Con Gái Gian Thần

Chương 76: Chương 76: Nhiệm vụ của đàn ông




MẮT TRÌ TU CHI SÁNG TRƯNG: “ĐÀN ÔNG CON TRAI PHẢI LÀM GÌ ĐÓ CHO VỢ, PHẢI CÓ BẢN LĨNH CÔNG TÁC VÌ VỢ.” ––

“Tỷ đang mang binh hỏi tội ta đấy à.” Trưởng công chúa Khánh Lâm ngoài cười trong không cười nhìn Trưởng công chúa Nghi Hòa.

Trưởng công chúa Nghi Hòa mắng: “Phi! Trước mặt ta muội dẹp cái kiểu bụng dạ hẹp hòi đấy lại! Không thì đừng hỏi sao ta giận thật.”

Lúc này Trưởng công chúa Khánh Lâm mới nghiêm mặt hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta chỉ có một thằng con trai, là cháu ngoại của Thiên tử, muốn có một cái chức thanh quý, không được sao hả? Nếu không nể mặt muội và Phò mã, ta phá cổng nhà hắn rồi.”

“Tỷ nói lẫy thôi.”

“Ta không nói lẫy, muốn đánh tới cửa lắm rồi, sợ muội khó xử thôi.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm trầm ngâm nói: “Tỷ để muội suy nghĩ một chút.” Chuyện này không dễ dàn xếp.

Đang suy nghĩ, có một thị tì tới báo: “Thất nương đến.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm nói với Trưởng công chúa Nghi Hòa: “A Diễm đến rồi, để ta hỏi con bé xem có biết tình hình bên trong chuyện của Tưởng Trác không.”

Trưởng công chúa Nghi Hòa nói: “Trì Đại lang làm Trung Thư xá nhân, không chừng con bé biết Thánh nhân có nhận xét gì về thằng lỏi của Tưởng thị đó.”

“Cấm tiết lộ chuyện trong cung.” Trưởng công chúa Khánh Lâm không thể không lo cho Trì học trò.

“Chỉ có muội cẩn thận.”

Đang nói chuyện thì Trịnh Diễm quen đường đã mò đến, thấy Trưởng công chúa Nghi Hòa và Trưởng công chúa Khánh Lâm đang ngồi đối diện nhau trên sạp, hỏi: “Trời nắng to, mọi người đều ở nhà. Hôm nay không có nắng, đúng dịp ra ngoài dạo mát đấy ạ.”

Trưởng công chúa Nghi Hòa là mẹ ruột của chị dâu Trịnh Diễm, không phải người lạ, cười nói: “Nếu chúng ta đều ra ngoài, không phải con tới uổng công rồi sao?”

“Mấy ngày nay con đi chơi với nhóm tiểu nương tử rồi mà, còn nhớ đến bà già này sao!” Trưởng công chúa Khánh Lâm cười lạnh quở Trịnh Diễm.

Trưởng công chúa Nghi Hòa ngồi cạnh bà đưa ngón tay ra hiệu với em gái, nghe Trịnh Diễm nói: “Con thích chơi đùa nói chuyện với các tiểu nương tử, thế nên không phải đã đến tìm người rồi sao?”

Trưởng công chúa Nghi Hòa không có khí lực để xua tay, nhờ vài thị tỳ bên cạnh đỡ cho, cười đến rút gân. Cười đã đời mới nói với Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Ngày thường cái miệng của muội đã lợi hại vậy, không ngờ còn có người làm muội cứng họng được.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm hỏi Trịnh Diễm: “Đùa vậy thôi, ta hỏi con, sao hôm nay không đi chơi với tụi nó nữa?” Nói xong vẫy tay để Trịnh Diễm đến ngồi bên cạnh.

“Mọi người cũng chẳng phải cùng lớn lên, đều có việc riêng, con đưa con gái Từ gia đến làm quen, đến khi thân thiết rồi thì đều có bạn hợp tính mà chơi riêng, con cũng rút lui thành công.”

