Ngày hôm sau đi học, tiểu Sa nhi vô cùng hưng phấn muốn khoe khoang cùng đám bạn tài năng nấu nướng của mình, nghĩ mình là vô sự tự thông, thiên tài hiếm có. “Oa!” Khang Duy Duy phun toàn bộ đồ ăn vừa đút vào miệng, “Này tiểu Sa, bạn muốn mưu sát tôi à, mấy thứ này mà cũng dám đem đi khoe, đem cho tiểu Lục tử nhà tôi nó còn không thèm ăn nữa kìa, huống chi người!” “Bạn có khoa trương quá không, làm gì đến nỗi tệ dữ vậy?” Ngày hôm qua cha tôi ăn hết trơn luôn, còn khen tôi nấu ngon nữa kìa!” Tiểu Sa nhi không tin, thở hồng hộc phản bác, còn đem ví dụ ngày hôm qua ra để tăng sức thuyết phục. “Bạn gạt người ta thì có, trừ phi lưỡi cha bạn có vấn đề, nếu không loại này làm sao ăn...” Khang Duy Duy bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm cái khay đựng đồ ăn. Tuy rằng nàng và tiểu Sa nhi là bạn tốt, nhưng không thể nào dối lòng để nói dối được. “Không có! Tôi gạt bạn làm gì? Chính cha tôi đã nói như thế!” Tiểu Sa nhi vung nắm đấm nhỏ lên, cố gắng biện hộ. “Này, Vũ Văn, bạn nói đi, tôi nói đúng phải không?” Khang Duy Duy sáng suốt lựa chọn dời đi sự chú ý của tiểu Sa nhi, đem vấn đề vứt cho Vũ Văn Thiên Tường nãy giờ vẫn ngồi yên lặng. “Tường, anh là người tốt, anh sẽ không gạt em, đúng không?” Tiểu Sa nhi nhìn Vũ Văn Thiên Tường chờ mong, hi vọng có thể nghe được đáp án như mình muốn. “Ặc, nãy giờ mấy người đang nói chuyện gì?” Bị điểm danh, Vũ Văn Thiên Tường mới từ trạng thái mờ mịt thái trở về. “Ai nha, đâu cần phải hỏi người khác, tiểu Sa tự ăn thì biết liền à!” Khang Duy Duy vỗ ót, ý nghĩ vừa lóe, đề nghị. “Cũng đúng!” Tiểu Sa nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dưới tình huống Vũ Văn Thiên Tường chưa kịp ngăn cản, đã đem một miếng đồ ăn đút vô miệng, “Oa...” Tiểu Sa nhi nhanh chóng đem đồ ăn khó có thể nuốt xuống đó phun ra toàn bộ, “Phụt, phụt! Cho tôi miếng nước!” “Sa nhi, em có ổn không?” Vũ Văn Thiên Tường săn sóc đưa nước cho tiểu Sa nhi, còn vỗ nhẹ sau lưng nàng, giúp nàng thuận khí, không bị sặc nước. “Thế nào đã tin tôi rồi chứ?” Khang Duy Duy không để ý tới Vũ Văn Thiên Tường đang trừng mắt, dương dương tự đắc, nàng căn bản không chú ý tới biểu tình tiểu Sa nhi lã chã chực khóc. “Đủ rồi! Cậu bớt tranh cãi không được à?” Vũ Văn Thiên Tường quát Khang Duy Duy, “Sa nhi, em không sao chứ?” Rồi sau đó quan tâm hỏi tiểu Sa nhi. “Em không sao!” Tiểu Sa nhi rầu rĩ trả lời, “Tôi muốn ra ngoài môt lát, các người không cần phải đi theo!” Dứt lời, liền đẩy Vũ Văn Thiên Tường, một mình chạy ra tiểu hoa viên, lâm vào trầm tư. Hôm đó mình làm đồ ăn khó ăn như vậy, thế mà cha ăn hết toàn bộ luôn. Đã vậy cha còn khen ngon, chắc là vì không muốn cho mình thất vọng đây. Oa! Ta thật sự là quá ngu ngốc! Lần đầu tiên tùy tiện nấu gì đó thì làm sao mà ngon được. Đúng như Duy Duy nói, tiểu Lục tử còn không thèm ăn thứ này. Cha ... Cha là trứng thối, hại