Con Gái Hiên Viên Tuyệt

Chương 16: Chương 16




Chương mười bảy “Ưm”, Tiểu Sa nhi ở trên giường vặn vẹo, chậm rãi mở hai mắt, quả nhiên, cha đã đi làm! Tiểu Sa nhi khổ sở nhăn nhó, dùng sức đá chăn từ trên đầu xuống mông, ngủ tiếp! Cuối cùng lăn qua lộn lại hai giờ, tiểu Sa nhi dụi mắt, chậm rãi từ từ xuống giường. Thay quần áo,, rửa mặt xong sau đó chạy tới nhà ăn ăn bữa sáng, kỳ thật cũng không còn sớm. Ăn sáng xong, hôm nay không có bị dặn dò gì nên tiểu Sa nhi quyết định đi ra hoa viên phơi nắng một lát. Hoa viên có ghế nằm siêu cấp thoải mái do Hiên Viên Tuyệt cố ý vì tiểu Sa nhi mà chuẩn bị, bình thường chỉ có tiểu Sa nhi hoặc Hiên Viên Tuyệt ôm Tiểu Sa nhi nằm ở trên ghế, hôm nay tự nhiên bị một người đàn ông xa lạ chiếm cứ, dáng vẻ lim dim hưởng thụ! Tức chết người đi được! Tiểu Sa nhi tức giận nắm tay thành quyền, quyết định nói chuyện rõ ràng với người đàn ông xâm chiếm lãnh địa của nàng. “Này, ông là ai? Tại sao lại ở chỗ này? Đó là ghế của tôi!” Tiểu Sa nhi trợn mắt trợn lên, biểu tình hung tợn, chất vấn người đàn ông trước mặt. “Gì chứ? Ghế của con?” Nguyên bản người đàn ông này đang nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy liền chậm rãi mở hai mắt. “Ách......” Tiểu Sa nhi khi thấy rõ bộ dáng người đàn ông, hoàn toàn ngây dại. Khuôn mặt mười phần tuấn mỹ, khí phách bức người, môi mỏng khẽ nhếch, điểm bất đồng duy nhất chính là cặp mắt thâm thúy để lộ ra tuổi tác, chỉ có trải qua năm tháng mài dũa mới có thể có ánh mắt thâm trầm như thế. Nếu chỉ như thế này, cũng không đủ để cho tiểu Sa nhi giật mình, dù sao cha của nàng chính là mỹ nam tử hiếm có, thêm cả chú Dạ, cùng với bác Vũ Văn Tà, tiểu Sa nhi có thể nói là còn tuổi nhỏ đã thấy qua các dạng mỹ nam trong thiên hạ, hoàn toàn có thể miễn dịch với mỹ nam. Chân chính làm cho nàng kinh ngạc là, người đàn ông kia có dung mạo cùng khí chất lạnh lùng vài phần tương tự Hiên Viên Tuyệt. Điều khác nhau là, Hiên Viên Tuyệt đối mặt tiểu Sa nhi là ôn nhu đa tình, mà nam nhân này có dáng vẻ như lúc Hiên Viên Tuyệt đang làm việc, nhưng trầm thấp hơn vài phần. Thật ra bộ mặt lãnh khốc vô tình trên thương trường của Hiên Viên Tuyệt, tiểu Sa nhi căn bản chưa thấy qua mà thôi, nếu không hai người càng thêm tương tự! “Sao không nói gì? Đang sợ à?” Người đàn ông nhíu mày, buồn cười nhìn bé con trước mắt, mới vừa rồi vẫn là một con mèo nhỏ xù lông, giương nanh múa vuốt , sao giờ lại ủ rũ như thế? “Ai, ai sợ!” Vừa nghe ông ta cười nhạo, tiểu Sa nhi như con ngựa dựng bộ lông thẳng dựng thẳng, tay vung quyền bắt đầu diễu võ dương oai. “Rốt cuộc ông là ai?” “Con không biết ta là ai?” Người đàn ông bất đắc dĩ hỏi, toàn bộ Hiên Viên gia thế nhưng có người không biết hắn, hay à nha! “Vì sao tôi phải biết ông là ai chứ! Ông rất nổi danh sao?” Tiểu Sa nhi cảm thấy mạc danh kỳ diệu. “Không biết thì thôi!” Người đàn ông nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần. “Này! Ông......” Tiểu Sa nhi tức giận, ông này vậy mà không thèm nhìn nàng! Tuy rằng ông ta rất giống cha, không đúng! Căn bản ông ta không giống cha! Ông ta kém xa so với cha! Tiểu Sa nhi giận dữ. “Đại tiểu thư à, sao cô lại ở đây?” Lão quản gia đến đưa nước trà nhìn thấy bộ dáng tức giận của tiểu Sa nhi, nhịn không được liền hỏi. “Ông quản gia ─” Thấy người đến là quản gia bình thường rất quan tâm mình, tiểu Sa nhi vui vẻ ra mặt. “Ha ha, đại tiểu thư đến chơi cùng ông nội sao?” “Ông nội? Ai hả?” Tiểu Sa nhi nghe không hiểu quản gia đang nói cái gì. “Đại tiểu thư biết nói giỡn ghê, ông nội cô không phải đang ở trước mặt cô