Con Gái Của Đại Tá

Chương 17: Chương 17




Hướng Khai Hoa mang vợ và con gái về nhà nội, mấy năm trước vì anh phải ra chiến trường nên không thể về thăm nhà, hai năm qua tuy đã về Bắc Kinh nhưng lại quá bận, anh cũng chưa từng về nhà lần nào, lần này cuối cùng đã có thời gian, liền dẫn vợ và con về quê.

Thấy con trai cả về nhà, người nhà họ Hướng tất nhiên rất vui, mấy năm rồi Dương An Hiền chưa được gặp mặt con trai, lúc này thấy nó liền khóc bù lu bù loa lên, Hướng Như Bính lập tức nắm tay vợ mình, nói con trai vất vả lắm mới về nhà một chuyến, sắp sang năm mới còn khóc cái gì! Dương An Hiền mới lau nước mắt, nắm tay con trai không ngừng hỏi han.

Mấy năm nay Hướng Vi đều sống ở nhà ông ngoại, trừ cái lần hồi còn rất nhỏ đó cùng ba mẹ đến nhà nội một chuyến thì mấy năm nay đều không có ghé qua, Hướng Vi mặc dù đề phòng nhưng trên mặt vẫn như cũ nở nụ cười trong trẻo ngọt ngào, lần lượt hô ông nội, bà nội, Dương An Hiền vẫn trọng nam khinh nữ, tuy nhiên dù sao cũng là đứa cháu gái duy nhất, mấy năm không gặp nên cũng vui vẻ.

Hướng Vi thấy bà nội nắm tay mình nói chuyện, trong miệng thì hô cục cưng, bảo bối, chính là dáng vẻ rất thích cô, trong lòng Hướng Vi thấp thỏm, dù sao cô cũng không phải là con ruột của ba, hơn nữa bà nội vốn là trọng nam khinh nữ, như thế nào đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy chứ? Hướng Vi cũng không biết, thân thế của cô trừ người nhà họ Trần ra, thì căn bản người nhà họ Hướng không hề biết gì, cho tới bây giờ Hướng Khai Hoa chưa từng nói qua chút gì về thân thế của con gái mình cho cha mẹ nghe, nên người nhà họ Hướng cứ tưởng Vi Vi là con ruột của anh.

Con trai của chú ba tên là Hướng Kiệt, nhỏ hơn Hướng Vi một tuổi, là báu vật của nhà Hướng, nên rất được nuông chiều, vì vậy tính tình rất không tốt, Hướng Vi vừa đến nhà nội, Hướng Kiệt đã giựt lấy đồ chơi của cô đi rồi, cái cây súng nhựa kia rõ ràng là quà cô định mua cho anh Hướng Dương, không ngờ lại bị nó cướp mất, bắt đầu Hướng Vi cảm thấy không thích nó tý nào hết. Hướng Vi không biết làm sao, chỉ đành phải mang thứ vốn tính cho Hướng Kiệt đổi sang cho Hướng Dương, cũng may là người anh này không ghét bỏ, giống như là đã sớm quen tính nết của Hướng Kiệt.

Đêm ba mươi, sau khi ăn xong cơm tất niên, vẫn như cũ cả gia đình cùng ngồi xem tiết mục cuối năm, Hướng Vi chu mỏ vuốt năm đồng tiền trong tay, từ bỏ lòng tốt yếu ớt của bà nội lúc trước, năm đồng, rõ ràng đều là người họ Hướng, tại sao em trai còn nhiều tiền lì xì hơn cả cô và anh Hướng Dương chứ? Thật quá thiên vị!

Hướng Vi không thích ở trong nhà, cô nói với Hướng Dương: “Anh Hướng Dương, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

Mặc dù Hướng Dương là người hơi nhút nhát, nhưng trong lòng vẫn là rất thích đứa em gái này, chỉ không biết biểu đạt như thế nào thôi, thấy em gái nói chuyện với mình, Hướng Dương sờ đầu, gật đầu một cái.

Vốn Hướng Vi không muốn gọi Hướng kiệt, suy nghĩ một chút thì cảm thấy kêu lên sẽ tốt hơn, tránh khỏi việc có người nói cô có tật xấu.

