Con Gái Nhà Nông

Chương 115: Chương 115: Thăm người thân không dễ dàng




Cữu bà của Vương Phúc Nhi là một phụ nhân hơi béo khoảng bốn năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất hòa thuận. Bởi vì Triệu thị là tỷ tỷ, cho nên bà hành lễ cho Triệu thị, khiến cho Triệu thị trở nên có chút luống cuống tay chân. Bởi vì ở trong mắt Triệu thị, đệ muội này thoạt nhìn giống như quý phu nhân trong hát kịch, mặc tốt như vậy, còn mình thì thật quê mùa, thật tình là không có khí thế.

Hơn nữa nha đầu bên người đều giống như tiểu thư, bà càng nhìn càng lo lắng không thôi. Triệu cữu bà cười nói: “Sớm nghe lão gia nói chuyện của tỷ tỷ, vẫn không có đi thăm tỷ tỷ, đều là lỗi của chúng ta. Lần này tỷ tỷ đến, thì nhất định phải ở đây một đoạn thời gian, bằng không trong lòng chúng ta bất an.”

Triệu thị chà tay, nói: “Trong nhà còn có hoa mầu chưa có thu hoạch, không thể ngốc thật lâu đâu.”

Mẫu thân của Triệu Minh Vũ là Ôn thị cười nói: “Tính tình của cô thật sự là thật tình, trong lòng nhớ thương lương thực trong ruộng. Triệu gia chúng ta cũng là mở tiệm lương thực, mỗi khi đến thời điểm thu hoạch, nam nhân bọn họ bận rộn không thôi.” Lại duỗi tay kéo mấy tiểu cô nương: “Đây đều là biểu ngoại sinh nữ đi, nhìn xem, bộ dạng thật dễ nhìn, nhà chúng ta thì hiếm lạ khuê nữ, lần này lại có được ba người, nương, lần này ngài nhất định cao hứng đi.”

Vương Phúc Nhi cảm thấy biểu cữu mẫu này thật sự rất khéo nói, nhìn xem mọi người nghe xong đều thật cao hứng, hơn nữa có người còn cố ý chuẩn bị lễ gặp mặt, vả lại đều dùng hà bao gói lại, Vương Phúc Nhi vụng trộm nhéo nhéo, phỏng chừng là bạc. Ra tay hào phóng nha.

Gặp mặt chào hỏi lẫn nhau một phen, bởi vì mọi người đều có vẻ mệt nhọc, biểu cữu mẫu Ôn thị tự mình kêu người đến an trí phòng, lại để cho nhóm tiểu nha đầu đi hầu hạ. Kế tiếp nàng còn muốn an bài tiệc đón gió. Vương Phúc Nhi không chút khách khí để cho người ta chuẩn bị nước ấm, nàng muốn tắm rửa một cái, lúc này toàn thân không thoải mái.

Vương Chi Nhi và Nhị Nữu ban đầu có chút ngại ngùng, cảm thấy vừa tới đã sai sử nha hoàn người ta, có chút không tốt. Vương Phúc Nhi cũng mặc kệ, chính mình thoải mái quan trọng hơn. Huống chi biểu cữu mẫu an bài các nàng ấy (nha hoàn) chính là tới chăm sóc các nàng, nếu ngươi không cần các nàng ấy, các nàng còn cảm thấy mình có làm sai hay không đây.

Vương Chi Nhi và Nhị Nữu ban đầu còn nhăn nhó, nhưng mà thấy Vương Phúc Nhi tinh thần sảng khoái thì cũng nhịn không được, để cho nha đầu chuẩn bị nước cho các nàng tắm rửa. Một khi đã mở đầu, thật giống như được mở công tắc, chỉ huy mấy nha đầu xoay quanh, ngược lại là Vương Phúc Nhi vốn không có thêm chuyện gì. Trong lòng nha đầu hầu hạ Vương Phúc Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cảm thấy vẫn là vị biểu tiểu thư này tốt, tuy rằng là đến từ nông thôn, nhưng mà không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không thật sự làm khó dễ, làm sao giống hai vị kia, thật sự là cầm lông gà mà coi như là lệnh tiễn, giật tung lên rồi.

Đương nhiên lời này cũng bị truyền ra, tự nhiên là Triệu cữu bà và Ôn thị đều đã biết. Ôn thị nói với bà bà: “Nương, người nói cha là có ý tứ gì? Ba biểu cô nương tuổi cũng sắp đến lúc đính hôn, lúc này bọn họ đi theo Minh Vũ về đây, có phải có chút không tốt hay không?”

