Con Gái Nhà Nông

Chương 91: Chương 91: Huyện lị là địa phương tốt.




Năm nay thu hoạch lúa mạch đặc biệt nhiều, đại khái là vượt qua tai nạn lớn thì sẽ có mùa thu hoạch lớn đi, Thích thị cố ý để lại mấy túi lúa mạch mới, đến lúc đó mài thành bột, làm thêm chút thức ăn từ bột mì cho mấy đứa nhỏ. **

Bên kia trong nhà cũ bởi vì Đại Bảo ca sắp thành thân, cho nên ở trên nền đất cũ xây thêm hai gian phòng ở, bởi vậy cho dù trời rất nóng cũng đi qua hỗ trợ.

Đinh thị khó khi có được hào phóng một lần, mỗi bữa cơm đều có bóng dáng của thịt, chỉ là trong lòng bà ta cũng muốn nói cho mọi người biết được, chúng ta cũng có tiền, không phải nghèo đói như trước.

Đối với Nhị đệ muội Mã thị lười biếng lao động, có việc thì trốn đi thì trong lòng bà ta vô cùng không thích, cảm thấy Mã thị là tới hỗn ăn hỗn uống, nhưng mà chuyện trong nhà cũng không thể gây gỗ ầm ỹ lớn với nàng ta trước mặt mọi người, nếu không lỡ việc còn không phải là mình sao?

“Nhị đệ muội, sao ngươi lại ăn vụng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả, sao còn kém hơn cả hài tử không quản được miệng mình?” Lại một lần nữa bắt được Mã thị đang ăn vụng ở trong phòng bếp của mình, Đinh thị không nhịn được nữa, con trai của phụ nữ này cũng sắp thú tức phụ rồi, còn không tiền đồ như vậy.

Mã thị miệng ăn một miếng thịt to, hàm hồ nói: “Đại tẩu, hiện tại ngươi có tiền tài, một miếng thịt cũng luyến tiếc hả, nhiều chuyện. Được rồi, không phải ta ăn một miếng sao? Đến, đại tẩu, ta nhóm lửa giúp ngươi.”

Đinh thị nghẹn một hơi ở trong bụng, hận không thể đuổi Mã thị này đi, ngươi nói ngươi, lúc trước khi lão Tam và lão Tứ cất nhà, Mã thị lại không tới, cố tình nhà mình xây thì nàng lại ba ba chạy tới. Tới thì cứ tới đi, nhưng thị cũng chẳng làm được chuyện của người. Còn không bằng đừng có đến.

Mã thị nói: “Nhìn đại tẩu cũng sắp thú tức phụ, ta đây làm đệ muội trong lòng cũng vui vẻ, ta nghe nói trong nhà cháu dâu cả rất có tiền? Vậy đại tẩu thật đúng là buôn bán lời; Nhị Bảo sắp thành thân là dạng tức phụ gì? Có muốn Nhị thẩm ta đây tìm một người cho hắn không? Trong thôn nhà mẹ đẻ của ta cũng có mấy cô nương tốt, hiện tại Nhị Bảo lại đang học thợ mộc, cũng xứng với người ta.”

“Không phiền tới ngươi, ta và cha Nhị Bảo có tính toán của mình.” Đinh thị oán hận nói.

“Ài, ta nói muốn hỗ trợ cũng giúp không được, người khác còn nói ta không để ý tình cảm trục lý, thật sự là không có cách nào. Đại tẩu, ngươi có phát hiện hai nam oa ở trấn trên thường xuyên đi qua nhà lão Tam kia không, nếu ta nói, mấy đứa con gái nhà lão Tam một đứa rồi lại một đứa đều là như vậy, không biết kiêng dè một chút, truyền ra lời ông tiếng ve thì cũng không dễ nghe.  Ta thấy nha, ai cũng nói hai người lão Tam bọn họ là người thành thật, kỳ thật gian trá nhất chính là bọn họ. Bọn họ chính là muốn truyền ra chút gì đó, sau đó để cho khuê nữ của mình gả đến trong nhà kẻ có tiền đi, chỉ là cũng đừng để đến lúc đó trúc giỏ múc nước công dã tràng!”

