Đương nhiên rồi, Vương Đồng Tỏa tự nhiên sẽ không đáp ứng, Triệu thị tức giận mắng: “Muội tử ngươi đã làm sai chuyện, nhưng mà hiện tại không phải nó đã hối hận sao? Ngươi làm ca sao nhẫn tâm như vậy? Nàng bởi vì chuyện này mà ở nhà chồng sống thật không tốt. “
“Nương, có cái sai là có thể tha thứ, có cái sai là không thể tha thứ, người cũng nói nàng là thân muội tử của ta, nhưng mà người có gặp qua thân muội tử nào sẽ cùng người ngoài cùng nhau tính kế chính ca ca mình chưa? Nương, nếu bản thân ta không cẩn thận, hiện tại chính là ta cửa nát nhà tan.”
Triệu thị ngượng ngùng: “Làm sao có nghiêm trọng như ngươi nói vậy chứ? Không phải Tần Ngọc Trân không thực hiện được sao?”
“Ý tứ của nãi nãi là nhất định phải thực hiện được thì mới không thể tha thứ sao?” Vương Hoa Nhi nói.
“Nhìn xem, nhìn xem, người lớn nói chuyện, con nít sáp miệng làm gì? Lão Tam, ngươi mặc kệ không quản sao? Ta đây làm nãi nãi, ngay cả một đứa con nít cũng dám nói ta.” Triệu thị nổi giận.
“Nương, Hoa nhi nói rất đúng.” Vương Đồng Tỏa giúp đỡ nữ nhi của mình, Triệu thị tức giận đến trực tiếp chỉ vào Vương Đồng Tỏa: “Tốt, hiện tại ngươi có bản lĩnh cánh cứng rắn rồi có phải hay không? Ngươi bất hiếu, ngươi chèn ép lão nương ngươi, ta không sống.”
“Nãi nãi, sao cha con bất hiếu chứ? Con còn nói cha con cái gì nghĩ đến đầu tiên cũng là nãi nãi, mỗi lần từ trấn trên có thứ tốt, cái thứ nhất nhất định là cũng bảo chúng con đưa đi cho nãi nãi, nếu làm như thế này không tính là hiếu thuận, vậy về sau sẽ không làm là được.” Vương Phúc Nhi cũng phát hỏa, vốn chính là đại cô rất có lỗi với nhà mình, nãi nãi thì chẳng phân biệt được thị phi, nhất định phải là nhà mình tha thứ đại cô. Tha thứ đại cô chờ về sau nàng ta lại tới cửa mượn gió bẻ măng à, mọi người cũng không phải là kẻ ngốc, còn làm việc ngốc sao.
Triệu thị thẳng tức giận đến nói không ra lời, ngay cả một đứa nhỏ cũng làm tranh luận với mình. Vương Phúc Nhi tiếp tục nói: “Đương nhiên, cha nương của con vẫn sẽ hiếu kính với nãi nãi, ngay cả khi chúng ta trưởng thành, có bản lĩnh, cũng sẽ không quên gia gia và nãi nãi, cho dù là Tiểu Bảo cũng sẽ không. Bởi vì không có gia gia và nãi nãi, vốn cũng không có chúng ta. Nhưng mà đại cô không phải, không có nàng cũng có chúng ta như cũ. Tách gia gia và nãi nãi với đại cô ra mà tính. Chúng ta đương nhiên là chỉ thân với gia gia và nãi nãi, không thân đại cô.” Đủ đi, đủ đi, đủ làm ngươi hôn mê, thì tốt rồi.
“Nãi nãi, chúng ta còn tính, thấy mùa đông sắp đến, thời tiết cũng trở lạnh, áo bông của nãi nãi cũng có chút cũ, chuẩn bị đi trấn trên cắt thêm vài thước vải, làm mấy bộ quần áo cho nãi nãi. Nhưng mà nếu đại cô tới tìm chúng ta, chúng ta vốn không có thời gian đi trấn trên, vậy đành phải không làm được việc này. Ài, mỗi lần đại cô đến, đều nói nãi nãi nhỏ mọn, cũng không cho nàng mang đồ trở về. Còn nói nãi nãi đối với tiểu cô tốt hơn nhiều, mỗi lần đều lấy thứ tốt để dành cho tiểu cô, còn nói đồng dạng là nữ nhi của bà, không phải là vì đại cô phu (dượng cả) không có bản lĩnh, cho nên nãi nãi mới có thể ngại bần yêu phú, còn nói thật không biết mình có phải là nãi thân sinh hay không. Đại cô còn nói, nàng đã sớm coi trọng nãi cái vòng tay bạc trong tráp của nãi, chờ về sau nhất định nghĩ biện pháp lấy tới tay, không thể để nãi cho người khác.” Một chiêu gọi là châm ngòi ly gián này, cũng không tin nãi nãi nghe xong những lời này, còn có thể nói tốt thay đại cô.