Triệu cữu bà thở dài: “Làm sao mà ta không nghĩ như vậy chứ? Nhưng mà công công của ngươi mấy năm nay vẫn không có đi tìm cô cô ngươi nên trong lòng áy náy cuống cuồng. Hơn nữa khi hắn còn trẻ, đều là cô cô ngươi chăm sóc, phần tình cảm này là người khác đều so sánh không được, chúng ta coi như là thân thích tới đây, cẩn thận chăm sóc đi.”

“Nhưng mà, vạn nhất?” Ôn thị lo lắng hỏi.

“Ta biết ý tứ của ngươi, cái này trong lòng ta đều biết, đến lúc đó Minh Vũ phải đi thi khoa cử, làm sao có thể lấy một nữ nhi nông gia? Chỉ là công công ngươi có nghĩ rằng muốn thân càng thêm thân, ta cũng sẽ không nguyện ý. Tuy rằng đều là thân thích, nhưng mà cũng phải nhìn xem có môn đăng hộ đối hay không. Chúng ta vốn chính là thân phận không cao, nếu như để cho Minh Vũ lại cưới một người thân phận càng thấp, Triệu gia chúng ta cũng không thể sống yên ở trên huyện. Việc nhỏ thì ta có thể đáp ứng, nhưng về chuyện đại sự, ta sẽ không nhả ra, nhà của cô cô ngươi hẳn là không quá giàu có, chúng ta tiếp tế nhiều một chút là được. Nhưng mà cũng không thể bồi thường Minh Vũ của chúng ta đi ra ngoài.” Triệu cữu bà nói.

Ôn thị nói: “Nương nói đến tâm khảm trong lòng con, con nghĩ, nếu như thật sự nói không thông, thì lấy cớ Minh Vũ muốn khảo khoa cử, chờ Minh Vũ khảo xong, lúc này thân phận khác biệt, tin tưởng bên cô cô có thể hiểu được.”

Triệu cữu bà gật gật đầu: “Để cho bọn nha hoàn cũng đừng dùng mắt chó nhìn người thấp. Mặc kệ nói như thế nào, đều là quan hệ huyết thống ruột thịt của công công ngươi, không cho bọn họ mặt mũi, chính là làm cho chúng ta không mặt mũi. Trong phủ chúng ta có một ít hạ nhân đều là điệu bộ nịnh hót, nếu để cho ta biết, sẽ không dễ dãi như thế đâu!”

Ôn thị nói: “Dạ, nương, nhi tức nhất định đều an bài thỏa đáng!” Có vài lời nói, cũng không thể nói với bà bà được, vẫn là trở về rồi lại tính.

Ôn thị hầu hạ bà bà xong, về tới phòng ở của mình, bên kia có một đại a đầu đang chờ, Ôn thị nói: “Biểu tiểu thư bên kia hết thảy đều bình thường? Có mượn cơ hội đi tìm thiếu gia hay không?”

Đại a đầu kêu là Thúy nhi vội cung kính nói: “Hồi nãi nãi, Phúc nhi biểu tiểu thư mỗi ngày đều ở trong phòng, nếu không chính là đi hầu hạ dưới gối cho cô nãi nãi. Chi Nhi biểu cô nương và Nhị Nữu biểu cô nương, thì lại có mấy lần muốn đi tìm thiếu gia bên kia.”

Tay Ôn thị đang cầm chung trà ngừng một lát, thực bình tĩnh nói: “Vậy trông chừng các nàng, cũng đừng xuất hiện chuyện khó coi gì.”

Thúy nhi vội đáp ứng, Ôn thị lại hỏi: “Thúy nhi, ngươi nói Phúc nhi kia, nàng có thể là thâm tàng bất lộ hay không? Cố ý làm như vậy?”

Thúy nhi nói: “Cái này, nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà nghe nha đầu hầu hạ Phúc nhi biểu cô nương nói, Phúc nhi biểu cô nương cũng là người thật tình, các nàng hầu hạ đều rất nhẹ nhàng. Mỗi ngày Phúc nhi biểu cô nương tự mình mặc quần áo rửa mặt. Cũng không có nói tiếng nào không tốt. Đại khái là ở nông thôn trong thời gian dài, Phúc nhi biểu cô nương thực cảm thấy hứng thú đối với hoa cỏ. Chính vị tứ biểu thiếu gia kia, cũng nhiều lần tìm Phúc nhi biểu cô nương chơi.”

“Ý của ngươi là hai vị biểu cô nương khác không như thế này?” Ôn thị hỏi.

“Nô tỳ không dám nói chủ tử không phải.” Thúy nhi vội nói, nói biểu cô nương cũng không được, ai biết về sau là cái quang cảnh gì?