“Nhị bá mẫu không cần trúc giỏ múc nước công dã tràng thì tốt rồi, chuyện nhà ta, không cần người ngoài chủ trương!” Vương Phúc Nhi đang muốn đưa chút rau dưa cho Đại bá mẫu, kết quả liền nghe được Nhị bá mẫu nói những lời khó nghe này.

Trên mặt Đại bá mẫu ngượng ngùng, tuy rằng không phải bà nói, nhưng mà vẫn xấu hổ. Nhị bá mẫu lại ngây người trong chốc lát, da mặt dày nói: “Nhị bá mẫu cũng là suy nghĩ cho mấy đứa các ngươi, nếu thanh danh nữ oa bị truyền ra không dễ nghe, đến lúc đó chịu thiệt đều là các ngươi, các ngươi nha, về sau nên chú ý một chút.”

“Không phiền toái Nhị bá mẫu, chỉ cần bản thân Nhị bá mẫu chú ý một chút thì tốt rồi, không cần khách nhân của nhà ta vừa mới tới, thì Nhị bá mẫu kêu Chi Nhi tỷ dán lên là được. Bị người ta chê cười thì thật khủng khiếp rồi.” Là ngươi không biết xấu hổ, cũng chớ có trách ta nói chuyện không dễ nghe, bộ cho rằng mình dễ bắt nạt sao, thực không muốn cãi nhau với người như thế, nhưng mà có vài người chính là có năng lực làm cho ngươi nhịn không được muốn mắng họ.

Đại bá mẫu nghe xong thì cười thầm, Phúc nhi này, nói thật đúng là hay! Thì ra bản thân phụ nữ này muốn bám víu cành cao, cho nên ganh tị, xứng đáng bị tiểu bối phê bình.

“Sao ngươi nói như vậy, ta cũng là trưởng bối của ngươi! Ngươi cẩn thận ta nói cho cha nương ngươi.” Nhị bá mẫu thẹn quá thành giận.

“Ta nói cái gì? Ai nghe được? Đại bá mẫu, ngươi có nghe thấy ta nói cái gì không?” Ở trong này chỉ có Đại bá mẫu còn có Mã thị, xem tình hình thì Đại bá mẫu cũng không quan tâm Nhị bá mẫu.

Đinh thị lập tức nhịn cười nói: “Ta cũng không có nghe thấy qua cái gì.” Nàng mới sẽ không giúp Mã thị này đâu, còn ăn vụng thịt của nhà ta.

Mã thị tức giận đến nổi trận lôi đình, Vương Phúc Nhi này, thật là làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi.

Ta chính là gài ngươi đó, ngươi có thể làm gì? Vương Phúc Nhi cười meo meo nhìn Mã thị, bộ dáng Mã thị có phải bị chọc giận đến hôn mê hay không, đáng đời! Cho ngươi tùy tiện khua môi múa mép nói bậy, cái này cũng cho ngươi nếm thử tư vị!

“Các ngươi giỏi lắm!” Mã thị nói xong thì rời khỏi phòng bếp, Đinh thị cười ha ha: “Phúc nhi, nên đối xử với phụ nữ này như vậy, một chút da mặt cũng không cần, vừa rồi còn ăn vụng thịt của nhà ta. Đáng đời!” Đại bá mẫu thì đau lòng thịt nhà mình, Vương Phúc Nhi thì cảm thấy có thân thích như vậy thật sự là làm cho người ta đau gan.

Không tức giận, không tức giận, vì một người như vậy tức giận thì không đáng, nếu bà ta đổi trắng thay đen, ta cũng ăn miếng trả miếng không phải sao?

Vương Phúc Nhi khắc sâu cảm nhận, ở trước mặt những người này, miệng mình sẽ trở nên càng ngày càng lợi hại, vô lượng thọ phật.