Quả nhiên Triệu thị nghe xong những lời này, liền oán hận lên nữ nhi của mình, Vương Phúc Nhi lại để cho Vương Tiểu Bảo tới làm Triệu thị vui vẻ, cuối cùng Thích thị lại đưa một túi gạo đã xát vỏ cho Triệu thị, nên oán khí cái gì Triệu thị cĩnh không có nói.
“Ai, cuối cùng nãi nãi đi rồi!” Vương Hoa Nhi nói: “Phúc nhi, muội cũng thật có năng lực, đại cô chúng ta nói qua vậy sao? Sao ta không biết?”
“Hắc hắc, cái này cũng chính tai nghe được, đại cô rõ ràng chính là tỏ vẻ cái ý tứ kia, nàng ghen tị tiểu cô chúng ta không phải ngày một ngày hai, ngay cả chuyện vòng tay bạc kia cũng là có bóng dáng. Muội nói đều là lời nói thật.” Vương Phúc Nhi còn thực nghiêm túc nói.
Vương Đồng Tỏa vẫn bị chút đả kích không lớn không nhỏ, đi ra ngoài làm việc. Thích thị nhéo nhéo khuôn mặt Vương Phúc Nhi: “Đứa nhỏ lanh lợi! Nhưng mà, nương cảm thấy con làm đúng!”
Đồ cấp cho lão nhân, nàng tình nguyện cho, dù sao cũng là trưởng bối của mình, nuôi lớn nam nhân nhà mình, mặc kệ không tốt như thế nào, hiếu kính đều là đương nhiên. Nhưng là Mai Hoa kia, thì nàng một chút cũng không muốn để ý tới, chính nàng ta cũng không có đối đãi ca ca tẩu tử thành thân nhân, vì sao mình phải vội vàng tiến lên đối tốt với người ta, cũng không phải ăn no rảnh việc.
Hơn nữa giống như Phúc nhi nói, nếu nhà mình vẫn nghèo giống như lúc chưa phân gia trước kia, Vương Mai Hoa nàng còn có thể bám lấy không tha nhà mình như vậy hay không? Khẳng định sẽ không, nếu nàng ta chỉ coi trọng tiền tài, vậy còn thương tiếc nàng ta làm gì?
Vương Mai Hoa tả tơi mà về, biết chuyện không dễ làm. Kỳ thật những người này đều tồn tại tâm lý chiếm tiện nghi, cũng muốn không làm mà hưởng, nếu như mình làm chuyện chính đáng đàng hoàng, đã sớm làm cho cuộc sống rất tốt, đáng tiếc không biết đầu óc chuyển đi đâu.
Ruộng lúa mạch có sương giá, ai trồng cây táo thì có thể ăn được táo, bằng không khẳng định ăn chát muốn chết như trước kia, dù là quả hồng thì cũng giống nhau. Nhà Cẩu Đản trồng táo có thể ăn, dẫn tới thật nhiều đứa nhỏ vây xung quanh dưới tàng cây, nương Cẩu Đản nhìn xem rất vui vẻ, liền hái thêm một ít, chia cho mấy đứa nhỏ. Vương Phúc Nhi đi xem náo nhiệt, cũng được chia cho một ít, ăn vào rất ngọt ngào. Trở về cho đại tỷ nhị tỷ, Vương Tiểu Bảo cũng muốn tham gia vào, cũng muốn ăn, hiện tại hàm răng của nó đã mọc gần như đầy đủ hết, ăn cái gì cũng nhanh.
Bên ngoài cửa có động tĩnh, Tiểu Hổ cũng sủa gâu gâu, đám người Vương Phúc Nhi chạy nhanh đi qua xem: “Sao ngươi tới đây?” Vương Phúc Nhi hỏi, người đến là Triệu Thư Lâm đã lâu không thấy, nhìn dáng vẻ của hắn cảm giác như thế nào lại giống như là đứa nhỏ rời nhà trốn đi, bên người cũng không có một hạ nhân hoặc là người lớn.
Triệu Thư Lâm cúi đầu không nói lời nào, Vương Phúc Nhi không có cách nào khác, đành phải túm hắn đi vào cửa.
Cuối cùng để cho hắn rửa sạch mặt mũi tay chân, mọi người mới biết được, thật sự là hắn vụng trộm rời nhà trốn đi, Thích thị vội nói: “Ngươi như vậy, người nhà ngươi thì sẽ rất lo lắng. Trước tiên ngươi ở nhà của chúng ta, ta để Đồng Tỏa thúc của ngươi đi báo tin cho cha ngươi.”
