Con Gái Nhà Hầu Gia

Chương 8: Chương 8: Phụ thân




Quả nhiên!

Tuệ An hạ mi mắt ẩn giấu nét lạnh bên trong, điều chỉnh biểu hiện trên mặt rồi mới ngẩng đầu hướng đến Tôn Hi Tường, nét mặt vui vẻ “Là di nương và Tâm Từ muội muội sống ở ngõ bên? Con đương nhiên nhớ rõ, Kha di nương đối với con tốt lắm, Tâm Từ muội muội cũng rất đáng yêu.”

Nữ nhi này quả thật đơn thuần dễ lừa gạt thật, Tôn Hi Tường thật vừa lòng với phản ứng của Tuệ An, cười nói “Nếu An nương thích các nàng, phụ thân sẽ đem họ vào phủ nhé? Ai, từ lúc mẫu thân ngươi mất, trong phủ không có nữ nhân quản lý, trong viện rối loạn, nếu không phải đám người làm khiếm khuyết thì cũng là thiếu người quản giáo mà lười biếng chểnh mảng, An nương của ta cũng sẽ không trở bệnh nặng thế này. Phụ thân muốn ngươi cho phép Kha di nương vào phủ, có nàng quan tâm chiếu cố, quản lý sự vụ trong phủ, phụ thân bên ngoài cũng yên tâm hơn, ngươi nói xem?”

Thẩm Thanh tính tình ghen tuông nóng nảy, Tôn Hi Tường ở rể Hầu phủ, Thẩm Thanh tất nhiên không đồng ý nạp thiếp, Tôn Hi Tường tuy có được mấy kẻ thông phòng, trong đó còn có hai người sinh cho hắn hai nữ nhi, nhưng vẫn là không được nâng lên thành di nương.

Sau khi Thẩm Thanh mất, Phượng Dương hầu phủ bên trong ngoại trừ Tuệ An, không có ai là chủ tử, xử lý mọi việc đều là Phương mama.

Đỗ Mỹ Kha này chưa bước vào phủ, đã muốn đoạt quyền của Phương mama, muốn quản lý sự vụ Hầu phủ, lại còn chỉ trích Phương mama làm việc không tốt, hừ, quả nhiên là khi nàng tuổi nhỏ, đáng tiếc nàng không còn là cô gái nhỏ để bị người ta bài trí.

Nhìn sắc mặt Phương mama thay đổi, Tuệ An lén hạ tay hướng về phía bà, sau mới mở to hai mắt nhìn về phía Tôn Hi Tường, giọng nói mang chút lo lắng “Phụ thân, không phải, ngày đó chính là An nương không để ý chính mình, vụng trộm chạy tới gặp nương, nên mới bị sốt, bọn người làm cũng không có vấn đề gì. Vú nuôi đối với con tốt lắm, là An nương không hiểu chuyện thôi, xin phụ thân đừng trách cứ vú nuôi.” Tuệ An dứt lời, khóe miệng nhấp nháy, mắt giống như sắp khóc.

Tôn Hi Tường ngây ngẩn cả người, hắn nhớ rõ lần trước ở nhà nhỏ, Tuệ An rõ ràng rất thích Đỗ Mỹ Kha cùng Tôn Tâm Từ, tính tình Tuệ An đơn thuần nên cứ nghĩ khi hắn nhắc đến nha đầu này sẽ đáp ứng ngay, không ngờ nó không nhắc đến còn chuyển sang chuyện khác.

Chẳng lẽ vì đã nghe bọn hạ nhân nói gì đó, nên nha đầu này nảy sinh tâm tư khác? Tôn Hi Tường sắc bén liếc Phương mama một cái rồi mới nhìn hướng Tuệ An, nhìn thật kỹ càng, thấy Tuệ An chỉ cúi đầu ủy khuất, như là hài tử bị vứt bỏ, bèn cười khuyên nhủ.