cục cưng hiện tại rất khổ sở. Nhưng mà, lại có chút vui vẻ, cha là vì yêu mình mới không nói thật. Giờ phút này, tiểu Sa nhi nắm nắm đấm nhỏ, dưới đáy lòng thề, nhất định phải luyện tốt khả năng nấu nướng, nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho cha ăn. Mãi đến khi rất nhiều năm sau này, khi tiểu Sa nhi đã trưởng thành thành cô gái hiện đại ôn nhu thiện lương hiền lành, nàng và các bạn tụ tập sẽ ra tay biểu lộ chút tài nấu nướng. Sẽ có người cảm khái: “A, tương lai ai có thể lấy được tiểu Sa hiền lương thục đức như vậy làm vợ, xem như không sống uổng phí!” Mà tiểu Sa nhi luôn cười nhưng không nói,đâu ai biết lúc trước vì luyện tập tay nghề, mỗi ngày đọc sách nấu ăn biết bao lâu, mỗi ngày tan học về nhà ở phòng bếp luyện tập bao lâu, mỗi ngày không có việc gì sẽ đi theo đầu bếp học tập bao lâu… Càng không ai biết, trước khi nàng có thể nấu ăn ngon đã thất bại bao nhiêu lần, Hiên Viên Tuyệt đã vì nàng mà ăn bao nhiêu thứ khó có thể nuốt xuống. Cho tới bây giờ Hiên Viên Tuyệt chưa từng nói đồ ăn tiểu Sa nhi làm khó ăn, đôi khi tiểu Sa nhi giận dỗi, phát giận, Hiên Viên Tuyệt chỉ biết cổ vũ nàng nói lần sau nhất định sẽ làm được tốt hơn. Mỗi lần nghĩ đến đây, tiểu Sa nhi liền cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới, có một người đàn ông như vậy bao dung, cổ vũ cho mình. Mà mình có thể báo đáp bằng cách cố gắng thật nhiều để nấu thành công các món ăn ngon, để mỗi ngày khi người đàn ông của mình tan sở về nhà, đều có thể ăn ngon miệng, cảm nhận được không khí gia đình ấm áp. Hai người đều là từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, có kẻ hầu người hạ. Nên tranh thủ vài ngày riêng tư trong thế giới hai người, sẽ tự mình làm, tự chăm sóc cho nhau. Hưởng thụ cuộc sống gia đình như bao người khác. Tình yêu là gì? Là khi ở cùng nhau sẽ dịu dàng quan tâm, cũng có lúc gập ghềnh, nhưng cả hai người đều cố gắng, sẽ làm cho căn nhà hạnh phúc ngập tràn niềm vui, yêu thương và viên mãn… Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Hiên Viên, người đàn ông đang cẩn thận tỉ mỉ phê duyệt văn kiện trước mặt. Bỗng nhiên, nghe được động tĩnh, giương mắt nhìn lên. Quả nhiên... “Con đem cơm?” Hiên Viên Tuyệt mỉm cười nhìn người yêu trước mặt. “Dạ!” Tiểu Sa nhi vui vẻ gật đầu, đi đến bên cạnh Hiên Viên Tuyệt, lấy bút máy trong tay anh bỏ xuống, “Con nấu bữa ăn khuya, cha ăn một chút đi, lát nữa làm việc tiếp, nha?” “Ừ! Nào, để cha xem bảo bối của cha lần này nấu món gì ngon cho cha ăn đây!” Hiên Viên Tuyệt chờ mong nói, nhanh tay mở cặp lồng cơm còn ấm. Nháy mắt, hương thơm liền tràn ngập văn phòng. “Cha, lát nữa con với cha cùng nhau tăng ca đi!” Tiểu Sa nhi đề nghị nói. “Được!” Hiên Viên Tuyệt gật đầu, có tiểu Sa nhi bên cạnh, chắc chắn mình sẽ giải quyết xong công việc rất nhanh
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=388723