Đã nói thì làm, cả nhà Vương Đồng Tỏa ở trước mặt mọi người, dựa theo giá thị trường mua lại căn nhà của a di, ngay cả Khương di phu cũng có mặt. Muội tử Khương di phu cắn nát một hàm răng ngà, nàng ta vốn là nghĩ đến lúc đó kéo đều phải kéo cái nhà này lại. Không nghĩ tới càng về sau thế nhưng bị tỷ tỷ của tẩu tử mình mua lại, nàng ta còn muốn làm ầm ĩ, chẳng qua, người ta cố ý thỉnh nha dịch tới, chờ thời điểm giáp mặt ký xuống văn thư, thì việc này coi như thành kết cục đã định! Vả lại có mấy người có thể diện trấn trên cũng tới, nàng ta biết nhà tỷ tỷ của tẩu tử mình cũng không phải dễ chọc, cũng là người có mặt mũi. Chỉ đành phải hờn dỗi nghẹn nuốt một ngụm trở về. Trơ mắt nhìn căn nhà thuộc về một nhà Vương Phúc Nhi.
Sau khi Vương Đồng Tỏa mua nhà xong, chuyển đồ từ Vương gia thôn đến cũng rất dày vò. Dù sao nhà ở Vương gia thôn cũng là cả nhà hắn vất vả làm ra. Ký thác bao nhiêu tâm huyết của mọi người.
Ngay cả bản thân Vương Phúc Nhi cũng luyến tiếc, từng cọng cây ngọn cỏ đều là trồng từ nhỏ, cũng may hiện tại không phải mùa hè, Vương Phúc Nhi năn nỉ cha đều dời hết cây ăn quả đi qua. Đây chính là đại công trình, nếu gốc rễ phía dưới hỏng rồi thì cũng chỉ có kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên mỗi một thân cây đều mang theo một đoàn gạch mộc thật lớn. Về phần cây nho, bởi vì cái giá đỡ đều lớn như vậy, thật sự là mang không được.
Lương thực là trọng yếu nhất, mấy năm nay Vương Đồng Tỏa và Thích thị để dành không ít, đều cất giấu trong sơn động ở phía sau. Cho nên lúc này lấy ra, mọi người Vương gia thôn trợn mắt há hốc mồm, mới biết được Vương Đồng Tỏa thật là không giống bình thường. Lúc ấy nếu mình không đi bức người ta thì tốt rồi, nói không chừng còn có thể mượn chút lương thực đâu, sống qua một mùa vụ không phải đã tốt rồi sao?
Còn có người nhớ thương đất trong tay Vương Đồng Tỏa, đương nhiên, đây là ruộng cạn, mua ruộng nước đều còn cho người khác thuê. Nhưng mà ruộng cạn này cũng có đến mười mẫu. Vương Đồng Tỏa nghĩ là quý này thì mình qua lại Vương gia thôn, tự mình trồng, quý tiếp theo thì cho người khác trồng.
Có bỏ mới có được, đến trấn trên nhà mình còn phải tiếp tục muối trứng gà. Khuê nữ đã nói, nàng chuẩn bị mua một cái cửa hàng bình thường, có sân viện, mặt sau có thể cho người làm việc muối trứng gà, phía trước cửa hàng là thu vào trứng gà và bán trứng gà muối. Bên kia Vương lão bản cũng không nói là không cho nhà mình bán, chi là không cho phép bán cho người khác, hơn nữa về mặt giá cả phải bảo trì ngang hàng với bọn họ, như vậy thì không có ai nhân cơ hội hỏng sinh ý của Vương lão bản.
Quan trọng hơn là về sau Tiểu Bảo cũng có thể giữa trưa trở về ăn cơm, không cần qua lại bôn ba. Cái này là Vương Đồng Tỏa và Thích thị vừa lòng nhất, bọn họ cũng hy vọng Tiểu Bảo đọc sách có tiền đồ, đến lúc đó có thể chống đỡ môn hộ (gia đình) nữa.