“An nương yên tâm, dù Kha di nương và tiểu muội muội vào phủ thì phụ thân cũng thương An nương nhất. Cha không có ý trách Phương mama, chỉ là nghĩ Kha di nương là người thận trọng, lại có thể làm vui lòng ngươi, cha thường ở bên ngoài không có thời gian chăm sóc ngươi, đem các nàng vào phủ làm bạn với ngươi cũng tốt. Còn nữa, An nương ngươi tuổi cũng sắp lớn rồi, cũng sắp tính đến chuyện hôn ước rồi, trong phủ không có người xử lý không được. Kha di nương ngươi xuất thân nhà giàu có, có nàng đốc thúc chuyện này phụ thân cũng yên tâm hơn.”

“Cha, An nương còn nhỏ mà, cha lại trêu ghẹo An nương, An nương không để ý tới người nữa.” Tuệ An cảm thấy khó chịu, trên mặt lại làm bộ như xấu hổ không tự chủ được, dậm chân chạy vào phía trong phòng.

Tôn Hi Tường cũng đứng lên mạnh mẽ nói “Vậy việc Kha di nương và Tiểu Từ muội muội ngươi liền định như vậy đi.”

Tuệ An nghe vậy đứng lại, quay đầu nói “Di nương vì phụ thân sinh con nối dòng, vốn dĩ là nên vào phủ, phụ thân không cần hỏi, nữ nhi sẽ cho Chu tổng quản an bài. An nương cũng sẽ cho Phương mama chuẩn bị ngay, lập tức thu dọn nhà cửa, sáng mai nghênh đón Di nương cùng muội muội vào phủ, phụ thân cứ yên tâm.”

Tôn Hi Tường nghe Tuệ An sửa Đỗ Mỹ Kha thành “Di nương” cảm thấy sửng sốt, có chút không thoải mái. Trong ý tứ của hắn, phụ thân Đỗ Mỹ Khka chính là quan lớn nhị phẩm trong triều, Đỗ Mỹ Kha lại là con vợ cả, tuy năm đó nàng đi theo hắn bị hỏng thanh danh, lại không thể gả cho hắn làm bình thê, cứ không minh bạch mà sống như vậy ở phủ ngoài, đã không màng đến thể diện đích nữ phủ Thượng Thư kia nữa, nhưng rốt cuộc cũng không thể đánh đồng với thiếp thất thông thường được. Nay hầu phủ đã không còn Thẩm Thanh, vậy nên Tôn Hi Tường hắn chính là chủ, mặc dù hiện tại không thể cho Đỗ Mỹ Kha thân phân, nhưng cũng muốn hạ nhân trong phủ tôn nàng là Phu nhân.

Thêm nữa, năm đó Đỗ Mỹ Kha không muốn vào phủ làm thiếp, không muốn tôn Thẩm Thanh làm chủ mẫu nên mới cố ý sống bên phủ ngoài, nay làm sao chịu dùng thân phận di nương mà vào phủ? Hắn đã đáp ứng cho nàng danh phận chính thức, vào phủ liền được bọn hạ nhân xưng là “Phu nhân”. Vốn tưởng việc này Tuệ An sẽ không để tâm, ai ngờ nha đầu này lại mở miệng định ra thân phận của Đỗ Mỹ Kha.

Lần trước hắn cùng Tuệ An nói đến chuyện năm đó, bản thân nha đầu này còn thấy Mỹ Kha thật tình, đối với bọn họ tỏ vẻ cảm động thấu hiểu, hơn nữa nàng cũng thích ở chung với mẹ con họ, tại sao hiện tại lại… Tôn Hi Tường trong lúc đang suy tư thì Tuệ An đã vào phòng trong, hắn nghĩ chính mình là lão gia trong phủ, Tuệ An dù là Hầu phủ tiểu chủ thì cũng phải nghe lệnh cha, ngày mai đối với mẹ con Đỗ Mỹ Kha vào phủ, chắc hẳn cũng không ai dám xem thường mẹ con nàng.

