Con Gái Nhà Nông

Chương 97: Chương 97: Đây là dịch bệnh gia cầm.




Thích thị nhìn một con gà lại chết đi, không khỏi thở dài một hơi, sao gà lại chết liên tục thế này. Trước kia khi còn ở nhà cũ, cho dù là gà đã chết thì cũng phải nhổ lông rồi nấu ăn, hiện tại Phúc nhi nói là gà bị bệnh dịch không thể ăn được, tốt nhất là thiêu hoặc là chôn đi.

Dù sao hiện tại trong nhà cũng không thiếu ăn, gà này không ăn cũng không sao, thân thể người trong nhà mới quan trọng nhất.

Vương Phúc Nhi cũng hiểu bệnh dịch gà này là một vấn đề, trước kia người ta có thể chích thuốc dự phòng phòng ngừa bệnh dịch gà, nhưng mà ở đây nào ai có bản lĩnh này chứ. Chết thì chết thôi, để xem đến cuối cùng rốt cuộc có thể sống bao nhiêu con, còn sống đều là loại tốt. Thật sự là tai vạ loại bỏ chỉ còn lại xuất sắc rồi.

Nhưng mà, vẫn phải tận lực giảm bớt loại tổn thất này, mỗi ngày phải quét hai bên chuồng gà, còn phải rắc vôi bột lên, Vương Phúc Nhi lại lấy dấm chua pha trong nước, cũng cố gắng tưới một lần. Nàng hiểu biết cũng không nhiều nên đi qua chỗ tú tài công tìm sách, cũng không có tìm được biện pháp tốt.

Nhưng mà đối với chuyện gà chết thì nhà nàng vẫn không dám tùy tiện ăn thịt, vạn nhất ăn rồi xảy ra vấn đề gì, vậy thì đã có thể mất nhiều hơn được! Người quan trọng hay là thịt quan trọng?

Nhưng cho dù là đã chôn sâu binh đoàn gà này rồi thì vẫn có người không quen nhìn, Nhị bá mẫu Mã thị cũng không biết là nghe ai nói, nên đi tới nhất định phải lấy gà cho được. Bà ta còn nói, các ngươi là người có tiền không cần chút này, vậy vì sao không thể đưa gà nhiễm bệnh này cho ta? Nhà của ta đã vài ngày đều không có thịt ăn.

Thích thị giải thích với bà ta cả nửa ngày cũng không có biện pháp, Vương Phúc Nhi nói: “Nhị bá mẫu, ta nói lời này thật rõ ràng ở đây, là gà này có bệnh, người ăn vào nói không chừng sẽ nhiễm bệnh, người không nên đòi hỏi, đến lúc đó ăn vào mà xảy ra chuyện thì ai chịu?”

Mã thị nói: “Đừng có nói cái khác, ta cũng không dám tới đây đòi, dù sao ngươi cũng không cần, vì sao không thể cho ta? Ta biết ngươi là không thích Nhị bá mẫu, ngay cả con gà chết cũng không muốn cho ta! Nhà người ta có ai mà không ăn, ta có thấy ai ăn mà sinh bệnh đâu?”

Lúc Mã thị nói chuyện, đã có vài người vây quanh, chỉ là phần đông mọi đều nói này gà có thể ăn, trong lòng Mã thị đắc ý. Vương Phúc Nhi thấy nhiều người đều ở đây như vậy, cũng không sợ bà ta đến lúc đó ăn mà xảy ra chuyện thì đến đây tìm nhà mình tính sổ. Chỉ là nàng vẫn thật sự là không dám đưa gà bệnh này cho Nhị bá mẫu, mặc kệ nói thế nào thì nàng cũng không có tâm hại người. Vốn là một lòng thật tình vì bà ta, cuối cùng cố tình còn bị nói thành keo kiệt. Thật sự là cái gì nhỉ, lòng tốt ại trở thành lòng lang dạ thú.