sao?” Lão quản gia chỉ chỉ người đàn ông đang chiếm lấy ngai vàng của tiểu Sa nhi. “Ông ấy?” Tiểu Sa nhi vẻ mặt hoảng sợ chỉ người đàn ông trước mặt. “Quản gia!” Người đàn ông lên tiếng chen ngang giữa hai người,“Cái gì đại tiểu thư?” “Lão gia ngài không biết sao?” Lão quản gia nghi hoặc, vừa rồi không phải lão gia cùng đại tiểu thư nói chuyện phiếm sao? Sao cả hai lại đều không biết nhau chứ? “Trả lời!” Người đàn ông có chút không kiên nhẫn. “Hồi bẩm lão gia, vị này là đại tiểu thư, con gái Tuyệt thiếu gia, cũng chính là cháu gái ngài. Năm năm trước, ngài hẳn là đã gặp qua. Đại tiểu thư từ trước đến nay cùng thiếu gia sinh hoạt tại nước ngoài, lần này là cùng thiếu gia trở về. Đại tiểu thư, vị này là cha của thiếu gia, cũng chính là ông nội của cô.” Quản gia kiên nhẫn giải thích quan hệ của hai người. “Ông ấy là cha của cha con?!” Vẻ mặt tiểu Sa nhi cực kỳ khó tin. “Gì chứ? Nàng chính là đứa nhỏ năm đó?” Hiên Viên Hàn nhớ lại năm năm trước có nữ nhân không biết sống chết mang thai đứa nhỏ Hiên Viên gia, đã vậy còn dám sinh ra, tưởng đâu nữ nhân kia đã đem cái thai xử lý, không ngờ đứa nhỏ bây giờ đã lớn như vậy. Hơn nữa con trai mình dường như rất coi trọng đứa nhỏ này, đến nỗi xuất ngoại cũng mang theo bên người. Hiên Viên Hàn bắt đầu tinh tế đánh giá tiểu Sa nhi, không thể phủ nhận, thật sự rất được. Bất quá đang còn ngây ngô, chân thực, cảm xúc gì cũng đều viết ở trên mặt, không biết che dấu nhưng không làm cho người ghét. Ngẫm lại mình đã lâu không có gặp qua người tinh thuần đơn giản như thế. Chỉ là bắt đầu từ lúc sinh ra, ông liền bị bồi dưỡng làm người thừa kế Hiên Viên gia. Thân tình, hữu tình, tình yêu đối với ông mà nói đều là xa lạ, cho nên ông khinh bỉ hết thảy. Ngay lúc bắt đầu ông đã sinh hoạt trong thế giới của chính mình, không có yêu, không hữu tình, chỉ có vô tình ngươi lừa ta gạt! Đúng vậy, có lúc ông mệt mỏi, thầm nghiêm túc suy nghĩ, thể nghiệm một chút cái gọi là tình cảm, nhưng ngay cả đứa con duy nhất của mình cũng cùng ông như người lạ! “Wow, ông thật là cha của cha con ?” Tiểu Sa nhi nhìn nam nhân trước mặt đang lâm vào trầm tư, cảm thấy nói không nên lời. Thấy chung quanh ông sầu bi cùng cô tịch tràn ngập, không biết tại sao lại có chút đau lòng, có lẽ vì khuôn mặt cùng cha có vài phần tương tự đi! “Nếu không là gì?” “Kia, ân!” Giống như hạ quyết tâm, tiểu Sa nhi gật đầu thật mạnh, lộ ra chiêu bài khuôn mặt tươi cười, ngọt ngào hô một câu:“Ông nội!” “Ông, ông nội?” Hiên Viên Hàn khóe miệng có chút cứng ngắc. Tuy rằng theo bối phận mà nói thì mình đúng là ông nội của nàng, nhưng mà nghe tiếng kêu này từ trong miệng bé cưng, sao mình cảm thấy không được tự nhiên. Dù sao mình mới bốn mươi hơn tuổi mà thôi! “Aaa!” Thấy ông nội thế nhưng không để ý tới mình, tiểu Sa nhi tức giận,“Ông nội! Ôm con một cái!” Nhìn tiểu Sa nhi khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, Hiên Viên Hàn không khống chế được nhéo nhéo, ôm lấy bé cưng trước mặt. Thân thể mềm mềm thơm thơm trong ngực, rất là thoải mái! Đây là lần đầu tiên ông ôm tiểu hài tử, ngay cả Hiên Viên Tuyệt ông cũng chưa từng ôm qua. “Ha ha! Ông nội” Tiểu Sa nhi vui vẻ hôn Hiên Viên Hàn một cái. “Bé cưng đáng yêu!” Nhéo nhéo cái mũi tiểu Sa nhi, Hiên Viên Hàn hôn một cái. Loại huyết thống này nọ thật sự là kỳ diệu! Hiên Viên Hàn lần đầu tiên đối tương lai bắt đầu có chút mong đợi, tin tưởng có bé cưng này ở bên người, nhất định sẽ không nhàm chán!

Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=388723

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.