Tới tới lui lui bận rộn tới gần hơn mười ngày, chuyển hết đồ ở Vương gia thôn lại đây, cây trồng cũng linh hoạt. Nhà ở của a di vốn có một cái sân nhỏ, trồng cây là không thành vấn đề, Vương Phúc Nhi quyết định lại bổ túc một cây nho, đến lúc đó mùa hè, mọi người có thể hóng mát. Trên đầu treo chum nho xanh xanh, đó là chuyện làm cho người ta sung sướng cỡ nào!
Làm tân gia, bày tiệc rượu là không thiếu được, Vương gia thôn còn có người có quan hệ tốt với cả nhà Vương Đồng Tỏa, đều tới uống rượu mừng, hơn nữa hâm mộ Vương Đồng Tỏa có thể có nhà ở trấn trên, cuộc sống trôi qua càng náo nhiệt. Có người còn nói giỡn, về sau có cơ hội phát tài cũng đừng quên huynh đệ.
Ở trấn trên, Phu thê Vương Đại Bảo, biểu cô và biểu dượng đều đi tới hỗ trợ, hiện tại biểu cô Tú Nga đã là nương hai đứa bé, so với trước kia thì đầy đặn hơn, khẳng định là sống tốt. Suy nghĩ một chút, ở Tú Thủy trấn không phải chúng ta cũng không có người quen, nhìn xem, cũng có mấy người đây, về sau cũng tiện la cà. Lúc ban đầu Thích thị còn cảm thấy về sau đều không có người nói chuyện, thấy Tú Nga thì rất là cao hứng. Hai người nói về chuyện nhà.
Cả nhà Mã thị bị mọi người bài trừ ở bên ngoài, thật ra bà ta muốn tới cửa, chỉ là bị Triệu thị mắng đuổi đi rồi.
Vương Đồng Tỏa và Thích thị cũng thương lượng xong, hỏi Vương lão đầu và Triệu thị có đồng ý đến trấn trên sống cùng bọn họ không, dù sao đây là hiếu đạo, cả nhà mình sống tương đối tốt, cũng không thể mặc kệ nhịn lão. Kết quả Vương lão đầu không nguyện ý, nói: “Bên này lạ nước lạ cái, ta ở không quen, cục xương già này của ta cứ trôi qua ở trong thôn thôi.” Ông thích mỗi ngày hàn huyên với lão nhân trong thôn, cùng nhau hút thuốc lá rời, đến trên trấn này khẳng định là cái này cũng không quen, cái kia cũng không quen.
Triệu thị cũng nghĩ tới đến hưởng phúc, chỉ là Vương lão đầu không nguyện ý, nói chung bà không thể không đi theo lão nhân, cho nên cả hai người cũng sẽ không đến.
Chờ hết thảy đều yên ổn lại, Vương Đại Bảo tìm đến Vương Đồng Tỏa, muốn mua lại nhà của Vương Đồng Tỏa ở Vương gia thôn, nhà hắn huynh đệ nhiều, lại đều ở trong phòng cũ thật sự là không thuận tiện. Thấy nhà Tam thúc an cư ở trấn trên, nên đã nghĩ mua nhà lại, có thể nói nhà của Tam thúc vị trí tốt, cái gì cũng tốt. Mấy năm nay hắn cũng để dành được một ít tiền, mua nhà ở cho cha nương và bọn đệ đệ cũng là nên làm.
Nói thật lòng, Vương Đồng Tỏa rất luyến tiếc cái nhà kia, nhưng mà hiện tại đã an cư ở trấn trên, hơn nữa đối phương lại là thân chất nhi của mình, cho nên Vương Đồng Tỏa cân nhắc xong cũng đồng ý.
Phòng ở chuyển hộ, sau khi Tứ thẩm Sở thị biết thì thời điểm tới thăm Thích thị, cười nói: “Vốn muội và Thiết Tỏa còn thương lượng mua lại nhà của tam tẩu, kết quả bị Đại Bảo đoạt trước. Đại Bảo này làm ca ca thật không tệ, là đứa nhỏ tốt.” Giống đại tẩu Đinh thị như vậy thế nhưng có thể dưỡng ra mấy con trai không kém, thật sự là đời trước tích phúc!
