Con Gái Hiên Viên Tuyệt

Chương 2: Chương 2




Chương 2 (thượng) Phòng ngủ mở rộng sáng ngời, các loại vật phẩm được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, giường, tủ bát, cái bàn, rèm cửa tất cả đều đen tuyền. Lạnh lùng mà lại không mất đi sự cao quý. Cửa sổ sát mặt đất, một thiếu niên mang bộ mặt tuấn tú làm tất cả nữ nhân trên thế giới phát cuồng, còn nam nhân thì ghen tỵ đang cầm ly vang đỏ đứng yên. Cặp mắt sắc bén như bảo thạch lóe ra những tia sáng lợi hại, mũi anh tuấn, môi mỏng khêu gợi. Là sự kết hợp hoàn mỹ của Đông Phương thần bí cùng Tây Phương tao nhã, những đường nét trên mặt như một bức tượng điêu khắc. Không ai có thể nghĩ đến, thiếu niên cả người phát ra hơi thở vương giả này chỉ mới mười lăm tuổi. Hiên Viên Tuyệt, là con một cũng là con riêng của Hiên Viên Hàn gia chủ Hiên Viên gia đương nhiệm. Bởi vì kết hôn nhiều năm mà đến nay vợ chính thức không thể sinh đẻ, Hiên Viên Hàn đành phải đem vợ bé ra nước ngoài sinh con. Lúc Hiên Viên Tuyệt năm tuổi, trở về Hiên Viên gia, được bồi dưỡng làm người thừa kế tiếp theo của dòng họ Hiên Viên. Hiên Viên Tuyệt, người cũng như tên, tuyệt tình tuyệt nghĩa, đối với cha ruột cũng lạnh nhạt như người xa lạ. Mười lăm tuổi, hắn cũng đã đem nữ nhân là công cụ phát tiết, cho rằng nữ nhân chỉ là đồ dùng trên giường. “Tham kiến thiếu gia!” Đi vào là một người đàn ông lạnh lùng. Dạ, tâm phúc của Hiên Viên Tuyệt, mười năm trước vừa trở về bị Hiên Viên Tuyệt giữ lấy, trải qua huấn luyện tàn khốc, một lòng vì Hiên Viên Tuyệt vào sinh ra tử, đã mười năm không thay đổi chân thành này. “Chuyện gì?” Hiên Viên Tuyệt nhẹ nhàng uống một ngụm rượu. “Người đàn bà kia đã sắp sinh, là con gái.” Dạ vẫn như trước, mặt không đổi sắc. “Ừ.” Hiên Viên Tuyệt lạnh nhạt lên tiếng. Híp lại hai mắt, cho dù là tùy tùng mười năm của hắn Dạ cũng không biết thiếu gia suy nghĩ cái gì. Sau một lúc im lặng, Hiên Viên Tuyệt chậm rãi mở miệng: “Dạ, cho con đàn bà đê tiện kia chút tiền xứng đáng, đừng để cho ta thấy cô ta thêm lần nữa.” Môi mỏng khêu gợi nói ra lời nói lạnh như băng. Nữ nhân chết tiệt, cũng dám có ý đồ với hắn, nếu đã dám làm, thì cũng nên có sự giác ngộ. Chính mình bây giờ còn chưa nắm giữ Hiên Viên gia, tránh cùng lão bất tử xung đột, nữ nhân kia, hừ. “Đứa nhỏ thì sao? Thiếu gia ngài chuẩn bị xử trí ra sao với nó?” Dạ vô cùng trách nhiệm hỏi. “Đưa đến cô nhi viện thì không tốt lắm. Sinh tại đây thì ở đây đi.” Nói xong một ngụm uống cạn rượu vang trong chén. Chương 2 (hạ) Đứa nhỏ cứ như vậy ở tòa nhà lớn Hiên Viên khoái hoạt trưởng thành . Mỗi ngày, buổi sáng ngủ dậy, ăn uống no đủ thì ở trong nôi cười nháo. Có chị giúp việc dễ thương, lão quản gia hiền từ, chú Dạ la hét. Nhất là buổi tối được cha ôm ấp vào lòng thật thoải mái, so với nằm giường trẻ con thoải mái hơn. Ừ thì, mặc dù có lão bà bà luôn xem nàng không vừa mắt, bất quá không sợ, còn có cha, cha sẽ đánh lão vu bà đó. Kể ra cũng lạ, dù cho vẫn là trẻ con, và bọn hạ nhân đối với nàng có bao nhiêu ôm ấp lấy lòng, thì cũng không thoải mái bằng được cha ôm ấp. Cảm giác phân biệt rõ ràng, có lẽ là do huyết