Mọi người đều hi vọng bản thân mình có khả năng quan sát nhạy bén, nhưng một khi bên cạnh xuất hiện một người có thể nhìn thấu, lại còn bắt bài bạn như thế thì cũng chỉ có bác sĩ Watson mới có thể chịu được chuyện như vậy (*). Dù sao đi nữa Trịnh Diễm cũng cảm thấy mình có tính tiểu nhân, cả người đều thấy không tự nhiên. Nàng không phải tuýp nhân vật phản diện biến thái ‘Đang chiếm ưu thế mà nói nhiều, cuối cùng bị xử đẹp’ hoặc ‘Thấy ai chơi vui thì gan lì muốn đùa với lửa, rốt cuộc bị knock out’, dựa vào định luật mâu thuẫn, chuyện này lo mãi cũng chẳng xong, liều mạng tự tạo khó khăn cho mình thì đúng là siêu ngốc.

(*) Ý đề cập đến thám tử Sherlock Holmes, người luôn có thể nhìn thấu mọi chuyện chỉ từ một chi tiết nhỏ của người bạn – bác sĩ Watson của mình.

Trịnh Diễm quyết định lãnh đạm.

Từ Thiếu Quân là loại người gì, trong chốc lát Trịnh Diễm không đoán ra được, nhưng cùng lắm chỉ có vài khả năng mà thôi. Mặc kệ Từ Thiếu Quân có tính toán gì hay không thì cũng chẳng thể thành công ngay được. Trừ khi ông trời muốn hắt một chậu máu chó lên người nàng, bằng không nàng cẩn thận từng li từng tí vài ba năm, cô ta sẽ không thể gây ra sóng gió nào. Nhìn không thấu thì đừng nhìn nữa, cứ suy nghĩ rồi sẽ tìm ra cách thôi. Không có nguy hiểm thì tùy cô ta, không nhìn ra, đập chết coi như xong.

Có sức mạnh tuyệt đối, dẫu kẻ mưu chước thế nào cũng vô dụng, là tình huống hiện nay.

Trưởng công chúa Khánh Lâm không biết nhiều về chuyện của những cô nhóc này, nghe nàng nói thế cũng gật đầu: “Cũng đúng, con không cần ngày nào cũng ở chung với tụi nó, ta cũng đang định gọi đám Thập Cửu nương (ý nói các công chúa) đến đây chơi.” Ý bảo Trịnh Diễm không được qua quýt trong giao tiếp xã hội cao tầng.

Trịnh Diễm gật đầu ngay tắp lự: “Chỗ của người xong rồi thì gọi con nhé.”

Lại nói với Trưởng công chúa Nghi Hòa: “Trời nóng nực, Ngũ nương không thích hoạt động, nhưng người cứ yên tâm, bây giờ tẩu ấy vẫn khỏe lắm ạ.”

Trưởng công chúa Nghi Hòa hơi buồn, bà sinh một đống con gái, sợ Quách thị cũng nối gót mình, thành ra hơi khách sáo với Trịnh Diễm: “Vậy thì tốt rồi.” Nói xong nháy mắt với em gái.

Trưởng công chúa Khánh Lâm hỏi Trịnh Diễm: “Con có nghe qua về Tưởng Trác không?”

Quả thật Trịnh Diễm từng nghe qua, cha nàng quản lý nhân sự, nàng lại làm khách lâu ngày trong thư phòng của ông, lập tức gật đầu bảo: “Là quan viên mới được bổ chức hôm qua đúng không? Ban đầu ở chỗ Quý tiên sinh, Quý tiên sinh về hưu, anh ta loanh quanh bên ngoài một vòng, bây giờ được bổ nhiệm lại. Còn trẻ lắm, bây giờ cùng lắm chắc chỉ hai mươi. Làm Tiến sĩ ở Quốc tử giám, không biết có làm thầy người ta được không.”