Vương Phúc Nhi nói: “Các vị thúc thúc thẩm thẩm đều ở đây, cũng không phải con không muốn cho, dù sao đây là gà bệnh, vạn nhất ăn rồi xảy ra chuyện không may vậy cũng không phải là nói giỡn rồi. Nhị bá mẫu nói con là người keo kiệt, con đây cũng không dám chấp nhậm, nếu như con thật sự keo kiệt, thì tự nhà con đều đã giữ gà này lại, cũng sẽ không thiêu hay là chôn. Như vậy đối với con có lợi ích gì? Hiện tại con đang muốn hỏi Nhị bá mẫu một câu, ăn gà bệnh này thật sự không có chuyện sao? Người cam đoan người ăn thì sẽ không có vấn đề? Nếu người không dám cam đoan, con liều mạng bị người khác nói là keo kiệt, cũng sẽ không đưa gà này cho người.”

Nàng đúng là muốn chính miệng Mã thị nói ra, để tránh cho đến lúc đó ăn hỏng bụng rồi thì tìm đến nhà mình gây phiền toái.

Mã thị nghĩ cứ lấy gà tới tay, hơn nữa trước kia cũng đã ăn qua bao nhiêu gà như vậy, cũng không có một chút vấn đề nào, sợ cái gì?  Nên cũng nói: “Ta nói không thành vấn đề thì không thành vấn đề, không phải trước đây chưa từng ăn qua?”

“Vậy nếu vạn nhất có vấn đề thì sao?” Vương Phúc Nhi tiếp tục hỏi.

“Tuyệt đối không có vấn đề.” Mã thị nói.

“Con nói là vạn nhất, vạn nhất người ăn xong xảy ra bệnh tật gì vậy thì lại tới tìm chúng ta gây phiền toái đi, thật sự con không muốn cho người ăn rồi thì xảy ra chuyện. Nhưng mà con không cho thì ngài còn nói là con keo kiệt, cố ý không cho!”

Mã thị nói: “Vạn nhất có chuyện gì, ta cũng sẽ không đi qua tìm các ngươi phiền toái, được chưa, lấy gà lại đây cho ta đi.” Mã thị chìa tay chuẩn bị muốn lấy gà.

Vương Phúc Nhi nói với mấy người náo nhiệt: “Các thúc thúc thẩm thẩm cũng làm chứng cho nhà của con nha, Nhị bá mẫu con đã nói, ăn này gà cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không tìm nhà con phiền toái, bà vẫn một mực khẳng định, ai mà nói không giữ lời, thì chính là không coi mọi người ra gì.”

Người vây xem cười nói: “Chúng ta đều nghe được, làm chứng cho ngươi, nhà Ngân Tỏa, đến lúc đó ngươi cũng đừng chơi xấu, chiếm tiện nghi không nói, còn bị quật ngược lại.” Bọn họ cũng đều biết tính tình của Mã thị, cho nên mới nói như vậy.

Mã thị nói: “Chất nữ này của ta cũng thật đúng là, không nói không nói, ta muốn một con gà, còn làm nhiều chuyện như vậy, ta là một người lớn không so đo với ngươi. Gà này ta bắt đi.”

Người vây xem thấy Mã thị đi rồi thì đều tản ra, Thích thị có chút lo lắng: “Cái này thật sự không có việc gì đi.”

Vương Hoa Nhi nói: “Nương, Phúc nhi cũng đã nói sợ vạn nhất xảy ra chuyện mà người ta còn muốn lấy, vậy chúng ta quản làm gì? Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, chính bà ta thích chiếm tiện nghi!”

Thích thị nói: “Ngươi cái nha đầu này, tính tình này sớm muộn gì cũng sẽ ăn thiệt thòi, tốt xấu gì cũng thu liễm một chút.”

Vương Hoa Nhi vụng trộm thè lưỡi, Thích thị nghĩ trước kia cũng ăn nhiều gà bệnh như vậy, đều không có chuyện gì, lúc này cũng sẽ không có chuyện đi.

Mã thị tự cho là kiếm được tiện nghi, trở về hầm thịt cho người trong nhà, ăn đến miệng đầy mỡ, người trong nhà đúng là không có chuyện gì. Nên bà ta không khỏi khoe khoang ở bên ngoài, nói chất nữ nhà mình keo kiệt như thế nào như thế nào, một con gà bệnh cũng không tình nguyện cho người làm bá mẫu này, còn lừa bà ta nói ăn sẽ có chuyện, vậy hiện tại nè, không phải bà ta mạnh khỏe tung tăng sao? Còn nói mình ăn muối còn muốn nhiều hơn nha đầu kia ăn cơm lại còn muốn lừa mình, vậy thì không có cửa đâu.

