Con Gái Của Đại Tá

Chương 14: Chương 14




Trần Mai ở bệnh viện chăm sóc chồng đến một tuần lễ, thì Khai Hoa được xuất viện. Em trai Trần Trường Chinh đã được Trần Mai sắp xếp cho về nhà để thông báo tin bình an.

Tạm thời Hướng Khai Hoa ở phòng tiếp khách, Lưu Minh Tuấn dẫn Lý Hoan tới ăn mừng bạn tốt xuất viện.

Lưu Minh Tuấn và Hướng Khai Hoa đi ra ngoài, Trần Mai và Lý Hoan thì ở trong phòng nói chuyện.

“Sao không mang Vi Vi đến đây?”

“Lần này đi gấp, không mang theo nó được, có ông ngoại, bà ngoại nó ở nhà, chị thấy yên tâm hơn.”

“Ha ha, thật là. Mấy năm rồi chưa được gặp, Vi Vi chắc đã lớn lắm rồi, nếu không phải hôm nay con trai em phải đi học, thì em sẽ mang nó đến đây.” Lý Hoan nhắc tới Lưu Khải liền không nhịn được buồn cười.

Trần Mai cười nói: “Lưu Khải cũng đến tuổi học tiểu học rồi nhỉ.”

“Ừ. Lên tiểu học rồi, cực kì nghịch ngợm. Cũng may ba nó đã về rồi, sẽ quản lý nó nha, em không thể quản nổi nó.”

“Bé trai mà, có đứa nào không nghịch ngợm đâu, em không cần phải lo lắng.”

“Haha, việc này quả thật rất đúng.”

Hai vợ chồng Lưu Minh Tuấn không ăn trưa ở đây nên đi. Đợi đến khi trong nhà chỉ còn có hai vợ chồng họ, Trần Mai mới bắt đầu dọn dẹp phòng, ở một bên Hướng Khai Hoa ngồi trên ghế đọc báo.

“Khai Hoa, anh nói muốn để em và Vi Vi tới ở trong quân đội, vậy lúc nào thì đến đây, em sẽ tính toán cẩn thận.”

Hướng Khai Hoa ngẩng đầu nhìn vợ, “Nhanh thôi, chờ anh sắp sếp xong xuôi bên này, sẽ phát điện báo cho em, ở bên kia em làm hết học kỳ này thì xin nghỉ đi, ở bên này anh sẽ an bài tìm trường học mới cho em.”

Nhiều năm như vậy, hai vợ chồng Trần Mai và Hướng Khai Hoa gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đã sớm mong đợi ngày có thể được ở trong quân đội này, trong lòng tất nhiên là vui mừng, Trần Mai trải ga giường xong, cười nói: “Cũng tốt, hiện tại Vi Vi cũng lớn rồi, đừng xem tuổi con còn nhỏ, nhìn con mình thật sự rất giống ông cụ non, làm cho mọi người đều yêu thích nó. Đợi con chúng ta đến đây rồi, anh hãy xem nó thật kỹ nhé.”

Trong lòng Hướng Khai Hoa cũng vui mừng, hiện tại vợ và con có thể ở cạnh bên để anh chăm sóc, anh còn có gì không yên lòng nữa!

Trần Mai nán lại Bắc Kinh nữa tháng mới về nhà, lúc trước đi gấp cô chưa kịp thông báo cho trường học, cũng may sau đó ba cô đã đến trường học xin nghỉ cho cô, vừa về đến nhà Trần Mai liền bắt tay vào việc chuẩn bị cho cuộc sống sau này ở quân đội.

Hướng Vi nghe mẹ nói sẽ đến Bắc Kinh sống, trong lòng rất vui mừng, chỉ là không bỏ được ông ngoại, bà ngoại, nên rất khổ não.

Tháng năm là sinh nhật năm tuổi của Hướng Vi, Trần Mai không dắt con gái đi Bắc Kinh, chỉ là lần này tuy Hướng Khai Hoa không có về nhà, nhưng lại gởi về cho con gái một bộ quần áo.

Ngày ngày trên mặt Trần Mai đều mang theo nụ cười, cũng rất ra sức làm việc, lãnh đạo và đồng nghiệp trong trường học nghe nói Trần Mai sẽ đi Bắc Kinh sống trong quân đội, cũng hướng cô bày tỏ chúc mừng.

Trung tuần tháng bảy, Trần Mai nhận được điện báo của Hướng Khai Hoa, nói là tất cả đã được an bài thỏa đáng, hai mẹ con có thể đến Bắc Kinh. Trần Đức Cương thấy con gái và cháu gái đều phải đi, mặc dù vui mừng vì rốt cục thì cả nhà con gái cũng có thể được đoàn tụ, nhưng trong lòng vẫn có chút không chịu được, nhất là Vi Vi, nuôi nó từ nhỏ đến lớn như thế này, mặc dù không phải là cháu ruột, nhưng trong lòng Trần Đức Cương thì đứa cháu ngoại này còn quan trọng hơn cả mấy đứa cháu khác.