Bọn nhỏ đều ở bên ngoài để chơi đốt pháo, Hướng Dương cũng chạy về nhà đi lấy mấy cây pháo ra, đưa cho em trai và em gái, Hướng Vi vừa chơi vừa cười khanh khách, lâu lắm rồi cô chưa được làm chuyện thú vị của con nít như thế này.

Xưa nay Hướng Kiệt quen thói ngang ngược, thấy anh và chị cầm trong tay mỗi người một cây rồi, thì toàn bộ số còn dư đều chiếm lấy, đợi đến khi hai người họ muốn lấy thì không cho.

Trong lòng Hướng Vi rất giận, mắng cũng không muốn mắng Hướng Kiệt, “Anh Hướng Dương, cái này không có gì thú vị, chúng ta đi mua đồ ăn.”

Hướng Dương chẳng qua cũng chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi, vẫn còn là tuổi ham chơi, thấy Hướng Kiệt như vậy nên lén lút ngắt nhéo nó mấy cái rồi mới đi. Hướng Kiệt dặm chân một cái, sợ anh chị đi ra ngoài ăn ngon mà không có nó, nên cố chấp muốn phải cùng nhau đi, Hướng Vi tức giận, thật sự rất muốn nhéo nó mấy cái.

Mặc kệ người khác có nguyện ý hay không thì cái đuôi Hướng Kiệt vẫn cứ đi theo, trực tiếp đi sát phía sau. Hướng Dương mua mấy hộp pháo…….. Hướng Vi đối với mấy món này cũng không cảm thấy hứng thú lắm, chỉ mua hai cây Trùng Thiên Pháo, tiền mừng tuổi của Hướng Kiệt bị mẹ nó thu rồi, lúc này thấy anh chị mình có tiền mua đồ, nên cũng muốn có, Hướng Kiệt thừa dịp lúc chị gái trả tiền không chú ý liền đoạt lấy một cây Trùng Thiên Pháo trong tay Vi Vi.

Làm Hướng Vi tức giận muốn chết, lập tức liền đuổi theo, nhưng Hướng Vi dù sao cũng là một bé gái, hơn nữa hai năm qua vẫn ở Bắc Kinh thì làm sao mà bằng được những đứa bé này, chỉ đành phải đứng tại chỗ khó chịu.

Mặc dù Hướng Dương cũng không thích Hướng Kiệt, thế nhưng nó lại là báu vật trong nhà, không nói được với người lớn, hơn nữa Hướng Dương cũng vì nó mà không ít lần bị đánh, dần dà Hướng Dương thấy Hướng Kiệt thì liền tránh xa một chút, tránh khỏi việc mình không làm gì cũng phải chịu tiếng xấu cho nó. Hướng Dương bỏ tiền mua hai cây Trùng Thiên Pháo cho em gái, lúc này Hướng Vi mới bớt giận, cười híp mắt đi sau lưng Hướng Dương.

Mấy đứa bé chơi mệt về nhà, Hướng Vi thấy Hướng kiệt đáng ghét kia đang ở bên cạnh mẹ nó, thì hung hăng trừng mắt liếc nó một cái, mới ngoan ngoãn ngồi trên ghế xem ti vi.

Hướng Kiệt cũng không chịu yên tĩnh, thấy Hướng Vi không để ý đến nó, càng ráng cố gắng sáp lại gần Hướng Vi, còn nắm bím tóc nhỏ của cô, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Hướng Vi đánh một cái lên vai của Hướng Kiệt, đoán chừng Hướng Kiệt lớn đến chừng này tuổi vẫn còn chưa có bị người nào đánh qua, lúc này bị chị gái đánh, sững sờ một lát, liền xông vào đánh Hướng Vi.

Hai đứa bé bằng tuổi nhau thì đánh nhau thế nào? Không có gì hơn là bấm, ngắt, cắn, mặc dù bên trong Hướng Vi là người trưởng thành, nhưng bên ngoài lại chỉ là một cơ thể bé nhỏ mới bảy tám tuổi, nhất thời thực sự là không làm gì được Hướng Kiệt, Hướng Vi không có biện pháp nào khác nên ngay cả hàm răng cũng đem ra dùng.