Trưởng công chúa Nghi Hòa hơi kích động: “Chính là thằng nhãi đó.”

Lẽ ra là một Trưởng công chúa, bà không nên kích động như thế, nhưng ai bảo đang tức giận cơ chứ. Trịnh Diễm nhìn qua Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trưởng công chúa Khánh Lâm đành phải thay mặt trình bày –

Con trai cưng của Trưởng công chúa Nghi Hòa Quách Tĩnh mới vừa bị chuyển chức. Trong kì đánh giá 《Thị tộc chí》 lần này, Tân An hầu được bầu thành thế gia mới, có vẻ là những huân cách lâu đời, thế gia không chịu thừa nhận, ngược lại cho rằng bọn họ đã kéo mức tiêu chuẩn trung bình của thế gia xuống, khiến từ ‘thế gia’ trở thành một trò cười.

Đương nhiên Tân An hầu gia không ngồi chờ bị cười nhạo, một mực thể hiện phong phạm thế gia. Không thể sửa đổi bổ sung lịch sử thì đành bắt tay vào những phương diện khác. Thế gia ngày càng có tiếng không có miếng, toàn muốn nào là phải ‘thanh quý’, ‘thanh yếu’, tốt nhất là quan văn, nhưng không được làm công văn tiểu lại. Chẳng như Tu thư, Tu sử, Chưởng lễ nghi, định danh tịch thế gia… là những chức quan họ thích nhất. Nếu là quan võ, phân nửa sẽ không đồng ý, phong hào tướng quân lung tung gì đó thì càng miễn, phải thật oai mới chịu, nếu là danh hiệu Đại tướng quân thì may ra sẽ suy nghĩ tí đỉnh.

Tân An hầu gia vì thể diện, chức quan võ sẵn có thì không muốn, dù gì cũng phải lăn lộn làm quan văn cho thanh quý, chứng tỏ mình không còn là dế nhũi nữa. Quách Tĩnh là con trai của Trưởng công chúa, trưởng tử Hầu phủ, lại nhân lúc ông cậu Hoàng đế đang trân trọng người thân, cũng sẵn ấm chức, tổ tiên trong nhà là võ huân, bây giờ vào Ngự lâm, làm một sĩ quan trung tầng, nắm giữ một phần tư Ngự lâm quân cũng không thành vấn đề. Nhưng trong nhà lại muốn anh đi tranh một chức thất phẩm ‘thanh quý’ trong Quốc tử giám.

Bị Quốc tử tế tửu (tên một chức quan), tộc trưởng hiện tại của Cố gia đá về, để thằng lỏi Tưởng thị lên làm Tiến sĩ. Còn nói: “Nếu không phục, thì tới so với Tưởng Trác một bữa.”

Trưởng công chúa Nghi Hòa liền nổi giận! Tuy tuổi Quách Tĩnh chưa lớn lắm, nhưng Tưởng Trác còn nhỏ tuổi hơn! Bàn về học vấn, con trai bà cũng được danh sư dạy dỗ từ bé, còn nữa, cái chức ‘thanh quý’ kia, chủ yếu là nghiên cứu thảo luận cùng đám con cái nhà huân tước trung đẳng mà thôi, giảng bài thật thì sau này mới có dịp, trong tay hắn cũng nào có lũ con nhà vương công quý tộc gì. Rốt cuộc không nhịn được mà nói: “Chẳng qua chỉ có chút tư lịch, thế mà ăn no rửng mỡ dám cản bà!”

Xét tới công chúa Tiêu gia khá hung hãn, lại thêm tâm tình Quách thị vừa thành thế gia, chưa kéo người tới tận cửa đánh, coi như tu dưỡng của Trưởng công chúa Nghi Hòa đã tốt lắm rồi. Trịnh Diễm chăm chú gật đầu, đây chính là giới quan lại.