Thích thị nói: “Đúng vậy, Đại Bảo này làm xứng chức huynh trưởng. Phu thê bọn nó phần lớn thời gian đều ở trấn trên, còn có thể nghĩ đến mua phòng ở cho trong nhà. Ta xem tức phụ Đại Bảo cũng tốt.” Đề cập đến vấn đề tiền bạc, bình thường đều là nữ nhân tính toán chi li hơn nam nhân, nếu tức phụ Đại Bảo không đồng ý, cũng không thể được.
Trục lý hai người nói chuyện, Vương Phúc Nhi dẫn theo Vương Nha Nhi đi mua đồ ăn, chuyển đến đây cũng sắp nửa tháng, hàng xóm chung quanh cũng lăn lộn quen mặt. Dọc theo đường đi đều chào hỏi với láng giềng, Vương Nha Nhi rất hưng phấn nhìn khắp nơi: “Phúc nhi tỷ, người bên này thật tốt.” Ánh mắt Vương Nha Nhi đều nhìn không đủ.
Người Vương gia thôn so với ở đây thì ít hơn rất nhiều, Vương Phúc Nhi nói: “Đừng để đi lạc, cẩn thận ăn mày bắt muội đi mất.” Tuy rằng là ban ngày ban mặt, nhưng mà cũng phải đề cao cảnh giác, cho tiểu oa nhi tử một chút ý thức cảnh giác.
Vương Nha Nhi vội chạy theo sát phía sau Vương Phúc Nhi, trên chợ bán gì cũng có, Vương Phúc Nhi mua một con cá, lại đi mua đậu hủ, xoay người đi quày thịt mua một cân thịt, rau dưa gì cũng phải mua một ít. Mặc dù cha nhà mình mở một chỗ đất trồng rau ở trong viện, nhưng mà bây giờ còn chưa có mọc ra đâu.
“Phúc nhi tỷ, vì sao người khác nói nhà của muội là tuyệt hậu vậy?” Vương Nha Nhi hỏi.
Trong lòng Vương Phúc Nhi lộp bộp một cái, mấy người ăn no không có chuyện gì làm, không phải là vì tứ thúc và Tứ thẩm bọn họ không có con trai, cứ nói như vậy sao? Trước kia nhà mình cũng là bị người ta mắng thành tuyệt hậu, nói cha và nương về sau là người già cô độc. Không có người thân con trai chăm sóc trước lúc lâm chung. Cái loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, hận không thể đánh đối phương một trận cho hết giận. Người nói huyên thuyên chưa bao giờ biết lời nói của mình sẽ thành thương tổn gì cho người khác.
“Đừng nghe những người đó nói bừa, chỉ cần về sau muội phải hiếu kính cha nương muội, người khác nói gì cũng không thành vấn đề! Những người đó đều là ăn no rỗi việc không có chuyện làm!”
Vương Nha Nhi gật gật đầu, đứa nhỏ tuổi này đã có chút hiểu chuyện, biết người khác nói không phải lời hay, cha mẹ nàng đối với Vương Nha Nhi rất trân trọng, nhưng mà có thật nhiều mọi người nói nàng là nha đầu lừa đảo không tích sự. Có người nói nàng nghe xong cũng không dám nói với cha nương, cảm giác nói ra thì cha nương sẽ không vui, thật vất vả có cơ hội nói với Phúc nhi tỷ, Phúc nhi tỷ quả nhiên cái gì cũng biết.
“Dạ, về sau muội kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mỗi ngày muội mua kẹo cho cha nương ăn.” Vương Nha Nhi nói, đại khái tiểu oa nhi cảm thấy có thể ăn kẹo chính là chuyện tốt nhất.
“Ha ha, chỉ mua cho tứ thúc và Tứ thẩm, không mua cho Phúc nhi tỷ tỷ sao?” Vương Phúc Nhi cười nói.