thống. Hôm nay, Hiên Viên Tuyệt vừa mới từ trường học trở về, liền nghe thấy hạ nhân nhỏ giọng báo cáo nàng khóc lóc thảm thiết đòi cha. Gần đây Hiên Viên Tuyệt lo việc xuất ngoại du học bận rộn, ít ở nhà, bởi vậy không thể giống như trước mỗi đêm đều dỗ cục cưng ngủ. lúc ra khỏi nhà cục cưng còn ngủ say, không thể chào nựng cục cưng một chút nên cục cưng thường cáu kỉnh. “Ngươi nói cái gì? Cục cưng khóc rất nhiều? Vì cái gì không dỗ nàng? Các ngươi đều là đồ phế vật!” Dứt lời vội vàng tiến tới chỗ cục cưng. “Oa...... Cha, ân, cha ... ...” Mới vừa vào cửa, nghe đến tiếng cục cưng khóc tê tâm liệt phế, Hiên Viên Tuyệt luôn luôn lãnh khốc vậy mà đau lòng “Cục cưng ngoan, cục cưng không khóc, nhanh tới cha hôn này!” Hiên Viên Tuyệt mềm giọng dỗ cục cưng đang khóc thê thảm ở trong lòng. “Cha, cha ... ... Muốn, muốn cha, hu hu......” Cục cưng nghẹn ngào nói. “Cha ở đây, cục cưng đừng khóc, đừng khóc nữa nha......” Hiên Viên Tuyệt vỗ nhẹ mông cục cưng, không ngừng hôn lên mặt. Bị cha hôn đến trên mặt đầy nước miếng cuối cùng cục cưng cũng ngừng khóc, vui vẻ ra mặt, vung tay nhỏ cười khanh khách: “Ha ha, cha , a, cha ... ...” “Cuối cùng cũng ngừng khóc, bé cưng thích khóc này!” Nhìn đến cục cưng giơ miệng cười, Hiên Viên Tuyệt thở phào nhẹ nhõm. .“A, cục cưng con vừa mới ở kêu cha là cha ? Cục cưng, kêu lại lần nữa đi!” “Cha !” Âm thanh trẻ con mềm mại ở vang lên bên tai.“Cục cưng có thể nói , cục cưng vừa kêu cha , cục cưng quá tuyệt vời, cục cưng, cục cưng......” Hiên Viên Tuyệt kích động không thôi. Cục cưng cũng đã bị Hiên Viên Tuyệt vui sướng ảnh hưởng cảm xúc, kêu cha cha không ngừng. Hiên Viên Tuyệt hoa trong lòng nở rộ, ôm cục cưng hôn không ngừng,“Cục cưng, cục cưng, cục cưng của cha, cha yêu con!” “Yêu? Yêu, ha ha, yêu, yêu cha !” Cục cưng ở cha trong lòng hoa chân múa tay vui sướng. Lúc này Hiên Viên Tuyệt từ trong vui sướng tỉnh táo lại, hồi tưởng mới vừa mới thốt ra chữ yêu. Yêu sao? Hẳn là yêu đi. Nếu không thương cục cưng, kiêu ngạo như chính mình như thế nào đối với cục cưng ngàn y trăm thuận? Nếu không thương cục cưng, bình tĩnh như chính mình như thế nào dễ dàng bị cục cưng đảo loạn cảm xúc? Nếu không thương cục cưng, tuyệt tình như chính mình như thế nào như vậy dễ dàng phun ra chữ yêu? Một câu cha yêu con, đủ để giải thích hết thảy khác thường của chính mình. Thì ra, yêu thương một người, đơn giản như vậy. “Cục cưng, nhìn cha !” Hiên Viên Tuyệt nghiêm trang nhìn thẳng cục cưng. “Cha ?” Cục cưng tò mò chớp to mắt. “Cha yêu con, cục cưng!” Thâm tình hôn lên. Cục cưng đáng thương, không đến một tuổi liền đem nụ hôn đầu tiên vứt bỏ, vẫn là cho một người bề ngoài là người, nội tâm là sói, hơn nữa hàng năm tùy thời tùy tuổi mà thực hiện hành vi tình dục cho thích hợp. P/s: Ta mới tập edit, và edit từ cover bên watpat nên có nhiều đoạn không đúng bản gốc. Cơ mà ta nghĩ loại truyện này chỉ giải trí cho ai thích sắc, không cần phải tuyệt đối 100% giống bản gốc lắm. Mong mọi người ủng hộ nha. Thanks

Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=388723

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.