“Không phải là Tưởng thị thôi sao? Có gì hơn người! Đâu phải bổn tông, cũng đâu phải con trai của Tưởng Tiến Hiền.”

Trịnh Diễm nói: “Bác của Tưởng Trác, Nghiệp hầu (khác họ với Tể tướng Nghiệp Quảng Học) không có con.” Đúng là mồi ngon.

“Thằng nhóc này đúng là có vận khí tốt!” Trưởng công chúa Nghi Hòa hừ lạnh, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng chẳng vui. Nghe trong chuyện này có Cố gia, bà đã cảm thấy chán ngán. Muốn nể mặt chồng không tính toán với đám người Cố gia, nhưng người anh cả muốn bợ đỡ thằng cháu ngoại kia có nghĩ đến tình cảnh của hai vợ chồng bà không?

Đây cũng là chỗ bất lợi trong việc có quan hệ thân thích quá rộng, thế gia lắm mối quan hệ như thế, cuối cùng bên hòa thuận, có nhà lại động đao búa.

Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng hừ lạnh theo: “Thế thì tiện quá rồi còn gì!” Sau đó hỏi Trịnh Diễm, “Tưởng Trác không có khuyết điểm gì à?”

Trịnh Diễm hỏi lại Trưởng công chúa Nghi Hòa: “Người biết rõ anh ta thế nào không? Không chê vào đâu thật à? Thánh hiền còn chẳng được nữa là.” Chuyện này không liên quan tới nàng, nàng nói thế, tất không xem là chuyện của mình mà làm. Theo Trịnh Diễm, trong chuyện này, Quách thị đúng là tự mình đâm đầu vào ngõ cụt. Nhưng nếu có thể đả kích Tưởng thị, nàng cũng thấy vui.

Trưởng công chúa Nghi Hòa lập tức như vừa hiểu ra điều gì, đập bàn: “Ta cũng không tin!” Quay đầu cho người đi dò la chuyện không hay của Tưởng Trác. Con trai mình không được cái chức đó thì cũng chẳng để cho kẻ khác, tốt nhất là chứng minh nhân phẩm của Tưởng Trác có vấn đề, không thể làm thầy của người khác, vậy là xong.

Trưởng công chúa Khánh Lâm giả vờ nghe không hiểu.

***

Trịnh Diễm gài Tưởng thị một cú, hôm nay là ngày chư tướng chất vấn nhau, ba người Tưởng, Nghiệp, Vi cũng không chịu im, Tưởng thị giành giật không ít địa bàn với Trịnh Tĩnh Nghiệp. Các ngươi thích nâng đỡ ai thì nâng, liên hệ gì với chúng ta? Muốn chết à? Thế là lại náo nhiệt.

Về nhà Trịnh Tĩnh Nghiệp chưa hết giờ làm, nàng chạy đi gặp Đỗ thị.

Đỗ thị đang đọc một tấm thiệp, cười bảo: “Đến xem này, Vu gia sắp có đám cưới.”

Trịnh Diễm ngậm một miệng trà, nuốt ừng ực: “Ai thế ạ?” Đỗ thị đưa bái thiếp: “Con cũng phải đi đấy.” Trịnh Diễm mở ra, là Vu Minh Lãng sao?! Ngày cưới được định vào hai tháng sau, mời mọi người tới dự. Đương nhiên, trong vài thủ thục cưới xin, nếu thân bằng quý thuộc có thời gian, cũng rất hoan nghênh mời tới tham gia.

Nghe bảo phải tới dự hôn lễ của Vu Minh Lãng, Trịnh Diễm rất không bình tĩnh mà nói: “Anh ta muốn hại bao nhiêu thiếu nữ trong sáng nữa chứ?” Còn tưởng anh ta muốn cả đời không cưới vợ cơ mà?

Đỗ thị liếc nàng: “Nói hươu nói vượn!”