“Đương nhiên mua cho Phúc nhi tỷ tỷ, muội còn muốn cho Đại Bảo ca, Nhị Bảo ca, Tứ Bảo ca, Tiểu Bảo ca, còn có Cúc nhi tỷ, Hoa nhi tỷ, đều mua cho bọn họ. Còn muốn mua cho gia gia, đều mua cho mấy bá bá bá mẫu, không mua cho Nhị bá và Nhị bá mẫu, bọn họ nói muội là hàng lỗ vốn.”
Nhị bá mẫu và Nhị bá thật đúng là, thật khiến cho người ta chán ghét! Còn nói như vậy với thân chất nữ của mình!
“Vậy chúng ta sẽ không mua cho bọn họ!” Vương Phúc Nhi nói.
“Còn có … “ Vương Nha Nhi nhỏ giọng nói: “Muội cũng không muốn mua cho nãi nãi, bà cũng nói qua, còn nói nương muội không tốt. Bà cũng không thích muội.”
Trực giác của đứa nhỏ đều là chuẩn như vậy, thích nó hay không thích nó, trong lòng đều cảm nhận được. Tứ thúc và Tứ thẩm rất tốt, chỉ bởi vì chỉ có một khuê nữ nên đã bị người ta nói ra nói vào.
“Vậy không mua cho nãi nãi, Nha Nhi muốn mua cho ai thì mua cho người đó, ha ha, chỉ là hiện tại Phúc nhi tỷ mua kẹo cho muội trước, về sau muội mua cho tỷ nhiều một chút là được.” Nha đầu kia, phỏng chừng là trong bụng cũng thèm ăn, Vương Phúc Nhi quyết định dẫn nàng đi mua thêm điểm tâm và kẹo.
Ánh mắt Vương Nha Nhi cười thành một đường chỉ.
Tứ thẩm nhìn mấy thứ này, vội nói: “Nó một cái tiểu oa nhi, con mua cho nó mấy thứ này làm gì? Nha Nhi, có phải con đòi Phúc nhi tỷ mua cho con hay không?”
Vương Phúc Nhi vội nói: “Tứ thẩm, người đừng trách Nha Nhi, là bản thân con thèm ăn, vừa vặn mua cho Nha Nhi, con cũng có thể ăn thêm vài cái.”
Sở thị biết đây là tìm cớ, vội nói với Nha Nhi: “Con cũng phải nhớ kỹ, Phúc nhi tỷ đối tối với con, trưởng thành phải thân mật gần gũi với Phúc nhi tỷ.”
“Nương, con trưởng thành mua càng nhiều kẹo cho Phúc nhi tỷ.”
Mọi người đều nở nụ cười, đứa nhỏ có đôi khi nói chuyện chính là thú vị.
Chờ Tứ thẩm bọn họ đi rồi, Vương Phúc Nhi nhắc lại Vương Nha Nhi nói cho Thích thị, Thích thị thở dài: “Tứ thẩm con là người mạnh mẽ, chỉ là ở trên chuyện con cái thì yếu đi một ít.”
Ở trong lòng mọi người, vẫn là có con trai thì bảo đảm hơn một ít, Tứ thẩm và tứ thúc không được hoàn mỹ chính là không có con trai. Có lẽ trong lòng Tứ thẩm cũng để ý.
“Qua vài ngày nữa Phúc nhi và nương đi miếu nương nương, chúng ta đi cầu cho đại tỷ con còn có Tứ thẩm con một chút, ta lo lắng cho đại tỷ con.” Là lo lắng có thể một lần được con trai hay không đi, đây thật sự là bất đắc dĩ, sinh khuê nữ, lo lắng không có con trai, khuê nữ lập gia đình, sau đó lại lo lắng, còn không có động tĩnh (có thai), có động tĩnh, lại lo lắng không sinh được nam oa. Vương Phúc Nhi nghĩ, nếu mọi người đều sinh nam oa, đến lúc đó thì tìm tức phụ ở đâu?