Mấy người lớn vẫn còn đang nói chuyện phiếm, quay đầu lại thì đã thấy hai đứa nhỏ đang đánh nhau, Văn Tĩnh a một tiếng, mấy người lớn còn chưa phục hồi lại tinh thần, thì Văn Tĩnh cũng đã xông lên tách hai đứa bé ra, Hướng Vi bị mợ của cô vung tay ném té đụng đầu xuống đất.

Văn Tĩnh cực kì yêu bảo bối này của mình, cũng không hỏi nguyên do, chính là nhìn về Hướng Vi mà ra sức mắng chửi thậm tệ, còn rủa Hướng Vi sớm bị chết yểu.

Hướng Kiệt là bảo bối của Văn Tĩnh, nhưng Hướng Vi không phải là bảo bối của Trần Mai sao, Trần Mai làm sao chịu được con mình bị người khác mắng, nhất là còn rủa con gái cô chết sớm, Trần Mai nắm tay Hướng Vi, bắt đầu cãi nhau với Văn Tĩnh.

Mấy năm nay Văn Tĩnh ở nhà họ Hướng, đã sớm chẳng coi ai ra gì, lại nói hằng năm anh cả đều ở bên ngoài, mọi việc trong nhà đều là do bọn họ quản lý, dĩ nhiên đủ sức mạnh, đối với chị dâu cũng không sợ. Vốn chỉ là hai đứa bé cãi nhau ầm ĩ, bị cô ta làm ầm lên như vậy, chân chính biến thành nội chiến trong gia đình.

Trần Mai thở phì phò nhìn Văn Tĩnh, mấy năm trước còn chưa có nhìn ra, cô em dâu này lại lợi hại như thế. Dù sao Trần Mai cũng là giáo viên, nên vẫn còn biết kiềm chế, nói về việc chửi đổng còn chưa phải là đối thủ của Văn Tĩnh, sau khi trải qua mấy hiệp cũng chỉ đành phải ở một bên trừng mắt nhìn chằm chằm Văn Tĩnh. Hướng Vi bị ném té, trên đầu xưng một cục lớn, nhìn mợ ba ở nơi đó chửi đổng, trong lòng tức giận muốn chết, làm gì được chen miệng vào nói, chỉ đành phải gắt gao nhìn chằm chằm Hướng Kiệt.

"Đủ rồi, tất cả im miệng cho tôi." Hướng mở hoa mở miệng nói, nghiêm mặt nhìn hai người phụ nữ.

Văn Tĩnh hừ một tiếng, “Anh cả, anh nói thử một chút coi, em là có lỗi gì, hằng năm anh không có ở nhà, hai ông bà trong nhà không phải là do chúng em chăm sóc sao, cha mẹ bị bệnh anh có từng cho qua đồng nào chưa vậy? Cho được một ngụm nước? Anh ở Bắc Kinh toàn được nhậu nhẹt no say, cũng không nhớ đến trong nhà còn có hai người già. Cái người làm anh cả như anh, có từng làm hết nghĩa vụ của một người con chưa?”

Văn Tĩnh thấy Hướng Khai Hoa không lên tiếng, biết đã nói đến điều trong lòng anh ấy, cười nhạo một tiếng, “Anh cả, anh thử nói một chút, mấy năm nay anh đã cho cái gì cho nhà này? Còn có Hướng Vi, làm chị cũng không nhường em, còn đánh nhau với em trai, thật đúng là độc ác.”

Hướng Vi tức giận nói: “Mợ ba, nói chuyện phải nói bằng lương tâm, rõ ràng là Hướng Kiệt kiên quyết tới chọc con, còn nắm bím tóc của con, con chỉ đập nó một cái, nó liền lao lên đánh con, chẳng lẽ con không được làm gì để tùy ý nó đánh sao? Mợ là mợ của con, cũng đã là người mấy chục tuổi rồi, không chịu nói đạo lý, ừ, mợ nhìn cái cục trên đầu con đi, chính là do hồi nãy mợ đẩy con té ngã xuống đất. Mợ còn rủa con chết sớm, mợ cho rằng con nghe không hiểu sao.”