Trịnh Diễm lầm bầm: “Nhớ tới anh ta là con thấy nhức răng! Gã ngốc, gây họa cho người, nay lại còn muốn hại đời người khác nữa.”

“Con biết rồi à.” Trịnh Tĩnh Nghiệp nhẹ nhàng bước tới.

Trịnh Diễm bắt đầu nở nụ cười nịnh nọt: “Cha.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp nghiêm túc nói: “Nó ngốc, con thông minh? Con có cách gì?”

“Nếu con là anh ta, sẽ bỏ nhà đi thẳng, không tính toán gì cả, vứt bỏ hết thảy như cấp cho cha mẹ Bạch thị, đó là sính lễ – trên người anh ta cũng có một ngọc bội song ngư đáng mấy chục xâu mà. Hoặc không thì tìm hôn phu cũ của Bạch thị đến để gây rối trong hôn sự này. Thành hay không, ít ra cũng hơn bây giờ.” Thích phụ nữ trèo tường (ý bảo phụ nữ ngoại tình)không phải bị bệnh, mà là đầu óc không xài được.

Yêu thì chẳng sai, nhưng ngu dốt thì không được.

“…” Con nhóc này tự xem mình là con trai à? “Lời này không được nói lung tung ra ngoài.”

“Có thể nghĩ ra cách này thì không cần kẻ khác dạy, mà đã không nghĩ ra thì cũng chẳng cần biết.”

“Con mới mấy tuổi, còn cần người ta dạy cho mà giờ đã muốn dạy người khác rồi.” Trịnh Tĩnh Nghiệp nắm lỗ tai con gái, “Không muốn cũng phải đi.”

“Ôi~” Trịnh Diễm đáp.

Đỗ thị thở dài: “Thằng con Vu gia lớn thế rồi, mà lại chẳng nghĩ được như A Diễm.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp cười không nói, Trịnh Diễm cảm thấy da đầu mình ngứa ran: “Cách này hơi gay gắt, không có bản lĩnh nghĩ ra, không nên biết thì hơn. Nếu có thể tự nghĩ, thế nào cũng có thể đối phó những chuyện về sau. Không phải tự nghĩ, không chuẩn bị đường lui, trèo tường mà không xuống được mới là hỏng chuyện.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp xách cổ áo con gái mang tới thư phòng: “Sao hôm nay con có vẻ vui thế, đến chỗ sư mẫu rồi gặp chuyện gì vui à?” Trì Tu Chi đang trực ở cung Thúy Vi cơ mà?

Trịnh Diễm nói: “Con gặp Trưởng công chúa Nghi Hòa, bà đang rất buồn bực. Đem tám đời tổ tông của Tưởng Trác ra mắng chửi một hồi, nếu không phải trước mặt sư mẫu, không khéo tổ tông tám đời của Cố thị cũng chẳng tránh khỏi.”

“Sao thế? Tưởng Trác được Cố lão nhận vào Quốc tử giám thì có liên quan gì đến Trưởng công chúa?” Việc ở Quốc tử giám, tạm thời Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng không thể xen vào dù chỉ một nửa, chỗ đó đúng là một mặt trận cực kì bảo thủ.

Trưởng công chúa Nghi Hòa vốn tưởng có thể dễ dàng đưa con trai vào Quốc tử giám, không nhờ ai, chỉ nói với Cố lão đầu một tiếng, kết quả bị người ta từ chối. Trịnh Tĩnh Nghiệp không biết chuyện này, quan thất phẩm, cũng chẳng phải ở vị trí trung tâm, ông chả để ý tới.

Đối với phái thực quyền mà nói, Quốc tử giám không phải nơi quá trọng yếu, tuy rằng có rất nhiều người học ở đây rồi ra làm quan, nhưng muốn nhập học vào Quốc tử giám thì có giới hạn tư cách, không phải con nhà quyền thế sẽ không nhận. Có tiền cũng vô dụng! Hoặc là quan lớn, hoặc hiển tước, lập trường giai cấp của bọn họ không dễ đùa.