Có vài người nghe cũng lười đi nói bà ta, có cho hay không, gà kia là của nhà chất nữ ngươi, người ta vui vẻ cho thì cho, không muốn cho thì người ta cũng có quyền không cho, ngươi nói lời này cũng thật không biết xấu hổ. Chẳng lẽ bởi vì ngươi là Nhị bá mẫu của người ta, người ta liền nợ ngươi hả.

Có người lợi hại hơn thì nói: “Ngươi chính là một bá mẫu, không phải là nương, ngươi cũng không có nuôi sống người ta, cũng không có trông nom người ta, dựa vào cái gì người ta phải hào phóng với ngươi? Ta thấy ngươi làm trưởng bối này, còn chưa từng làm cho chất nữ của ngươi một thứ gì đi, sao thấy ngươi cứ luôn đi qua đảo quanh nhà lão Tam vậy?”

Mã thị bị nói đến nội thương, nhưng mà vẫn không phục, lại muốn thừa dịp gà trong nhà Vương Phúc Nhi lại chết thì đi qua lấy nữa. Chỉ là gà của nhà Vương Phúc Nhi sau đó lại không có chết nữa, mà một nhà phía sau Vương gia thôn có gà bị chết, người nhà kia ăn, thì cả nhà đều thượng thổ hạ tả (bệnh thổ tả), không thể không mời đại phu thì mới biết được là trúng độc, nguyên nhân chính là gà bệnh kia. Lúc đó mới dọa được Mã thị, bà ta không dám ăn gà bệnh nữa.

Vị đại phu nói, không được ăn gà bệnh này, ăn không chết đó là vận khí, Mã thị tự nhận là mình có vận khí tốt cũng chỉ một lần như vậy, bà ta còn muốn mạng nhỏ của mình. So sánh với thịt gà mà nói, mạng của bà quan trọng hơn.

Đại phu xem bệnh cho nhà kia đúng là Tống Trường Khanh, Tống Trường Khanh xem bệnh xong thì đi qua bên này nói: “Ta phối một ít dược, ngươi cho gà các ngươi ăn, có thể phòng ngừa một chút.”

Vương Phúc Nhi nhận lấy dược nói: “Ngươi đổi thành thú y hồi nào vậy?”

“Còn không phải thời gian này gà bị ôn dịch, thật nhiều người tìm tới cửa hỏi, cha ta nói, làm đại phu cũng không thể chỉ chửa trị cho người, giống như vậy cũng phải biết một ít. Bệnh dịch gà vốn chính là bệnh thông thường, hiểu rõ rồi cũng là chuyện tốt, còn không phải sao, ta đọc thật nhiều sách thuốc trước kia, sau đó thử vài thứ, đều là miễn phí cho những người đó, nhìn được có hiệu quả mới lấy lại đây cho ngươi, ngươi còn trêu ghẹo ta.”

“Được rồi, ta cảm ơn ngươi còn không được sao? Chỉ là ta cảm thấy Tống thúc thúc nói đúng, trấn trên này của chúng ta vốn ít đại phu, hiểu được nhiều thêm một ít cũng tốt, bệnh dịch gà này quan hệ cũng gần với con người, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Ta với ngươi nói, lúc ấy ta đã xử lý hết gà này, nhưng mà Nhị bá mẫu của ta nhất định bắt ta đưa gà cho bà ta, không cho thì không được. May mắn không có ăn xong lại xảy ra chuyện gì, bằng không lại có chuyện.”

“Khẳng định trước tiên ngươi cũng đã ngăn chặn miệng bà ta. Ta thấy ngươi sẽ không ăn thiệt thòi.” Tống Trường Khanh cười nói.

