Con Gái Nhà Nông

Chương 56: Chương 56: Chương 56.




Triệu thị đi miếu nương nương thấp một nén nhang cho Vương Hà Hoa, còn cầu nguyện, nếu Vương Hà Hoa một lần được con trai thì bà sẽ như thế nào như thế nào. Chỉ là sau khi trở về, lại nghĩ tới tức phụ lão Tứ vẫn là thành thân trước, sao đến bây giờ còn không có động tĩnh?

“Sẽ không phải là nàng ta không thể sinh đi.” Triệu thị vỗ đùi nói.

“Nói bừa cái gì, ta nói ngươi không bớt lo lắng đi được sao, hơn nửa đêm, ngươi muốn hù chết người khác à.” Vương lão đầu nói.

“Vì sao kêu là quan tâm mù quáng? Nếu lão Tứ không có hậu, thì ngươi thỏa mãn hả.” Triệu thị vẫn là ngủ không được.

“Được rồi, đàn bà thì thích đông một búa tây một cây gậy.” Vương lão đầu cảm thấy thực khốn khổ, để cho bà nương này đi mà quan tâm mù quáng đi.

Sở thỉ biết được tin tức Vương Hà Hoa mang thai, tuy rằng cũng mừng cho Hà Hoa, nhưng mà nhìn lại cái bụng quắt quéo của mình, không khỏi bi ai trong lòng. ChieuNinh Vì sao người khác đều dễ dàng sinh đứa nhỏ như vậy, mà mình muốn một đứa thì lại khó khăn như thế. Nàng nhớ tới trượng phu trước kia, lúc ấy mình cũng đã từng mang một cái thai, nhưng mà vì trượng phu yếu đuối, bị người bắt nạt tới cửa, nàng tranh chấp với người khác, về sau đứa nhỏ cũng không còn nữa.

Nay gả cho Thiết Tỏa, nàng cũng rất muốn sinh cho hắn một đứa nhỏ, cho dù là nữ oa cũng được, nhưng mà ông trời hình như không có nghe thấy lời cầu nguyện của nàng, trực tiếp bỏ qua nàng.

Vương Thiết Tỏa hỏi: “Sao vậy?”

“Ta nghĩ tới Hà Hoa mang thai, nhưng mà bụng ta này còn không có động tĩnh? Chàng nói, có phải ta không thể sinh hay không, hay là trước kia ta làm hỏng thân mình rồi, nếu như vậy, ta phải làm sao bây giờ?” Cho tới bây giờ Sở thị chính là có chuyện thì nói ra.

“Đừng nói bừa, chúng ta mới thành thân không đến một năm, khẳng định sẽ có.” Vương Thiết Tỏa nói.

“Nhưng vạn nhất nếu không có thì sao? Thiết Tỏa, ta nói với chàng, nếu ta thật sự không thể sinh, cũng không cho chàng sinh con với nữ nhân khác, trừ phi ta chết, nếu không, thì chàng hưu bỏ ta.” Sở thị nói.

“Ta là hạng người như vậy sao? Nếu thật sự đến nông nổi kia, chúng ta xin một đứa ở chỗ ca ta bên kia cho làm con thừa tự, cũng là cháu ruột của ta. Lúc trước thời điểm ta hạ quyết tâm muốn thành thân với nàng, thì ta cũng chưa từng có hối hận qua.”

“Thiết Tỏa, có những lời này của chàng, với ta là đủ rồi. Chàng yên tâm, ta quyết định rồi, ngày mai chúng ta liền đi xem đại phu, ta không muốn treo lửng lơ như vậy. Là nguyên nhân gì, thì ta phải sớm biết, nếu thật sự ta không thể sinh, chúng ta cũng chuẩn bị cho tốt, nếu không có vấn đề, như vậy chúng ta cũng không cần lo lắng.” Sở thị thật sự là người ngay thẳng, một chút cũng không mơ hồ.

“Đi, ngày mai chúng ta liền đi, ta hỏi một chút xem xe kéo của Tam ca có cần dùng không, ta mượn một chút.”

“Được, lúc trở về, chúng ta mua chút điểm tâm cho mấy nha đầu Cúc nhi,  bằng không luôn mượn đồ của Tam ca cũng không thể nào nói nổi. Hắn mua con la cũng là tiêu tiền, trả thứ gì khác khẳng định Tam ca bọn họ không cần.”

Vương Thiết Tỏa cảm thấy vẫn là nương tử của mình hiểu lí lẽ, hơn nữa nói chuyện không cong cong quẹo quẹo. Mặc kệ nói thế nào, mình là muốn cùng nàng qua cả đời, trong nhà đại ca nhị ca tam ca đều có hậu, mình cũng không gấp gáp.

Ngày hôm sau hai người sớm đi trấn trên, ngược lại chạy tới muốn hỏi Triệu thị lại bị cho ăn canh bế môn (không tiếp đón). Lát nữa trở về nghĩ xem phải như thế nào để dỗ dành Sở thị một chút, mỗi ngày cứ phải trước nhà tính toán thế này sao?

Lại nói Thích thị nghe nói Tứ đệ và Tứ đệ muội muốn đi xem đại phu, liên tưởng đến Hà Hoa có thai, cũng đoán được bảy tám phần. Làm nữ nhân, thật sự là một chút đều không thể sai, Tứ đệ muội xem như là người mạnh mẽ, nhưng mà không có sinh con chính là lưng không thẳng được. Sinh nữ nhi còn bị bà bà Triệu thị mắng là hàng đền tiền, huống chi là không sinh chứ? Chỉ mong Tứ đệ muội có thể mang đến tin tức tốt.