A di và tiểu cữu của Vương Phúc Nhi nhắn tin từ trên huyện về, hy vọng cả nhà bọn họ đi lên huyện ở chơi vài ngày, chỉ là Thích thị nói: “Trong nhà còn có sáu con heo, mỗi ngày phải cho ăn, còn có một đám gà, cũng không thể thiếu người. Cha con phải chăm sóc hoa mầu cũng không rời được, chúng ta sẽ không đi, nhờ tứ thúc dùng xe của chúng ta đưa mấy tỷ đệ các con đến huyện đi.”

Vương Cúc Nhi nói: “Nương, con cũng không đi, con ở nhà là được.” Thích thị thấy đại nữ nhi cũng đến sắp tuổi làm mai, lo nghĩ nên cũng thôi. Vì thế Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi, Vương Tiểu Bảo chuẩn bị bọc quần áo rồi lên huyện.

Vương Phúc Nhi ngầm mang theo một lượng bạc, trên tay có tiền, trong lòng không hoảng hốt, đó là một đạo lý cứng rắn. Trên xe chất đống đặc sản ở nông thôn chuẩn bị cho nhà a di và tiểu cữu, Vương Thiết Tỏa vung roi, ba tỷ đệ Vương Phúc Nhi lần đầu tiên đi tới địa phương huyện lị.

Cũng đừng chê cười, thật sự là lần đầu tiên, địa phương bọn họ đi xa nhất chính là trấn Tú Thủy, bình thường cũng chẳng có ai không có việc gì thì chạy lên huyện chứ, cho nên ba tỷ đệ đều rất hưng phấn.

Dọc theo đường đi còn trèo đèo lội suối, nhưng mà cũng may đường đi coi như rộng mở, tuy rằng là đường đất. Lúc xuống dốc thì rất nhanh, thời điểm lên dốc thì mọi người cũng chỉ có thể đi xuống, xong rồi lại leo lên xe đi tiếp.

Vương Tiểu Bảo thì có phúc lợi, nó là người duy nhất không cần phải xuống xe. Dọc theo đường đi cũng không thấy được mấy người, tứ thúc nói là sáng sớm thì người ta đã chạy đi huyện lị, giống chúng ta đặc biệt đi thăm người thân thì rất ít, một ngày có thể gặp được mấy người cũng coi là nhiều rồi.

Trên núi thường xuyên truyền đến tiếng chim kêu không biết là chim gì, Vương Tiểu Bảo còn thấy được nho dại đã biến thành màu tím, đương nhiên ở trên đường thì hái ăn.

Đại khái đi được chừng hai canh giờ, rốt cuộc cửa thành huyện lị ở ngay trước mắt, nhưng mà huyện lị này còn có người giữ cửa thành, xe cộ đi vào còn phải giao tiền, khó trách người bình thường cũng không thích đến nơi này, tuy rằng một lần tốn không bao nhiêu tiền, nhưng mà cũng làm cho người ta đau lòng.

Vương Thiết Tỏa đưa tỷ đệ ba người đến trước một cánh cửa, sớm đã có một người bộ dáng là nha đầu tới cửa nghênh đón: “Biểu tiểu thư đã đến rồi.” A di nghe được tiếng cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy đám người Tiểu Bảo thì vui vẻ không thôi, để cho Vương Thiết Tỏa nhanh chóng tiến vào, lại một phen ôm lấy Vương Tiểu Bảo. Vương Hoa Nhi nói với Vương Phúc Nhi: “Từ lúc nào thì ta thành biểu tiểu thư rồi? Nghe được không thoải mái.”

Vương Phúc Nhi nói: “Đó là nha hoàn a di mua, phỏng chừng là a di để họ kêu như vậy, chúng ta nghe là được.”

Trong viện này của a di thì rộng rãi hơn nhà trước kia ở trấn trên, trên cửa chính còn có một bức phù điêu, qua khỏi phù điêu chính là nhà giữa. Nhưng mà Vương Phúc Nhi thấy mặt sau nhà giữa này còn có một tầng phòng ở, có thể thấy được này mấy năm nay nhà a di cũng phát tài. (phù điêu: tường xây làm bình phong ở cổng)

Vương Thiết Tỏa đưa người đến xong đã muốn rời đi, việc trong nhà cũng đang chờ hắn đi làm, a di thấy không giữ người ở lại được, đành phải để cho bà tử nhanh đi nấu cơm. Tốt xấu gì cũng phải ăn một bữa cơm rồi mới lên đường, bằng không bụng không trở về, vậy thì làm cho người ta nói nhà mình rất hà khắt.