Văn Tĩnh hừ một tiếng, “Còn nhỏ thế mà đã nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện với người lớn như vậy sao, chỗ này khi nào đến phiên mày nói, còn không câm miệng cho tao.”

Trần Mai hít sâu một hơi, nói trước nói sau vừa nghĩ cũng đã biết Văn Tĩnh đang tính toán chuyện gì, cũng khó trách cô ta cứ làm to chuyện của mấy đứa nhỏ, còn lôi chuyện cũ năm xưa ra nói, Trần Mai nhìn Văn Tĩnh, tức giận nói: “Cô đừng nói chuyện khác, con gái tôi còn nhỏ, cô rủa nó là sự thật, tôi có nói gì Hướng Kiệt của nhà cô sao? Hai đứa bé đánh nhau, rõ ràng là chuyện nhỏ, cô cứ cố làm to chuyện, cô tưởng tôi không biết trong lòng cô nghĩ gì sao? Cô không phải sợ cái nhà này sẽ được chia cho chúng tôi sao? Mấy năm trước cô đuổi cả nhà em hai ra khỏi nhà còn không phải là do chuyện nhà cửa sao? Thế nào, hiện tại liền muốn đuổi chúng tôi đi? Tôi cho cô biết, cho tới bây giờ tôi và Khai Hoa chưa từng nghĩ tới việc về nhà tranh tài sản, đúng là mấy năm nay đều do mấy người chăm sóc cha mẹ, tôi và Khai Hoa không làm tròn hết chữ hiếu, điều này vợ chồng tôi thừa nhận, nhưng mấy người cũng quên rồi sao, ban đầu khi chú ba muốn cưới cô về nhà làm vợ thì nhà cô mở miệng đòi hai ngàn đồng tiền hỏi cưới, tiền này còn không phải do tôi và Khai Hoa cho hay sao. Những năm qua mặc dù Khai Hoa sống ở bên ngoài, nhưng hàng năm đều gửi về nhà một khoản tiền, ngược lại tôi muốn hỏi một chút, đã được mấy năm, nói ít cũng lên đến một vạn đồng đi, chỉ cần không phải bệnh nặng, chẳng lẽ còn chưa đủ tiền thuốc thang cho cha mẹ sao? Văn Tĩnh, nói chuyện phải nói lương tâm, tôi nói cho cô biết, nhà tôi không thèm giành nhà cha mẹ với cô.

Văn Tĩnh cười nói: “Nói được dễ nghe, ai biết trong lòng chị nghĩ thế nào.”

Trần Mai tức giận vô cùng, cười to vài tiếng, nhìn chồng nói: “Khai Hoa, anh nhìn thử đi, anh xem đi, đây chính là người nhà mà trong lòng anh vẫn nhớ đó sao, cái gì mà máu mủ ruột rà! Vì tài sản, ngay cả tình thân cũng không cần, anh chịu thiệt thòi vậy mà vẫn cứ trông mong vào cái gia đình này, Anh lén gửi tiền về nhà, anh gạt em……… em cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm lơ, tùy anh mọi chuyện, Bây giờ anh nhìn thử đi, người ta căn bản là không cần tình cảm của anh. Được, Văn Tĩnh, sáng mai chúng ta mời các chú các bác đến, ở riêng thì ở riêng, Văn Tĩnh, cô cũng đừng hối hận! Chúng tôi sẽ có trách nhiệm với cha mẹ, nhưng cô cũng đừng nghĩ tới việc tính kế trên đầu chúng tôi, không ai ngu ngốc đâu! Cô rủa con gái của tôi, cả đời này tôi sẽ nhớ kĩ, nếu ở đây không có tình cảm gì cả, thì chúng ta cũng đừng giả mèo khóc chuột nữa, Trần Mai tôi thề rằng cả đời này sẽ không bước vào cửa nhà này nữa bước! Tôi nói được làm được! về sau cô có chuyện gi cũng đừng đi cầu xin tôi, cho dù việc gì tôi cũng không giúp cô, cô nhớ kĩ điều đó cho tôi!”