“Tất nhiên, tùy theo dạng người gì mà cư xử thôi, chúng ta thì không đi chiếm tiện nghi cũng không thể chịu thiệt không phải sao? Chỉ là bệnh dịch gà khiến cho hiện tại trứng gà cũng không đủ cung, trứng gà muối của nương ta lại bị ảnh hưởng.”

“Nếu không thì đi trấn trên tìm cửa hàng chuyên bán trứng gà mà mua đi, mua nhiều, cũng sẽ tiện nghi một ít.” Tống Trường Khanh nói.

“Như vậy cũng được, trước cứ chống đỡ qua trong khoảng thời gian này đi, đúng rồi, tiệm của chúng ta thì sao?” Vương Phúc Nhi hỏi.

“Không phải trước kia ngươi chưa bao giờ hỏi sao? Nói muốn làm chưởng quầy phủi tay mặc kệ mà?” Tống Trường Khanh nói.

“Còn không phải vì ta nhưng muốn góp thêm chút tiền sao, sau đó chuẩn bị thêm chút đồ cho đại tỷ ta, có đồ này về sau nàng cũng sẽ không chịu thiệt.”

“Dù sao không cần lo lắng, ngươi cứ chờ lấy bạc đi, hiện tại tiệm của chúng ta cũng nổi danh ở trấn Tú Thủy, Triệu thúc thúc còn có chút hâm mộ đó.  Nhưng mà Triệu Thư Lâm nói, không cho Triệu thúc thúc nhúng tay.” Tống Trường Khanh nói có chút tự hào.

Vương Phúc Nhi nói: “Triệu thúc thúc là cố ý nói như vậy thôi, sinh ý của thúc ấy làm lớn hơn chúng ta. Hắc hắc, nhưng mà có bạc thì ta vui vẻ. Đến lúc đó ta lại nghĩ nhiều thêm chút gì đó, cho dù người khác muốn bắt chước cũng bắt chước không được.”

Tống Trường Khanh từ Vương gia thôn trở về, hiện tại hắn đã có thể độc lập ra ngoài chẩn bệnh rồi. Tống Viễn Chí vì muốn rèn luyện hắn, cũng không có lắp xe ngựa cho hắn, đều phải tự mình vác hòm thuốc đi bộ. Nói là chút đau khổ ấy cũng không ăn được, vậy thì không cần làm đại phu.

Hắn trở lại Tế An Đường giao trả hòm thuốc rồi từ cửa sau đi về trong nhà. Gã sai vặt Nhạc An múc nước cho hắn rửa mặt rửa tay, Tống Trường Khanh rửa mặt xong thì nằm ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Nhạc An ở một bên hầu hạ. Hắn cảm thấy thiếu gia nhà mình rất khổ cực, mới tuổi này mà đã đi chẩn bệnh ở bên ngoài, còn phải đi bộ lại cõng cái hòm thuốc nặng như vậy. Cũng không phải không dùng nổi xe ngựa, lão gia cũng quá nghiêm khắc rồi, nhìn thiếu gia mệt mỏi này.

Tống Trường Khanh chợp mắt trong chốc lát rồi hỏi Nhạc An: “Mấy người kia đã đi chưa?”

Nhạc An biết thiếu gia hỏi là cô nãi nãi và mấy vị biểu tiểu thư, biểu thiếu gia đã tới đây ở qua một đoạn thời gian rồi. Ban đầu lão thái thái còn để cho lão gia đi gọi cô gia về đây đón cô nãi nãi, chẳng qua cũng không biết vì sao, cô gia cũng có chưa từng đến. Sau đó lại làm nháo loạn ầm ĩ vài lần, hôm nay nói là phải đi về. Từ khi mấy người cô nãi nãi đến đây, thì thiếu gia thường xuyên không ở nhà, lão thái thái cũng không nhìn thấy thiếu gia, nên mỗi ngày đều hỏi mình.

Nhạc An nói: “Cô nãi nãi bọn họ đi rồi, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, sẽ không phải giả, thiếu gia người cứ yên tâm đi.”

Đi là tốt rồi, mỗi ngày chít chít méo mó, rất là đáng ghét! Tống Trường Khanh hắn cũng không phải chuyên môn đi dỗ dành người khác, làm gì phải dỗ những người đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.