Tiễn bước Vương Thiết Tỏa, a di mới hỏi tình huống trong nhà, biết được hiện tại cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt, Vương Phúc Nhi còn hùn vốn buôn bán với người khác thì vui vẻ nói: “Phúc nhi của chúng ta càng ngày càng có bản lĩnh.”

Vương Hoa Nhi nói: “A di, con cũng không có bản lĩnh sao?”

“Ha ha, Hoa nhi cũng rất giỏi giang, ta đều thích, còn có Tiểu Bảo, càng lúc càng lớn, cũng đã thay đổi rồi, sớm kêu các con tới đây chơi, các con cũng không tới, làm cho a di nhớ muốn chết rồi.”

Sau khi Khương di phu đến huyện lị, vận khí đặc biệt tốt, bản thân dự trữ vài thứ đến sau đó thì đều tăng giá, đương nhiên hung hăng buôn bán lời được một khoản lớn. Vốn là ở phòng cho thuê, hiện tại nhà ở cũng đã mua xong, có thể thấy được việc buôn bán này, trừ bỏ có bản lĩnh thì vận khí cũng chiếm một phần nhất định, Khương di phu chính là người có vận khí. Còn không phải sao, hiện tại a di cũng sống qua cuộc sống của thiếu phu nhân, ăn cơm có bà tử nấu, việc nhà có hai tiểu nha đầu làm. Phòng ở cũng tốt hơn trước kia nhiều.

Nàng vốn cũng thương lượng với nam nhân của mình, bán nhà ở trên trấn giá thấp cho cả nhà tỷ tỷ mình, nhưng mà tỷ tỷ và tỷ phu thì luyến tiếc không nỡ rời khỏi Vương gia thôn, không có biện pháp, chỉ đành phải từ bỏ. Cũng may cuộc sống của cả nhà tỷ tỷ tỷ phu cũng không quá kém nên người ở đâu không quan trọng.

“Hiện tại đứa nhỏ Khương Điền theo di phu các con đang làm buôn bán, cái năm dọn đi hắn cũng không có đọc sách nữa, ta nói với mấy đứa nha, cũng may làm buôn bán còn được, di phu mấy đứa cũng không cần lo lắng, Khương Lỗi còn đang đọc sách. Diendanlequydon~ChieuNinh Chờ đến giữa trưa thì bọn họ đều sẽ trở lại.” A di nói: “Sao đại tỷ các con không đến?” Nàng vốn là thay Vương Cúc Nhi nhìn trúng một hộ gia đình, nghĩ có thể để cho người nhà kia cũng đến nhìn xem ngoại sinh nữ (cháu gái) ngoan của mình, nhưng là người lại không có đến.

“Đại tỷ nói muốn ở nhà, nương đồng ý rồi.” Vương Tiểu Bảo nói.

“Ài, Cúc nhi từ nhỏ liền không thích đi lại ở bên ngoài, chỗ của a di nàng cũng không có tới được mấy lần.” Quên đi, chuyện này, đến lúc đó tự mình nói với tỷ tỷ. Cũng đúng là chuyện lớn.

“Hôm nay tiểu cữu có tới đây không?” Vương Phúc Nhi hỏi.

“Còn có mỗ mỗ ngoại công! Cữu mẫu, biểu đệ!” Vương Tiểu Bảo nói tiếp.

“Đến tối thì sẽ tới, bọn họ rất nhớ các con! Ban ngày cữu cữu các con còn phải đi dạy, buổi chiều mới rảnh.” A di vội nói, phân phó nha đầu lấy thức ăn ngon tới chiêu đãi cháu ngoại trai, ngoại sinh nữ. “Lần này các con cần phải ở nhà của a di lâu thêm vài ngày, cho dù các con sống luôn ở đây cũng không có vấn đề gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.