Tuy ngày thường Trần Mai ôn hòa, nhưng thật ra bên trong cũng là người hiếu thắng. Mặc kệ giờ phút này cô có bao nhiêu tức giận, nhưng không thể phủ nhận, khoảng cách đã có, bất luận sau này hai nhà có hay không qua lại với nhau thì cũng không thể thành tâm thật dạ mà đối xử với nhau nữa rồi.

Vừa làm căng rồi, Trần Mai cũng không muốn ở cùng nhà chịu đựng nét mặt của người ta, nên liền nắm tay chồng và con gái đến nhà chú hai tá túc.

Mồng một đầu năm, các trưởng bối nhà họ Hướng được mời tới nhà, Trần Mai kể lại toàn bộ chuyện của mấy đứa nhỏ ra, khiến mặt Văn Tĩnh có chút khó coi. Mấy chú mấy bác cũng vì hai nhà mà khuyên giải đừng vì nhất thời tức giận mà sau này hối hận, nếu nói tối hôm qua thái độ Văn Tĩnh là cương quyết, thì hiện tại thái độ của Trần Mai là kiên định.

Mấy vị trưởng bối thấy họ đều cứng rắn đòi ở riêng, nên hết cách, bắt đầu thu xếp đồ đạc trong nhà Hướng Như Bính. Từ đầu đến cuối, Hướng Khai Hoa không hề mở miệng nói câu nào, lông mày chỉ hơi nhăn lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Hướng Như Bính và Dương An Hiền hết cách rồi, hai đứa con dâu làm mọi chuyện ra như vậy, hai đứa con trai thì người nào với người đó so ra đều tức giận hơn, bọn họ nói gì thì hai đứa con dâu cũng không không chịu nghe, chỉ đành phải đồng ý để cho hai đứa con trai ở riêng.

Trần Mai nhìn kế ước, rồi nhìn vẻ mặt đắc ý của Văn Tĩnh, đối với nhà gia đình chồng này, trong lòng Trần Mai không muốn nữa

Qua thật lâu, Hướng Khai Hoa nhìn mấy chú mấy bác, sâu kín mở miệng nói: “Cái gì con cũng không cần, toàn bộ đều cho nó đi, về phần nhà cửa………….. cũng cho nó đi.” Nói xong Hướng Khai Hoa nhìn em mình và em dâu, “Hai đứa muốn gì, anh cho, về phần sau này………..” Hướng Khai Hoa nói chưa xong đã đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Mai tức giận, nhưng chồng cô đã quyết định, cô cũng không tiện nói gì, oán hận trợn mắt trừng hai vợ chồng yêu quái kia một cái, “Đúng là nuôi sói trong nhà mà……..”

Mấy trưởng bối trong họ thấy Khai Hoa cái gì cũng không lấy, tất cả đều để lại cho em út, còn hai vợ chồng kia thì lại tỏ vẻ mọi chuyện phải như thế, trong lòng cũng có chút ý kiến với tụi nó, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, cũng không tiện nói thêm cái gì.

Thấy chuyện đã định thành cục diện như vậy, Hướng Như Bính ngồi trên ghế than thở, Dương An Hiền thì lau nước mắt vỗ đùi nói nghiệp chứng. Hôm nay hai người em gái của Hướng Khai Hoa về thăm mẹ đẻ, mới vừa vào cửa, đã gặp phải chuyện như vậy, nên tất cả mọi người đều buồn bực.

Vốn là hai vợ chồng Hướng Khai Hoa định mùng bốn mới trở về nhà Trần Mai, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, nhà cửa đã là của người khác rồi, đâu còn tâm trạng tiếp tục ở chung nữa, đợi mấy vị trưởng bối viết xong chứng từ, lại an bài thỏa đáng vấn đề dưỡng già của hai vợ chồng lão Hướng xong, Trần Mai liền thu xếp túi hành lí của mình, dắt Hướng Vi, nắm tay chồng mình lập tức rời đi, ngay cả cơm trưa cũng không ăn…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.