Trước khi đi, Hướng Vi ôm cổ ông ngoại, đầu nhỏ không ngừng cọ: “Ông ngoại, Vi Vi sẽ thường về nhà thăm ông ngoại, ông ngoại hãy chăm sóc thân thể thật tốt. Vi Vi sẽ rất nhớ ông ngoại, Vi Vi thích ông ngoại nhất.”

Trần Đức Cương vỗ vỗ lưng cháu gái, “Vi Vi, đi Bắc Kinh rồi thì sau này cần phải thường xuyên về nhà thăm ông ngoại nha.”

“Dạ, con biết rồi. tạm biệt ông ngoại, tạm biệt bà ngoại, tạm biệt chú út, mợ út, hẹn gặp lại. A Lượng, A Khuê hai em không nên nghịch ngợm nữa, không được chọc ông, bà ngoại tức giận, nếu không khi chị Vi Vi về nhà sẽ không mua kẹo cho các em ăn.”

Trước đó vài ngày, Trần Mai đã gói đống đồ đạc trong nhà nhờ em trai khi đi chở hàng thì nhân tiện mang lên Bắc Kinh luôn, nên hôm nay cô chỉ xách theo cái túi, nắm tay dắt Hướng Vi đi là được.

Chu Hữu Thục lau khô nước mắt, thấy con gái dắt cháu gái đi xa, mới nói: “Cũng tốt, về sau nhà tụi nó sẽ không phải tách nhau ra xa như vậy nữa.”

Hướng Khai Hoa tự mình đến trạm xe lửa đón vợ con, Hướng Vi mặc cái váy ba mua cho, trên đầu có hai cái bím tóc sừng dê, một đôi mắt to nhấp nháy nhìn khắp nơi, “A, mẹ, ba ở bên kia.”

Hướng Vi nắm tay mẹ dùng sức đi về phía trước, trong miệng hô to: “Ba, Ba……..”

Hướng Khai Hoa cũng nhìn thấy hai mẹ con bọn họ, sải bước tiến lên nhận lấy túi hành lý trong tay vợ mình đưa cho cảnh vệ, nhanh tay ôm lấy con gái Hướng Vi, “Vi Vi cũng đã lớn như vậy, để ba nhìn kỹ con xem nào.”

Trần Mai cười nói: “Tốt rồi, nơi này người tới người đi về nhà lại nói.”

Ở trên xe Hướng Vi không ngừng kêu ba, cha con hai người toe toét cười, Trần Mai nhìn cũng không nhịn được muốn cười.

Xe dừng ở một cái sân lớn, Hướng Vi xuống xe, nhìn tòa nhà cao năm tầng Tiểu Lâu. Hướng Khai Hoa nhìn Trần Mai nói: “Nhà chúng ta ở lầu ba, đi thôi.”

Bên trong Tiểu Lâu còn có người thân của các đồng chí khác, bởi vì mọi người đã sớm được chồng mình thông báo sẽ có người thân của đồng chí khác đến, nên tất nhiên biết Trần Mai là người nào, tất cả đi ra chào hỏi, thậm chí còn giúp đỡ Trần Mai sắp xếp nhà cửa.

Lộn xộn rối bời không bao lâu thì đã dọn dẹp nhà cửa xong, con người Trần Mai cũng thân thiện, ở chung với mọi người mấy ngày liền thân quen. Lý Hoan giống Trần Mai cũng được sống trong quân đội, chỉ là hai nhà không ở cùng một cái sân.

Trần Mai dọn dẹp xong nhà cửa, thì dắt theo con gái đến nhà của Lý Hoan, đúng lúc Lý Hoan ở nhà, thấy con gái nuôi, trong lòng cô rất vui vẻ, Lý Hoan cười nói: “Chị dâu, dáng dấp của Vi Vi thật đáng yêu, nhìn bộ dạng đáng yêu của nó, về sau lớn lên nhất định là một mỹ nữ. Ai nha nha, tại sao lúc đầu em không bắt con dâu cho Lưu Khải nhà em a……….. ngược lại không biết tiện nghi cho thằng nhãi nào a.”

Trần Mai thấy bộ dạng này của Lý Hoan thì bật cười một tiếng, “Em đó, chị thấy là em muốn có con gái đến phát điên rồi, được, để phần cho Lưu Khải nhà em vậy, sau này không để cho người hâm mộ dụ dỗ con gái, để cho em bắt cô con dâu vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo về nhà.”

Lý Hoan cũng không nói chuyện này nữa, cười nói: “Chị dâu, hôm nay ăn cơm ở nhà em đi, buổi trưa Minh Tuấn không về nhà, buổi trưa anh Hướng có về nhà không?”