“Trưởng công chúa Nghi Hòa muốn để em trai của Ngũ nương đến làm Tiến sĩ ở Quốc tử giám, người ta từ chối, nhận Tưởng Trác.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp cười vô cùng khoái chí: “Rồi con nói thế nào?”

“Con liền hỏi Tưởng Trác có thật là không chê vào đâu được không, Trưởng công chúa liền vội vàng trở về.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp dịu dàng xoa đầu con gái: “Đã không còn sớm nữa, đi ăn cơm thôi.” Dắt tay con gái, hai cha con tiếp tục nói chút chuyện vặt.

***

Hiệu suất của Trưởng công chúa Nghi Hòa đúng là ghê gớm!

Ngày Vu Minh Lãng cưới vợ còn chưa tới, bà đã vô cùng sung sướng cầm một tờ giấy ghi chép những chuyện không công khai đến nhà Trưởng công chúa Khánh Lâm, còn hẹn Trịnh Diễm tới cùng: “Ta biết thằng lỏi này không tốt đẹp gì mà! Nhìn đi nhìn đi, vừa ra khỏi cửa đã dụ dỗ con gái nhà người ta, không báo với cha mẹ mà đã mang người về!”

Con mắt của Trưởng công chúa Khánh Lâm mở to, đoạt lấy tờ giấy để đọc: “Hỏng rồi, hỏng rồi!”

Trưởng công chúa Nghi Hòa không hiểu lắm: “Có chuyện gì?”

Gương mặt của Trưởng công chúa Khánh Lâm lạnh băng: “Nghiệp hầu định để nó làm con kế nghiệp, mấy lão trong Quốc tử giám làm mai, gả cháu gái của Phò mã, A Bảo cho nó! Vợ chồng Nghiệp hầu đã gật đầu rồi.”

Đúng là sự việc phát triển khó lường!

Trịnh Diễm hóng hớt nghe, đối với một nhà Cố thị từng có ý hại thầy mình, nàng không có hảo cảm. Chẳng qua nghĩ tới Cố Di là em gái Cố Nại, mà Cố Nại bình thường cũng không có hành động gì quá mức, trong lòng cảm thấy là lạ.

Trưởng công chúa Khánh Lâm đưa tờ giấy cho Trịnh Diễm: “Con xem đi. Thằng nhóc này khó đối phó.”

Đúng là khó đối phó, Tưởng Trác lén lút cưới vợ, mà cũng không thể xem là lén lút được. Tưởng mỗ cũng là người có văn hóa, được lên làm quan, sau đó đến thăm ân sư. Không khéo sao thầy giáo bệnh nặng, phó thác cô con gái duy nhất cho hắn, lo mình chết rồi sẽ không còn ai chăm sóc con gái, cùng nhau định hôn ước ngay tại chỗ với cô ta, sau đó qua đời. Giấy tờ đều đủ cả, Trịnh Diễm chê cười Vu Minh Lãng không minh bạch, còn nàng với Tưởng Trác lại là anh hùng chung chí hướng.

Nghiệp hầu cứ khăng khăng vì cậu con kế nghiệp mà đính ước với danh môn Cố thị, đúng là cha mẹ ép cưới.

Hai bên gặp nhau.

Cả hai đều hợp pháp, bên sư muội thì có mệnh thầy, vả lại chuyện gấp phải làm ngay, pháp lý cũng có tình người. Còn Cố Di thì được cha mẹ mai mối cho, chẳng những hợp lý mà còn hợp pháp.

Lệnh Hồ Xung yêu tiểu sư muội là thế, cuối cùng gặp Nhậm Doanh Doanh.

Từng là Kim đao phò mã, sau rốt lại chạy mất cùng con gái Hoàng lão tà.