Ôn thị nói: “Ngươi là đại a đầu của ta, ngươi cũng không nói thật với ta, thì còn có ai nói thật cho ta đây? Có cái gì thì cứ nói, bằng không ta cũng không biết rốt cuộc nên làm như thế nào.”

Thúy nhi liền nói hành vi có chút nhà giàu mới nổi của hai vị biểu cô nương cho Ôn thị. Nói chung tóm lại mà nói, chính là cái loại cảm giác người lập tức được rất nhiều vàng không biết tiêu xài như thế nào, Vương Chi Nhi và Nhị Nữu thật sự nghiện được làm thiên kim tiểu thư một phen. Nhưng mà vẽ hổ không thành ngược lại vẽ thành chó, có chút quá mức, ngược lại rơi xuống thấp kém.

Vốn các nàng ban đầu tới đây, còn cảm thấy nha hoàn kia còn mặc tốt hơn mình nên đều thực tự ti. Nhưng mà đột nhiên giống như được mở chốt, một khi ý thức được mấy nha đầu đều là hạ nhân, mà chính mình là tiểu thư cao cao tại thượng, nên mấy nha đầu làm gì các nàng cũng đều để ý, cho nên làm cho người ta thực khó chịu.

Mấy nha đầu này ở trong Triệu phủ coi như là từng trải việc đời, vốn đối với mấy thân thích đến từ nông thôn này, thật nhiều người đều khinh thường ở trong lòng. Bây giờ còn bị mấy người này khinh thường tùy ý giày xéo mình, vậy thì tâm tình có thể nghĩ.

Nhưng mà làm một hạ nhân có tố chất, các nàng sẽ không đâm chọc, nhưng mà lời đồn đãi gì đó, không bị truyền ra mới là lạ, làm bẩn thanh danh của ngươi cũng tốt, cho ngươi tùy ý bắt nạt người ta!

Ôn thị nghĩ, cô nương như vậy, làm sao có thể gả đến nhà mình? Làm sao xứng với con trai mình? Nếu lão gia tử thật sự muốn như vậy, vậy thì mình cũng không khách khí, việc này đều lấy ra nói, dù sao còn có nhiều nha đầu có thể làm chứng như vậy đấy.

Chẳng qua đáng tiếc đứa nhỏ kêu Phúc nhi kia, nếu trong nhà không phải là nông dân, nói không chừng nàng còn có chút nguyện ý thân càng thêm thân. Chỉ là, thôi, cũng chỉ suy nghĩ như vậy, con trai mình nên xứng đôi tốt nhất.

Bên này Triệu thị và Triệu cữu bà nói chuyện vui vẻ, mấy ngày nay bà có chút cảm giác nông dân vào thành. Triệu cữu công thực cung kính với Triệu thị, bọn hạ nhân cũng không phải là người mù, cho dù là lão thái thái này mùi nhà quê đầy người, nhưng cũng không ai dám chậm trễ bà, lão gia tử đều cung kính với bà, huống chi bọn họ?

Triệu thị cảm thấy mỹ mãn, còn nói chút chuyện chê cười ở nông thôn cho Triệu cữu bà nghe, Vương Phúc Nhi cứ cảm thấy nãi nãi Triệu thị ở trước mặt cữu bà có chút không thẳng nổi thắt lưng. Không duyên cớ cảm thấy thấp hơn người ta một đầu, khi nói chuyện cũng lấy Triệu cữu bà làm chủ, cái này làm sao như là khẩu khí của một người làm tỷ tỷ nói chuyện với đệ muội chứ? Ài, thật đúng là sửa cũng không đổi được, Triệu thị đối với cữu công, còn bởi vì là thân đệ đệ của mình, đều không có băn khoăn thân phận gì đó, nhưng mà đối với đệ muội mới lần đầu tiên gặp mặt này, không có khả năng giống như với Triệu cữu công.

“Phúc nhi, ngươi ở nhà làm cái gì kia, ừ, cá chần nước sôi, hôm nay ngươi làm cho ngươi cữu bà ăn đi, đệ muội à, ta nói với ngươi, đúng lúc, tôn nữ này của ta không có gì khác, nhưng trên mặt trù nghệ là giỏi giang, tuyệt đối không thể chê.”

Nãi nãi, ngươi không cần vì nịnh bợ đệ muội này, coi ta trở thành nấu cơm vội đẩy đi cho người ta, người này bản thân mình cũng khinh thường chính mình, vậy người khác ai sẽ để mắt tới ngươi đây? Hiện tại phòng bếp của Triệu gia đang nấu cơm đều là hạ nhân làm, ngài muốn ta tự mình đi làm, đây không phải là tự mình hạ thấp thân phận sao? Cũng phải nhìn xem là ở chỗ nào chứ, ở đây cũng không phải là Vương gia thôn, đến đây là khách nhân, chủ nhân người ta tự mình xuống bếp, thì chính là coi trọng, qua đây rồi nếu ngài giống như đầu bếp tự mình đi làm cơm, vậy cũng là bị người xem thường.