Trần Mai cười nói: “Buổi trưa hôm nay Khai Hoa cũng không về nhà. Em kêu chị ở lại……. chị cũng không từ chối, hôm nay hai mẹ con tụi chị thật đúng là muốn ăn cơm ở nhà em đấy.”

Hướng Vi nhìn bốn phía, nói: “Mẹ nuôi, sao con không thấy anh Lưu Khải vậy?”

Lý Hoan cười nói: “Không biết lúc này anh trai Lưu Khải của con đã đi chơi với ai rồi, con đợi một chút. Ở đại viện này có mấy bé trai bằng tuổi anh con, mấy đứa nhỏ ngày ngày đi chơi, mẹ cũng không quản được anh con nữa.”

Hướng Vi ồ một tiếng, gật đầu một cái, ngồi ở một bên nhìn những bài thi bày lung tung ở trên bàn của Lưu Khải, Hướng Vi đưa tay lấy tới nhìn.

Lý Hoan nhìn Trần Mai cười nói: “Chị dâu, chuyện công việc của chị em đã thu xếp xong, mấy ngày nữa em sẽ mang tài liêu qua cho chị.”

Trần Mai kinh ngạc, “Thật sao? thật là cám ơn em.”

“Hai nhà chúng ta còn nói cảm ơn làm gì, vừa lúc nhà em có người thân làm trong bộ giáo dục, lấy những thứ đó sẽ nhanh thôi.”

Đến buổi trưa thì Lưu Khải về nhà, đầu đầy mồ hôi về đến nhà liền cầm ly nước trà ra sức uống, chờ đến khi nó uống hết nước mới nhìn thấy một em bé gái ngồi trước mặt mình, Lưu khải cau mày, như thế nào nhìn thật quen mắt nha!

Tuy là đã qua nhiều năm không gặp, nhưng Hướng Vi vẫn còn có ấn tượng với Lưu Khải, Lưu khải cao hơn không ít, khuôn mặt mập mạp bánh bao khi còn bé cũng biến mất, nhìn không còn đáng yêu như khi còn bé nữa.

Lưu Khải hướng vào nhà hô: “Mẹ, con đã về.”

“Con trai, đi lấy cho em Vi Vi một chút đồ ăn, không phải con suốt ngày lẩm bẩm nhớ em Vi Vi sao.”

Lưu Khải trợn to hai mắt, một ngón tay chỉ vào Hướng Vi, “Em là em Vi Vi?”

Hướng Vi gật đầu một cái, “Anh Lưu Khải………”

Lưu Khải kéo miệng cười, “Em Vi Vi, em chờ chút, anh đi lấy kẹo cho em.” Nói xong vội vàng chạy về phòng của mình rồi kéo theo một chuỗi âm thanh.

Ở bên ngoài Hướng Vi nghe được trong lòng không khỏi run lên, chuyện này……….. tìm một viên kẹo phải lục tung cả phòng giống như đang phá hủy phòng vậy sao?

Chẳng những Lưu Khải cầm ra mấy viên kẹo, còn lấy mấy món đồ chơi mấy năm nay của mình ra, “Em Vi Vi, cho em mấy thứ này để chơi.”

Hướng Vi nhìn trước mắt nào là súng đồ chơi, xe, xe tăng, không khỏi co giật khóe miệng………..

Lý Hoan cười nói: “Con trai, Vi Vi là em gái, em gái thích chơi búp bê nha, tại sao con lại mang mấy thứ này ra đây.”

Lưu Khải cau mày, không biết làm sao nhìn mọi người.

Hướng Vi đi tới bên cạnh Lưu Khải, “Cảm ơn anh trai………..” Nếu nói mới bắt đầu Hướng Vi gọi Lưu Khải là anh trong lòng cô còn có chút vướng mắc, hiện tại ngược lại là cô cam tâm tình nguyện, có một anh trai dường như cũng không tệ!

Ăn cơm trưa xong, hai đứa bé đùa giỡn một hồi, Lưu Khải nhìn bên ngoài, lặng lẽ nói với Hướng vi: “Em gái, có muốn ra ngoài chơi hay không.”

Hướng Vi nghĩ đến việc nó thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, trong lòng rõ ràng là nó rất muốn đi chơi, lại nói là dắt cô đi. Chỉ là ở nhà ngồi ngốc không nói chuyện, thì đi ra ngoài chơi cũng không tồi. Hướng Vi nghĩ như vậy, gật đầu một cái.

Lưu Khải cười tươi như hoa, nắm tay Hướng Vi, nói với mẹ mình: “Mẹ, con và em Vi Vi đi chơi đây.” Nói xong cũng không đợi mẹ nói đồng ý, liền nắm tay Hướng Vi đông đông chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.