Sau vũ hội, ta trở thành khách quý được chiêu đãi ân cần. Ta yêu cầu phòng lớn nhất, dễ chịu nhất, mà quan trọng nhất là phải ở vị trí lấy ánh sáng cực tốt.
Bị phong ấn mấy trăm năm trong rãnh biển tuyệt cảnh, ta phát hiện mình chợt trở nên khao khát ánh mặt trời, ta không muốn lại để mất thứ này một lần nữa.
Trong cuộc sống tối tăm nhất đó, nếu không có Bảo Bảo và Bối Bối làm bạn, nếu không phải mấy loại phép thuật của âm phủ Hel đã dạy ta vẫn có thể sử dụng, nếu không phải thỉnh thoảng còn có thể nhìn thế giới qua tấm gương phép thuật, hoặc là đánh chìm mấy chiếc thuyền cho vui thì ta nhất định sẽ phát điên vì bóng tối vĩnh hằng ở đó.
Huống hồ, ta đoán rằng việc ta thường phái Bảo Bảo và Bối Bối ra ngoài gây tai họa kỳ thực lại hợp với mong muốn của hắn. Hắn có thể mượn điều này để thể hiện sự nhân hậu của mình, tăng thêm sự kính trọng của loài người đối với hắn. Dù sao hắn cũng nói với loài người rằng đây đều là việc làm của phù thủy biển cả, còn hắn là người thống trị từ ái và bao dung. Hắn vui mừng vì có người đóng vai phản diện giúp hắn.
Hừ! Giả nhân giả nghĩa! Hắn mạo danh cha ta, còn tưởng rằng mình thật sự là người thống trị biển cả. Bản chất của biển rộng vốn đã không thể hoàn toàn thân thiện với loài người, nếu không biển sẽ không còn có tôn nghiêm và quyền uy. Hắn lại vọng tưởng xây dựng một hư danh khoan dung nhân nghĩa. Nếu cha ta tỉnh lại và biết rằng danh tiếng thâm sâu khó lường của mình bị hắn phá hủy thành như vậy thì không biết sẽ sinh ra cơn giận sấm sét như thế nào.
Nhưng trước đó hắn còn phải nhấm nháp loại rượu độc ta đánh đổi bằng oán hận tích tụ trong bao nhiêu năm tháng.
Dù thế nào ta cũng đã hoàn thành khúc nhạc dạo của báo thù, vở kịch hay đã được mở màn.
Ta đương nhiên sống ở phòng khách tốt nhất trong tòa thành này. Công chúa điện hạ Monica với phương thức lên sân khấu mạnh mẽ đã đánh bại tiểu thư Loreley thuần khiết thanh tú, trở thành người được sủng ái nhất tòa thành hùng vĩ này.
Đặc biệt là cha mẹ vương tử Eric, bọn họ tỏ ra thiết tha với ta đến mức khó tin.
Đương nhiên ta biết là vì sao, lúc đầu khi lựa chọn thân phận giả ta đã nghĩ đến điểm này. Ta khâm phục phán đoán chính xác của mình khi đó, ta thán phục sự tàn ác của chính mình.
Còn có cái gì có thể chèn ép tình yêu hơn hiện thực tàn khốc? Công chúa nước khác và cô gái câm không nơi nương tựa, ai nặng ai nhẹ?
Cho dù không có ưu thế thân phận và địa vị thì trước giờ ta cũng chưa từng bại trận trong những cuộc chiến tranh đoạt đàn ông, dụ dỗ họ theo đuổi vốn chính là trò chơi ta quen thuộc nhất. Trừ mẹ Loreley từng khiến ta thảm bại, và ván này ta nhất định phải gỡ lại được.
Đương nhiên, nếu như sử dụng ma pháp hoặc thần lực khiến Eric yêu ta, lấy ta thì ta có thể lập tức nhìn thấy kết quả ta muốn. Nhưng như vậy thì quả thực quá không thú vị, đây chính là trò chơi ta chờ mong nhất sau khi giành lại được tự do, cho nên ta muốn chơi đùa chậm rãi.
Không giống như Loreley trong trắng tinh khiết, màu sắc trên người ta quá đậm, quá nồng. Tuy nhiên, thói hư tật xấu của đàn ông sẽ luôn khiến bọn họ háo hức theo đuổi loại hình thứ hai.
Eric bị phụ vương và mẫu hậu hắn yêu cầu phải chiêu đãi ta, đón tiếp ta, nhưng cho dù không bị ép thì trong lòng hắn cũng nhất định muốn làm vậy. Ta biết từ lâu mình đã khơi dậy được hứng thú và hiếu kỳ của hắn, hắn nhất định rất muốn theo đuổi ta, cho dù ở một mức độ nhất định Loreley vẫn có vị trí trong lòng hắn.
Trong khi ta đang cùng Eric vui vẻ đàm luận về văn học trong phòng sách trang nhã dễ chịu của hắn - Eric đích xác là một người hấp dẫn, ít nhất cũng là đỉnh cao trong số nam giới loài người, hắn có khả năng kiềm chế tình cảm thâm hậu so với độ tuổi của mình - thì Loreley tóc vàng bé nhỏ lặng im ngồi bên cạnh, nhìn ta và Eric trò chuyện vui vẻ.