Thêm nữa, Đỗ Mỹ Kha vẫn chưa có danh phận chính thức, Tuệ An kêu nàng như vậy cũng đúng, Tuệ An hẳn không phải là nhắm tới mẹ con họ, chẳng phải vừa rồi nha đầu đó còn sai Phương mama dọn dẹp sân vườn nghênh đón mẹ con Tiểu Từ sao, chắc là hắn nghĩ nhiều thôi.

Tôn Hi Tường thấy yên lòng, quay lại nói được vài câu tốt đẹp với Phương mama, dặn dò linh tinh mấy việc hầu hạ rồi đứng lên.

Tuệ An bộ dáng ngượng ngùng chạy vào phòng, rồi nét mặt lập tức trầm xuống, nàng vốn dĩ tính tình nóng nảy, diễn được màn kịch như vậy chỉ cảm thấy tức giận xông lên. Hơn nữa ký ức đầy hận khổ còn đó, vừa nghe tiếng chân Tôn Hi Tường đi xa, nàng phất tay áo hất đổ chén trà cát tường màu phấn trên bàn.

Phương mama phân phó Hạ nhi đưa Tôn Hi Tường rời viện, quay lại phòng thì nghe tiếng rầm vang lên, bước vào liền nhìn thấy sắc mặt Tuệ An không ổn, cả người tức giận run rẩy, Xuân nhi và mấy đứa nha đầu đứng cạnh không dám thở mạnh, thấy bà bước vào liền hướng ánh mắt xin giúp đỡ.

“Tiểu thư làm sao vậy? Không phải người muốn cho họ vào phủ sao, mới một chút đó sao lại nóng giận rồi? Xuân nhi mau đi thu dọn, Đông Nhi đem ấm trà nóng khác vào đây cho tiểu thư đi.” Nói xong liền kéo nhẹ tay Tuệ An trấn an nàng.

Tuệ An quăng ngã bàn trà, cảm thấy đã bớt tức giận trong lòng, lại được sự vỗ về từ bàn tay ấm áp của Phương mama, trong lòng thấy ấm áp hơn, ngẩng đầu nhìn lên.

“Vú nuôi, ta thật không hiểu, ta với mẫu thân mới là người thân nhất của phụ thân, vì sao trong lòng ông ta chỉ có hai kẻ kia, nửa điểm cũng không thương tiếc ta…”

Buồn cười là kiếp trước nàng vẫn nghĩ phụ thân yêu thương mình, hừ, nếu không phải bởi vì vẫn chưa nắm được Hầu phủ hoàn toàn trong tay, người cũ còn chưa bị xử lý sạch sẽ, hiện tại Thẩm Tuệ An lại vẫn còn có tác dụng với hắn, chỉ sợ hắn hôm nay cũng chẳng thèm tới đây.

Kiếp này nàng tuyệt đối sẽ không để Hầu phủ trở thành thiên hạ của Đỗ Mỹ Kha, lại càng không để địa vị chủ nhân Hầu phủ thay đổi, hết thảy đều là của Thẩm gia, đều là của ngoại tổ cùng mẫu thân của nàng để lại, nàng sẽ mạnh mẽ bảo vệ, ai cũng đừng hòng mơ tưởng!

Phương mama nghe được lời Tuệ An nói liền hoảng sợ, tiểu thư đúng là ngay cả phụ thân cũng không cho phép thay đổi, có thể thấy mới vừa rồi những lời của Tôn Hi Tường đã làm động tâm Tuệ An, bà chỉ kéo nàng lại thở dài một tiếng.

“Tiểu thư đừng nghĩ nhiều, nam nhân ai cũng để ý thể diện, lão gia năm đó tới làm rể nhà Hầu phủ, phu nhân lại lớn tuổi hơn so với lão gia… Lão gia mấy năm nay cũng có điều bất bình trong lòng. Đỗ Mỹ Kha kia cũng là tiểu thư con nhà quan, lại cam chịu theo lão gia nhiều năm, lão gia bất công cũng là lẽ thường, chỉ đáng thương cho tiểu thư.”

Đúng vậy, so với mẫu thân và bản thân mình gây nhục nhã cho hắn, Đỗ Mỹ Kha kia mới làm cho Tôn Hi Tường được tự tin và vinh quang.

