Editor: Vy Vy 1505
Trong phòng yên tĩnh, ánh nến mờ nhạt nhu hòa, tiểu phu thê nằm trên giường, thấp giọng nói nhỏ.
Hai người lần đầu mở lòng, hoàn toàn biểu lộ tâm ý, kết quả là đáng mừng, hai trái tim tuổi trẻ dính sát vào bên nhau.
Kỷ Uyển Thanh mọi cách không muốn, vì chuyện chưa phát sinh khóc thút thít khó chịu, nói đến cùng cũng là vì thực để ý. Cao Húc lau sạch sẽ nước mắt cho nàng, ôm vào lòng, giờ phút này tâm tình hắn là sung sướng xưa nay chưa từng có.
Loại này sung sướng không giống khi triều sự có tiến triển to lớn, phảng phất tim hắn được ngâm trong hủ mật, ngọt ngào và ấm áp, không chỗ nào không thoải mái.
Giờ khắc này, Cao Húc ôn nhuận hiền hòa đã hoàn toàn không phải ngụy trang.
Bàn tay nhẹ vỗ về lưng nàng, hắn thấp giọng nói: “Thanh Nhi, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Thiếp không buồn ngủ.”
Kỷ Uyển Thanh nằm trong lòng hắn, cái ôm của hắn rộng lớn ấm áp, lực đạo bàn tay sau lưng nhu hòa giống như giọng nói của hắn vậy.
Hắn biểu lộ chân tình, không phải bổn phận không phải giả dối, cho dù như thế nào, nàng muốn cược một lần.
Ngày sau còn hơn nửa đời, chưa chắc không có biến số, nhưng bởi vì chuyện chưa xảy ra mà sợ hãi giẫm chân tại chỗ, cũng không phải tác phong làm việc xưa nay của Kỷ Uyển Thanh.
Đã có cơ hội rất tốt, đương nhiên nàng phải nắm chặt.
Nàng đã sớm hạ quyết định, giờ phút này ngưỡng mặt cười, làm nũng nói: “Điện hạ, hôm nay thiếp ngủ rất nhiều, còn không buồn ngủ, thiếp muốn nói chuyện với chàng.”
Hắn mỉm cười: “Được, Thanh Nhi muốn nói gì.”
“Mặc dù không nói lời nào, ôm điện hạ cũng được.” Nàng nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Đúng vậy, mặc dù không nói lời nào, ôm nhau, trong lòng cũng an bình vui sướng.
“Được.”
Trong nhà yên tĩnh, màn trướng buông xuống, ngẫu nhiên truyền ra tiếng nói tiếng cười nhỏ nhẹ. Giọng nữ kiều tiếu dễ nghe, lẩm bẩm nửa làm nũng, giọng nam trầm thấp ôn hòa, dịu dàng bao hàm dung túng.
Bầu không khí ấm áp hài hòa làm người ta lưu luyến, nhưng Cao Húc biết thê tử cần tĩnh dưỡng, không bao lâu, lại lần nữa thúc giục nàng nghỉ ngơi.
Kỷ Uyển Thanh lưu luyến không rời, vẫn là ngủ. Hơi thở quen thuộc mà thuần hậu vây quanh nàng, nàng ngủ phá lệ an tâm.
Một đêm không mộng, ngày hôm sau khi Kỷ Uyển Thanh thức dậy, sắc trời đã sáng choang, Cao Húc sớm đi tiền điện.
Dùng đồ ăn sáng, Hà ma ma bưng thuốc vào, hầu hạ chủ tử uống thuốc. Vẻ mặt chủ tử như bay trên chín tầng mây, bà nhịn không được nhìn nhiều hai mắt.
“Ma ma,” Kỷ Uyển Thanh buông chén thuốc, súc miệng, bình lui cung nhân, nói khẽ với nhũ mẫu: “Hôm qua điện hạ nói, hắn chưa bao giờ có ý này, sau này cũng không.”
Nhũ mẫu thiệt tình thương nàng, nàng cũng hy vọng đối phương an tâm.
Kỷ Uyển Thanh nói mịt mờ, Hà ma ma lại vừa nghe liền hiểu, bà đại hỉ, lại có chút nghi hoặc, nhưng đối diện ánh mắt chủ tử chắc chắn, cũng tan.
Nửa năm qua Hà ma ma cũng thường tiếp xúc với Hoàng Thái tử điện hạ, đối phương làm người ổn trọng, cũng không phải một nam nhân xảo ngữ lừa gạt thê tử.
Hắn tất nhiên thiệt tình, cho dù Hà ma ma cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Tốt, tốt, tốt.” Bà cười đến không khép miệng được.
Nhưng, vui sướng qua đi, Hà ma ma nghĩ nghĩ, như cũ cảm thấy cần dặn dò chủ tử một chút, phòng ngừa chu đáo cũng không thể thiếu.
“Ma ma, con biết ma ma muốn nói gì.”
Kỷ Uyển Thanh cũng hiểu biết nhũ mẫu, nàng liếc mắt một cái liền biết tâm tư đối phương, nàng cười nói: “Về sau có biến hóa gì, là tốt là xấu, ai cũng không biết.”
Nàng mắt đẹp rực rỡ lấp lánh: “Giờ phút này điện hạ đối đãi con thiệt tình, nếu con nghi kỵ mọi đường, liền phụ hắn.”
Từ trước đến nay chân tình đều cần thiệt tình tới giữ gìn, Cao Húc không phải người tầm thường, sợ đầu sợ đuôi, ngược lại có thể cứng rắn đẩy đi hạnh phúc trong tầm tay.
“Hắn không phụ con, con liền không phụ hắn.”
Y thuật của Lưu thái y xác thật không tệ, ông ấy nói Kỷ Uyển Thanh căn bản rất tốt, uống hai thang thuốc dưỡng thai, nằm trên giường nghỉ ngơi hai ba ngày liền có thể không ngại.
Quả nhiên như thế.
Bắt mạch lại lần nữa, lão thái y tuyên bố, Thái tử phi nương nương đã hết bệnh nhẹ, cuộc sống bình thường hơn một tháng liền có thể hoàn toàn ngồi