Tưởng Trác, ngươi chọn đi~

Trịnh Diễm sờ cằm, nhìn Trưởng công chúa Khánh Lâm hỏi: “Thầy định thế nào ạ?”

“Con nói thử xem?”

“Cho dù cha con không can thiệp vào, nhưng chuyện này… Nghiệp Quảng Học, Vi Tri Miễn không phải người chết đâu.”

Trưởng công chúa Nghi Hòa chộp lại tờ giấy trong tay: “Thế này vậy, chúng ta hai bên không giúp bên nào.”

Thế coi như đã nhân đạo.

Bà phúc hậu, nhưng có người không buông. Thứ nhất, Cố thị không thể chịu thiệt, thứ hai, Quý Phồn cũng nhảy vào.

Quý tiên sinh từng làm quan, Tưởng Trác từng được lão chỉ bảo, bấy giờ biết một mình tự ý lấy vợ là không ổn, trước linh đường của ân sư viết một bức tình chân tình ý thiết gửi đến chỗ lão, xin được giúp đỡ. Quý lão tiên sinh chưa chết, còn sống rất mạnh khỏe, thế là cũng viết thư cho ba người học trò nổi bật nhất ở kinh.

Trịnh Tĩnh Nghiệp, Cố Ích Thuần, Lý Tuấn, lần đầu tiên cùng chung suy nghĩ mà chửi thầm ông thầy mình trong bụng! Lý Tuấn vừa bị lôi ra làm quan cùng các sư huynh, bày tỏ ánh mắt giả vờ luyến tiếc trong suốt cuộc họp trên triều.

Trên triều lại bắt đầu có tranh cãi về lễ nghi – rốt cuộc hôn sự kia có coi là hợp pháp hay không? Nói cách khác, Tưởng Trác đính hôn với cô ta, có hợp pháp không? Làm thê hay thiếp? Theo luật hôn nhân mà nói, chẳng có kiểu không phân biệt thê thiếp đâu, đến bây giờ chỉ có một vợ mà thôi, bình thê này nọ đều là bậy bạ hết! Không phải gió đông áp gió tây thì cũng là gió tây đảo gió đông, nhất thiết phải cãi cho ra ai đúng ai sai mới chịu.

Bởi vì Tưởng Trác có Quý Phồn là chỗ dựa ngầm nên mọi người cũng không làm quá, thế là sau đó cứ cãi qua cãi lại.

Các bên châm dầu vào lửa, vì lợi ích riêng của mình, hai kẻ Nghiệp, Vi hi vọng Tưởng, Cố bất hòa, Tưởng thị đương nhiên chỉ thừa nhận hôn sự đã đính ước với Nghiệp hầu, Trần thị muốn làm rối quan hệ thông gia của Tưởng Cố, Triệu thị lại muốn hợp. Ngược lại hai người Trịnh Cố, đã bị phong thư của Quý lão sư đè ép, có lời gì cũng nuốt xuống, im lặng nghe người ta tranh cãi.

Trong triều mọi người đều cứ căn theo các góc độ của luật hôn nhân mà tiến hành phân tích mổ xẻ, hồi lâu thật lâu cũng chẳng ra được kết quả gì.

***

“Kết cục thế nào?” Trịnh Diễm rất tò mò hỏi Trì Tu Chi, “Thánh nhân nói sao?”

“Thánh nhân cũng đang suy nghĩ. Lúc Tưởng Trác rời kinh thì trong kinh chưa đính hôn, y không biết tình hình. Y đã ra làm quan, có thể tự đồng ý hôn sự rồi báo lại sau. Hôn sự của Mẫn thị (sư muội) cũng chẳng phải do không mai mối tằng tịu với nhau gì cả. Cha mẹ trong kinh đính hôn cho con cái thì càng hợp pháp, hợp lý. Vả lại, chuyện này xử xong, sau này sẽ thành lệ, quan hệ quá nhiều.”