Đỗ Mỹ Kha kia là vợ lẽ của Tôn Hi Tường nên càng khiến nàng ta mất sạch thanh danh, không được xã hội thượng lưu chấp nhận, với Tôn Hi Tường là nam nhân, loại sự tình này đối với hắn cũng xem đáng giá gọi là tình yêu, được người hâm mộ.

Hơn nữa, Đỗ Mỹ Kha là vợ lẽ, cần phải dựa vào Tôn Hi Tường mới có thể sinh tồn, tất nhiên là đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng, tất cả đều tận tình săn sóc, mà mẫu thân của nàng… Mẫu thân là người quá sức kiêu ngạo, căn bản là khinh thường việc dùng thủ đoạn tranh giành nam nhân với nữ nhân khác, Tuệ An nghe nói từ lúc biết được chuyện tình của Đỗ Mỹ Kha, mẹ chưa từng cho phụ thân tiến vào phòng chính thất cảu nàng, phụ thân sau lại thu thập vài thông phòng ngay trong phủ, còn sinh ra hai nữ nhi, gọi là Tiểu Mai và Tiểu Phỉ, mẫu thân cũng chẳng quan tâm, Tuệ An nhớ lúc đó cha mẹ cứ như người qua đường, chẳng ai để ý tới ai.

Ngoại tổ năm đó dùng cường quyền đoạt hôn, Thái tổ hoàng đế không hỏi nguyên do đã tứ hôn, mẫu thân kiêu ngạo, người ngoài giễu cợt… Tất cả điều đó có khả năng đã làm cho Tôn Hi Tường không có tình cảm với mẹ con nàng, mà lại thương yêu mẹ con Đỗ Mỹ Kha, nhưng không thể vì thế mà hắn lại giúp Đỗ Mỹ Kha sát hại mẫu thân, trăm phương ngàn kế lừa gạt đoạt lấy gia sản của Hầu phủ!

Kẻ làm phụ thân như vậy, Tuệ An không thể tha thứ, cũng không thể không hận được!

Hai mắt ươn ướt, Tuệ An nhẹ nhàng nói “Làm vú nuôi phải lo lắng rồi, ta không sao đâu. Mới vừa rồi ta đã đáp ứng lão gia cấp chỗ ở cho mẹ con Đỗ Mỹ Kha, vú hãy cho người làm đến thu dọn Thu Lan Viện một chút đi.”

“Thu Lan viện?”

Thu Lan viện ở phía đông Hầu phủ, phòng của bọn hạ nhân cũng tổng cộng 6 gian, đây là nơi nhỏ nhất phủ, vì cách chính viện hơi xa, nên vẫn để hoang phế.

Tiểu thư luôn khoan dung đối với người ngoài, đối đãi với mẹ con Đỗ Mỹ Kha như vậy tất có nguyên do, nhất định là lần trước ở phủ ngoài đã bị mẹ con này làm cho tức giận! Mấy ngày trước cô nương tự nhiên còn quỳ đợi ở từ đường một đêm, bị phong hàn tất nhiên cũng là do mẹ con kia làm hại.

Lỗi hiếu đạo nặng tựa trời, lão gia muốn cho mẹ con kia vào phủ, tiểu thư chắc là e ngại lão gia nên mới không thể không thỏa hiệp.

Nhìn thái độ của tiểu thư, Đỗ Mỹ Kha kia chắc cũng sẽ không yên, tiểu thư muốn đem các nàng vào Thu Lan viện, chỉ sợ là sắp muốn có một hồi đánh nhau kịch liệt đây. Không được, đợi lát nữa bà phải chỉ bảo Hạ nhi một chút rồi sáng mai thông tỏ tinh thần, dù thế nào cũng không để tiểu thư phải chịu thiệt.

Nghĩ như vậy, Phương mama vỗ vỗ tay Tuệ An “Tiểu thư an tâm ngủ đi, có mama ở đây, sáng mai Thu Lan viện kia, các nàng không muốn cũng phải ở!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.