Từ nhỏ nó đã sống dưới biển, chưa từng học văn tự của loài người, đương nhiên cũng chưa từng đọc sách vở của loài người. Mà hiện nay ngôn ngữ nhân loại mà nó biết nói lại không thể nào phát huy được công dụng. Nó chỉ có thể dùng đôi mắt màu xám nhạt rất đẹp - giống mắt cha nó như đúc - lẳng lặng nhìn hết thảy.
Lúc này chợt có người gõ cửa phòng sách, rồi một bóng dáng khoác áo choàng tối màu cất bước vào phòng mạnh mẽ như bão táp cuộn sạch mọi thứ.
Nhìn thấy người vừa đến, Eric vui mừng đứng dậy, dang rộng tay đón hắn, "Hoan nghênh người anh em của ta đã trở về".
Đối phương cũng dang rộng tay với hắn, hai người đàn ông cao lớn ôm chạt lấy nhau, đồng thời mạnh mẽ vỗ lưng đối phương để thể hiện sự vui vẻ trong lòng mình.
Tặc tặc, loại nghi thức chào hỏi giữa những người đàn ông này có lẽ ta vĩnh viễn không thể nào hiểu được.
Ta dùng quạt gấp che mặt, vì trên người kẻ vừa bước vào phòng đó có một loại mùi rỉ sắt nồng nặc, ta biết đó là mùi máu. Mùi máu lẫn với mùi bụi đất, cỏ tươi và mùi mồ hôi của nam giới xộc vào mũi ta, mạnh mẽ bá đạo như bước đi của người này.
Eric vui mừng giới thiệu người đến với ta và Loreley. Vì vậy sau khi thi lễ, hai bên liền khách sáo chào hỏi.
Người đến gọi là Meredith, là thư đồng và thị vệ số một cùng nhau lớn lên từ nhỏ của Eric. Nhưng hiển nhiên trong cảm nhận của vương tử, người đàn ông này không chỉ là một thư đồng kiêm người hầu, bởi vì vương tử tràn ngập tôn sùng xưng hô hắn là "Đệ nhất dũng sĩ vương quốc Austar". Từ vẻ mặt Eric có thể thấy hắn thật tâm yêu thích thuộc hạ này.
Ta quan sát tướng mạo người đàn ông này, rất...
Hình dung thế này, nếu như nói khuôn mặt vương tử Eric là nhận được nụ hôn của nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite, thì Meredith chính là người nhận được chúc phúc của thần lửa Hephaestus xấu xí, chồng của nữ thần Aphrodite.
Đương nhiên, cũng chưa đến mức nói là cực độ xấu xí buồn nôn. Nói khách quan, kỳ thực ngũ quan Meredith vuông vức góc cạnh, nhưng vết sẹo rất sâu ngang qua khuôn mặt, kéo dài từ má trái xuống tận bên phải cằm trên mặt hắn đã phá hủy tất cả. Cộng thêm hơi thở của hắn không thanh nhã như vương tử mà mang vẻ dã man, đứng bên cạnh vị vương tử với phong độ nhẹ nhàng này lại càng tỏ ra đáng sợ.
Con bé người cá sớm đã cúi đầu không dám nhìn tiếp. Ta đoán nó nhất định chưa từng thấy nhân vật nào nhìn dỡ tợn như vậy, dù sao từ nhỏ nó đã sống trong thế giới đáy biển đẹp đẽ, trong cung điện xa hoa. Đối với nó, có lẽ đến chỗ ta xin thuốc, bơi tới rãnh biển tuyệt cảnh tối tăm buồn nôn đã là lần mạo hiểm nhất của mình.
Để ý thấy ta vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn, Meredith hơi cúi đầu.
Hắn nói, "Công chúa điện hạ tôn quý, tha thứ cho ta đã làm kinh động ngài vì khuôn mặt đáng sợ của mình".
"Không, vết sẹo là huân chương vinh dự nhất của dũng sĩ. Bên dưới vết sẹo đó là chiến tích đáng kiêu ngạo gì?"
Vương tử Eric thì đặt tay trên vai Meredith, kể lại một lần ám sát nguy hiểm mình gặp phải khi còn bé với sự cảm kích xen lẫn tự hào. Là Meredith đã cứu hắn, cũng vì vậy để lại vết sẹo đó trên mặt.
Còn Meredith có ân cứu mạng với vương tử thì chỉ thấp giọng nói đó vốn là chức trách của hắn.
Rồi hắn lại biểu thị với ta và Eric, sau khi trở về vừa ròi hắn đã gặp mặt quốc vương và vương hậu trước. Hai vị này đã giao cho hắn chức trách mới là phụ trách bảo vệ vị khách quan trọng của vương quốc Austar - đương nhiên là ta, công chúa điện hạ Monica.
Con bé người cá bên cạnh vẫn khờ dại nhìn tất cả mọi chuyện, không biết hàm ý của quốc vương và vương hậu đằng sau củ chỉ này.
Mà ta thì cầm quạt gấp đắc ý che miệng. Ha ha, nhanh như vậy đã lấy hành động thực tế để thể hiện sự ủng hộ đối với ta rồi sao?
Danh hiệu công chúa ta cố ý tạo ra sẽ trở thành sự châm chọc lớn nhất đối với tình cảm tốt đẹp Loreley vẫn tha thiết ước mơ.
Con gái của biển cả
Tác giả: Bái Tang
Dịch: Losedow