“Thẩm, đừng đi, ta không muốn về nhà.” Triệu Thư Lâm vội vàng nói.
“Vì sao? Có thù oán gì với người trong nhà? Ngươi xem xem mấy đứa Phúc nhi, bình thường chúng ta tức giận, muốn đánh các nàng, các nàng cũng sẽ không rời nhà trốn đi, cha ngươi và nương ngươi khẳng định là đang lo lắng hỏng người.”
“Cha ta mới sẽ không nôn nóng, hắn đang vội tìm Nhị nương cho ta.” Triệu Thư Lâm nói một câu như vậy.
Đứa nhỏ đáng thương, sẽ không bởi vì vậy mới phẫn nộ rời nhà trốn đi đi. Nhưng mà Triệu thúc thúc không giống như là loại người này, nhưng mà nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nói cũng không chừng.
Cái này làm khó Thích thị rồi, nông dân sinh hoạt đều là một lão bà, muốn tìm lão bà thứ hai rốt cuộc là chuyện làm sao, nàng, nói cũng không rõ. Vội nháy mắt với Vương Phúc Nhi, Thích thị cũng vụng trộm rời đi, nàng để Đồng Tỏa nhanh chóng đi thông báo cho người nhà Triệu Thư Lâm, mặc kệ là nguyên nhân gì, thế này sẽ làm cha nương rất sốt ruột, có chuyện gì cũng phải giáp mặt nói rõ ràng.
Vương Phúc Nhi nói với Triệu Thư Lâm: “Ta cảm thấy, Triệu thúc thúc không phải là người như vậy, khẳng định ngươi nghe lầm, có phải chủ ý của nãi nãi ngươi hay không?”
Nàng biết nãi nãi của Triệu Thư Lâm hắn không phải nãi nãi ruột, là kế mẫu của Triệu thúc thúc, mà kế mẫu này cũng có sinh con trai. Nhưng mà Triệu thúc thúc tự có bản lĩnh, quản gia lý gia sản khiến cho vững vàng, mà con trai vị kế mẫu thì cũng đã chia gia sản, chỉ là không có bản lĩnh kinh doanh, liền bắt đầu đánh chủ ý lên Triệu thúc thúc.
Triệu Thư Lâm gật gật đầu, cũng không phải là như vậy, nãi nãi nói nương chỉ sinh một mình mình, rất có lỗi với Triệu gia. Nương cũng thường xuyên dâng hương bái phật, nhưng mà vẫn chỉ có một mình mình, vì thế đã nói muốn tìm một Nhị nương cho mình, nói cái gì mà sinh đệ đệ cho mình, hắn cũng không dám nói, bởi vì nương sẽ bị thương tâm khổ sở. Nhưng mà không nghĩ tới cha thế nhưng một câu cũng không nói, hắn nhất thời tức giận nên đã muốn rời nhà trốn đi. Dù sao mọi người đều không coi trọng mình, có mình hay không có cũng thế, vậy không ở nhà cho đỡ chướng mắt bọn họ!
Nhưng mà sau khi rời khỏi, thì không biết đi đâu, lại nghĩ đến chuyện lần đó tiết Nguyên tiêu bị người bắt đi nên có chút sợ hãi, liền nghĩ tới chỗ Vương Phúc Nhi. Dù sao bọn họ cũng không nghĩ được mình sẽ trốn ở chỗ này, để cho bọn họ nôn nóng đi thôi.
Đây là suy nghĩ của Triệu Thư Lâm, tiểu hài tử chính là ngây thơ, dùng phương thức trừng phạt chính mình để trừng phạt chính thân nhân mình yêu thương.
“Vậy ngươi không nghe lời chạy đi, nãi nãi ngươi và Nhị thúc ngươi nhất định đang rất cao hứng, tốt nhất là ngươi xảy ra chuyện, tài sản của nhà ngươi không ai kế thừa, cho cả nhà Nhị thúc ngươi là xong.” Cái gì nha, thiếu niên học phản nghịch? Còn chưa đến tuổi đi.
“Bọn họ mơ tưởng!” Triệu Thư Lâm khó khi có được cơn tức.
“Thế này mới đúng đi, tại sao ngươi phải rời nhà trốn đi, ngươi ở nhà, cho chuyện của nãi nãi ngươi không thành, chúng ta chuyên kéo chân sau của bà ta. Ta nói nãi nãi ngươi cũng thật là, nếu nhớ cả nhà Nhị thúc ngươi, rõ ràng đi qua ở cùng với Nhị thúc ngươi là được, hiện tại ở trong nhà các ngươi, còn như vậy, thật sự là.” So sánh ra, nãi nãi của mình vẫn tốt ghê, con người ấy mà, vẫn là câu nói kia, chỉ cần có sự so sánh.