đối với Hoàng hậu sứt đầu mẻ trán, việc cấp bách vẫn như cũ là bảo vệ Ngụy Vương. Rốt cuộc, lớn nhất cậy vào đời này của bà ta là hai hoàng tử con vợ cả dưới gối, cùng với thế lực dưới trướng trong triều.
Chỉ cần hai người không sao, mặt khác sau đó đều có thể tìm trở lại.
“Ca ca con hiện giờ bị bệ hạ ghét bỏ, đóng cửa ăn năn, sai sự trên tay cũng bị cắt.” Vừa thấy con út, Hoàng hậu cũng không rảnh lo tự thuật mặt khác, nhanh chóng chọn chuyện quan trọng nhất nói.
“Mẫu hậu đã truyền tin cho cữu cữu con, ông ấy sẽ ra sức, trước tiên con tiếp nhận sai sự, tạm thời thay thế ca ca con chưởng quản.”
Nghe được nửa câu đầu Hoàng hậu nói, Trần Vương vui vẻ, chỉ là nửa câu sau vừa ra, tim hắn từ giữa không trung thật mạnh rơi xuống đất.
“Tạm thời” thay thế ca ca hắn chưởng quản.
Ngụy Vương đã chịu đả kích lớn, làm Hoàng đế tức giận, đâm vào lòng Hoàng đế một cái gai gần như không có khả năng rút ra. Hoàng hậu lại chưa từng nghĩ tới vứt bỏ con trai lớn, xem con trai út ưu tú trước mắt như không thấy.
Khóe miệng Trần Vương có chút cứng đờ, dừng một chút, mới nói tiếp: “Con biết, mẫu hậu.”
Hoàng hậu tâm thần không yên, vẫn chưa phát hiện con út dị thường, được Trần Vương đáp lại, bà gật đầu: “Diệp Nhi, hiện giờ tình trạng không tốt, mẫu hậu cũng không lưu con ở lâu, con nhanh ra cung, trước tiên tìm cữu cữu con, thương lượng một chút nên giải vây cho ca ca con như thế nào.”
Từ lúc vào cửa đến lúc rời đi, Trần Vương chỉ đứng đó một lúc lâu, ngay cả ghế dựa cũng không dính mông, liền lập tức ra cung, đi biệt viện Lâm Giang Hầu phủ.
Hắn cho rằng, dù gì mẫu hậu cũng là phụ nhân, mà cữu cữu lăn lộn triều đình đã lâu, ánh mắt chung quy không giống.
Đáng tiếc, Trần Vương thất vọng rồi.
“Mẫu hậu con truyền lời, ta đã nhận được, cũng an bài rồi.”
Phần lớn triều vụ trên tay Ngụy Vương đều là nhân viên quan trọng của một đảng Kỷ Hoàng hậu hiệp trợ, những việc này thay đổi người chưởng quản khẳng định không tốt. Hoàng thái tử vì tránh đầu sóng ngọn gió chắc chắn sẽ không nhúng tay, mà đảng trung lập cũng sẽ không đặt chân, Lâm Giang Hầu chu toàn một phen, làm Trần Vương tiếp nhận không khó.
“Ngày gần đây, điện hạ vất vả chút.”
Kỷ Tông Văn vỗ vỗ bả vai hơi đơn bạc của cháu trai út, thở dài: “Chỉ sợ Ngụy Vương điện hạ vẫn cần đóng cửa một đoạn thời gian.”
Nghe huyền âm mà biết nhã ý, thực rõ ràng, Lâm Giang Hầu cũng không có ý niệm để Trần Vương thay thế Ngụy Vương.
Tim Trần Vương lập tức chìm đến đáy cốc.
Đêm qua, tất nhiên hắn nghĩ việc này không dễ, một lần khẳng định không thể hoàn toàn thành công, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ không thể mảy may lay động địa vị của Ngụy Vương.
Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu là nhân vật linh hồn của một đảng Khôn Ninh Cung, Ngụy Vương gây ra rắc rối lớn như vậy, lại không có nửa điểm oán trách phẫn nộ.
Trần Vương rất biết cách che giấu cảm xúc, các loại ý niệm hiện ra trong lòng, trên mặt không lộ một tia, sau khi đáp ứng, hắn mịt mờ thử nói: “Vậy việc của nhị ca nên làm thế nào cho phải?”
Nhắc tới chuyện sốt ruột này, Kỷ Tông Văn cũng nhăn mày: “Đêm qua được mẫu hậu con truyền tin, ta đã suy nghĩ thật lâu.”
“Trước mắt bệ hạ đang nổi nóng, Ngụy Vương điện hạ và chúng ta tạm thời ngủ đông, bất động mới là thượng sách.”
Ông ta lại lần nữa vỗ vỗ bả vai cháu trai út, khuyên giải an ủi: “Con cũng đừng lo lắng quá mức, dù gì huynh trưởng con cũng là hoàng tử con vợ cả, bệ hạ muốn dùng chúng ta cân bằng Đông Cung, tạm thời vẫn không ai có thể thay thế được hắn.”
Tứ hoàng tử do Lệ Phi sinh, muốn trưởng thành còn rất lâu, chờ Xương Bình Đế bình tĩnh lại, ông ta vẫn sẽ thả Ngụy Vương ra, cũng an bài sai sự.
“Không ai có thể thay thế được hắn?”
Đáy lòng Trần Vương mặc niệm một lần những lời này, hắn lại bị