Qua mùng năm tháng năm, sẽ thu hoạch lúa mạch, trong nhà Vương Phúc Nhi cũng chỉ có một mẫu ruộng, hơn nữa có con la, ngược lại một hai ngày có thể làm xong.

“Cha, địa tô của chúng ta ở Lý thôn thì làm sao?” Vương Phúc Nhi hỏi cha.

“Phúc nhi, con nói làm sao bây giờ?” Nếu chở trở về khẳng định sẽ bị nhà cũ trách móc. Tiểu nữ nhi của mình là đứa có chủ ý, hắn cũng vui vẻ thương lượng với nữ nhi của mình.

Vương Phúc Nhi nói: “Không bằng trực tiếp để cho bên kia thu xong bán lấy tiền là được, chúng ta cũng không quen mặt. Một mẫu đất trong nhà cũng đủ chúng ta bình thường ăn mỳ phở, chờ thời điểm thu lúa, để lại đủ khẩu phần cho chúng ta ăn, còn lại cũng bán hết đi.”

“Biện pháp này được, ta bớt chút thời gian đi xem đi, nói rõ với bọn họ.” Như vậy liền không thấy được, hắn không muốn có xung đột với người nhà cũ. Tuy rằng nói hiện tại không sợ bị người biết, nhưng mà nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Vương Thiết Tỏa và Sở thị đi một chuyến lên Tú Thủy trấn, sắc mặt Sở thị có chút không tốt, Thích thị làm tẩu tử tự nhiên muốn hỏi cho rõ.

“Nói là trước kia đẻ non bị thương tổn thân mình, lại không có điều dưỡng kỹ càng, còn phải điều trị một đoạn thời gian mới có thể được.” Sở thị nói.

“Chỉ cần có thể thành là được rồi, ngươi cứ yên tâm đi, lão Tứ là người tốt, chúng ta chỉ còn chờ thời gian.” Thích thị vội nói.

“Đúng vậy, tam tẩu, nói thật lòng, tuy rằng ta nói cho dù không thể sinh, cũng không sợ, nhưng mà lại cảm thấy ủy khuất cho Thiết Tỏa. Hơn nữa, là nữ nhân không đứa nhỏ của mình cũng thật khó chịu.  Hiện tại tuy rằng xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà tốt xấu cũng có hi vọng. Không nói gạt tẩu, ta đã chuẩn bị tốt trận thế với bà bà chúng ta.” Sở thị tự mình nói xong thì có chút buồn cười, khi nào thì mình lại sợ như thế?

Đối với phương diện này, Thích thị là không có kinh nghiệm, trước kia nàng chính là nhẫn nại, nhưng mà Tứ đệ muội không phải là người như vậy, cho nên liền dặn nàng phải uống thuốc đều đặn: “Về sau đừng cho gì cho mấy đứa Cúc nhi nữa, chúng ta đều là người nhà, ngươi như vậy chính là khách khí.”

“Tam tẩu, chúng ta làm thúc thúc thẩm thẩm còn không thể mua chút đồ ăn cho cháu trai cháu gái của mình sao?”

Thấy Sở thị nói như vậy, ngược lại Thích thị không thể nói gì nữa. Mà Triệu thị thì lại khiêu khích Sở thị vài lần, nhưng đều là tả tơi mà về. Người ta cũng không phải là không thể sinh, chỉ là phải điều trị một đoạn thời gian, dù sao hiện tại ngươi cũng không thể liền vội vàng muốn hưu người ta đi. Vương lão đầu cũng cảm thấy Triệu thị là chuyên kiếm chuyện gây sự.

Đảo mắt liền đến ngày mùa gặt lúa mạch, cả nhà Vương Phúc Nhi trừ bỏ Vương Tiểu Bảo không thể làm việc, đều bắt đầu chuyển động. Một mẫu lúa mạch rất nhanh đã thu vào, trong viện cũng đủ rộng, liền quét sạch sẽ trực tiếp phơi nắng lúa mạch. Đại bá và Nhị bá bên kia cũng chờ nhà bọn họ xong việc thì đến mượn con la dùng. Chỉ là nhà người khác mượn đều cho con la được ăn no, hai nhà này mượn, bụng con la đều lép xẹp. Sau đó Vương Đại Bảo biết được, trực tiếp xách nửa gói lúa mạch to từ trong nhà đưa tới, đối với nương mình hắn coi như không thấy, cho tới bây giờ hắn vốn không có quá nhiều hy vọng.

Về phần người chi thứ hai, đám người Vương Phúc Nhi coi như là ăn thiệt thòi một lần đi, người như vậy cũng không hiếm lạ.

Một mẫu của Vương lão đầu và Triệu thị, là mấy huynh đệ giúp đỡ cùng nhau thu gặt, ngược lại cũng nhanh, lúc này lộ ra chỗ tốt có nhiều con trai rồi, Triệu thị khó có được lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Trên cây quả đào lại chín một lần nữa, nhớ tới năm trước mình và nhị tỷ còn vụng trộm đi hái, hôm nay cũng không hiếm lạ thứ này nữa rồi. Vương lão đầu quyết định năm nay liền chia đều quả đào cho mấy nhà, vì thế nhà Vương Phúc Nhi cũng có được nửa sọt quả đào. Vương Phúc Nhi xách một rổ đưa đi cho tú tài công. Ở đó lại gặp được Tống Trường Khanh đã lâu không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.