Mắt thấy Triệu thị còn muốn nói thêm cái khác, Vương Phúc Nhi vội nói với Triệu cữu bà: “Không biết phòng bếp của cữu bà có am hiểu nấu cơm hay không, cháu gái nói một lần cách thực hiện đồ ăn, cũng để cho cữu bà nếm thử loại cách làm này, cữu bà cảm thấy như thế nào?”

Triệu cữu bà cười nói: “Như vậy tốt, ta cũng có thể có phúc miệng.” Trong lòng âm thầm khen ngợi, tiểu nha đầu này thì lại tốt, không xem nhẹ bản thân mình. Trái lại hai nha đầu kia, vì lấy lòng mình, chuyện gì cũng làm được, đáng tiếc cũng là không đâu vào đâu.

Nếu là biểu tiểu thư, có một số việc không thể để cho tự bản thân làm, nhưng mà trong lòng nhưng không có tính toán trước, làm cho người ta nhìn chê cười.

Triệu thị còn đang trách Vương Phúc Nhi ở trong lòng sao không tự mình đi làm, nếu Vương Phúc Nhi biết ý tưởng của Triệu thị, có lẽ sẽ tức giận đến không lời nào để nói.

Triệu cữu bà giữa trưa ăn món cá đó, cảm thấy hương vị tốt lắm, không khỏi khen Vương Phúc Nhi vài câu.

Vương Chi Nhi và Nhị Nữu đi qua tìm Vương Phúc Nhi, xin nàng dạy cho mình cách làm vài món thứa ăn mới mẻ. Ý tứ không cần nói cũng biết, các nàng thấy hôm nay Vương Phúc Nhi được khen, cũng muốn có thể được khích lệ, tốt nhất là tự mình làm ra được, thế này mới xem như một mảnh hiếu tâm.

Làm sao Vương Phúc Nhi không biết các nàng nghĩ gì? Vốn đang muốn khuyên vài câu, nhưng mà nghĩ các nàng khẳng định cho rằng mình không muốn làm cho các nàng nổi trội, cho nên cố ý không nói, vì thế nàng trực tiếp cự tuyệt. Dù sao nói và không nói, cuối cùng đều bị thầm oán, nàng làm điều thừa làm gì? Biết rõ cuối cùng các nàng sẽ bị người chê cười, còn nói cho các nàng, đến lúc đó xảy ra sai trái, oán cũng là mình, còn không bằng cứ cự tuyệt ngay từ đầu.

“Các ngươi ở nhà đều không có làm mấy lần cơm, nói cho các ngươi, các ngươi cũng làm không được, vì sao ta phải nói cho các ngươi.” Vương Phúc Nhi cố ý nói như vậy. Nàng cũng không sợ đắc tội với người, người như vậy yếu lòng làm gì? Nàng lại không nợ các nàng ấy. Hơn nữa nhân phẩm hai người này không tốt, mặc kệ thế nào, đều phải rơi vào thầm oán, vậy trước để cho mình thống khoái rồi nói sau.

Vương Chi Nhi nói: “Phúc nhi, không phải là ngươi sợ đến lúc đó chúng ta được cữu bà khích lệ, trong lòng ngươi không thoải mái đi, nếu không làm gì không nói ra?”

Bộ dáng Nhị Nữu cũng chính là ý tứ này.

Vương Phúc Nhi cười nói: “Đây là nói các ngươi đi, các ngươi thích nghĩ gì thì cứ nghĩ, ta không sao cả, nhưng mà các ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng, đến lúc đó làm ra chuyện gì, thân thích bên này cũng đừng đi.”

Nãi nãi Triệu thị để cho mình trông chừng các nàng, Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy bất lực, nàng không phải bảo mẫu hai người này, không phải bảo tiêu của các nàng, không thể suốt cả ngày suốt đêm không nháy mắt nhìn các nàng.

Hai người nghe Vương Phúc Nhi nói xong, đều có chút chột dạ, cảm giác giống như là bị người nhìn thấu. Nhưng mà, các nàng cũng không phải là người bị nói hai ba câu thì đánh mất ý niệm trong đầu, con người ấy mà, không ăn mệt là không có khả năng thông minh lên.

Hiện tại Vương Phúc Nhi chỉ hoài niệm cuộc sống ở Vương gia thôn, bên kia thật tốt! Xem ra, mình không thích hợp cuộc sống như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.