Bấy giờ ngoại trừ luật pháp, còn có phán theo lệ pháp, đôi khi, phán theo lệ pháp thì vừa nhanh vừa tiện, được áp dụng rộng rãi, lại có cơ sở quần chúng.

“Còn có người nhảy ra, như Quý tiên sinh đấy.” Trì Tu Chi suy nghĩ một chút, thêm vào.

Vợ của Quý mỗ, là sư muội của lão, hôn sự cũng do lão tự đáp ứng, hợp lý hợp pháp suốt mấy chục năm nay. Đương nhiên, lúc đó cha mẹ trong nhà chưa đính hôn với người khác. Từ đây cũng có thể chứng minh, cách làm của Quý tiên sinh là có thể.

Chuyện vẫn tranh cãi mãi không dứt, vẫn là Tưởng Trác giải quyết vấn đề. Đầu tiên, y thừa nhận chuyện với Mẫn thị, tiếp theo, Nghiệp hầu định hôn cho con kế nghiệp thì không làm người thừa kế cho ông ta nữa là được. Như vậy, y không thất tín với người, mà Tưởng thị cũng bội tín với kẻ khác. Chẳng qua là tạo hóa trêu ngươi mà thôi.

Cố thị tức giận trong bụng, nhưng không thể không nuốt giận mà gả con gái. Mỗi ngày bị người khác ra rả trong miệng thế kia, mặt mũi Cố thị biết ở đâu nữa? Tưởng thị cũng muốn chấm dứt chuyện này. Hai nhà lại tươi cười gặp nhau, Cố thị khen Tưởng Trác cao thượng, có lẽ cậu em trai cũng không kém. Tưởng thị tạ ơn Cố thị đã thấu tình đạt lý, nghĩ có lẽ Cố Di cũng là một nàng dâu tốt. Hai nhà không ngừng tạo thế dư luận, còn có Quý Phồn ở giữa hót như khướu, hai nhà Tưởng, Cố cư nhiên bỗng lại trở thành gia đình lễ nghi mẫu mực điển hình.

Mọi người đều vui mừng.

Chỉ khổ cho triều đình, không thể không ban luật: Chưa báo lại với cha mẹ, vợ cưới về không được ghi nhận – trừ khi cha mẹ đều đã chết, hoặc cha mất, mẹ lập gia đình mới.

“Quả thật Tưởng Trác đã giải quyết ổn cả!” Đối với kết quả như vậy, Trịnh Diễm cũng chỉ có thể cảm thán, “Mặc kệ vậy, mà nhà cậu em cũng gửi thiếp mời cho chàng đúng không? Đến lúc đó đừng để ý chú rể làm gì, em thấy chắc anh ta cũng không vui lắm đâu,” rồi kể lại toàn bộ sự tình, “Trước đây Bạch thị bị thiệt thòi, nhưng gặp phải Ngũ lang thì đúng là xúi quẩy.”

Trì Tu Chi nói: “Chuyện cũng chẳng khó giải quyết, nhưng xem ra đàn ông khó mà nhẫn tâm. Phải xem gã đàn ông đó có để vợ con trong lòng, có chịu suy nghĩ vì cô gái ấy hay không. Tưởng Trác, Vu Minh Lãng, khác nhau như trời với đất. Tưởng Trác đối với sư muội mình có lương tâm, chỉ dựa vào tâm trí này, e rằng họ Tưởng kia tiền đồ vô lượng.”

Trịnh Diễm nheo mắt, nhướng mày: “Sư huynh, sư muội, nghe sao mà lạ thế.”

“Ừ, đúng là hơi lạ, phải là tướng công, nương tử mới đúng.”

“Mạnh mồm nhỉ~” Tướng công không phải để gọi tùy tiện được đâu.

Mắt Trì Tu Chi sáng trưng: “Nam nhân phải làm gì đó cho vợ, phải vì vợ mà công tác.” ––

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.