Vương Đồng Tỏa đi vào phòng ở của mình, nhìn nương tử nhà mình đang lau nước mắt. Trong lòng đau xót, nói: “Hoa Mai nói, ta đã biết rồi.” Tay Thích thị ngừng lại một chút, chờ Vương Đồng Tỏa nói chuyện.
“Không nói gạt nàng, người mà Hoa Mai nói là từ nhỏ lớn lên cùng với ta, lúc trước cha mẹ cũng thương lượng muốn cho hai người chúng ta đính hôn, chỉ là nhà của ta nghèo, nhà bọn họ ghét bỏ, sau đó lại không thành.”
“Nói như vậy, quả thật là nàng thân mật của ngươi?” Thích thị hỏi.
“Cái gì mà thân mật chứ, người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng có thật nhiều người đó, nhà chúng ta là cái tình huống kia, có thể lấy được tức phụ cũng xem như không tệ rồi. Nương bọn nhỏ, ta là dạng người gì chẳng lẽ nàng không biết sao, tuyệt đối không có tâm địa gian giảo này. Chúng ta cũng đã có bốn đứa nhỏ, về sau cũng là hai người chúng ta cùng qua cả đời, chẳng lẽ nàng còn chưa tin ta sao?” Vương Đồng Tỏa nói.
“Làm sao ta biết được, chàng cũng chưa nói cùng ta.” Thích thị lấy mu bàn tay lau khóe mắt.
“Ta thì cảm thấy cái đó không có cần thiết, nó cũng không phải chuyện gì quan trọng hơn chuyện ta cưới nàng, chỉ muốn thật kiên định cùng nhau cả đời cùng với nàng. Nha đầu Hoa Mai lớn như vậy, vẫn không hiểu chuyện, nàng đừng nghe lời của nàng ta, ta có nương tử tốt đứa nhỏ ngoan mà không cần, còn suy nghĩ khác làm gì?” Nông dân còn nói cái gì mà tình mà yêu chứ, trong lòng Vương Đồng Tỏa chỉ có nương tử đứa nhỏ đầu giường đặt gần lò sưởi ấm áp, hắn cũng không phải là tên lêu lỏng, điểm này Vương gia thôn mọi người có thể cam đoan.
Thích thị nghe xong Vương Đồng Tỏa nói, tâm lý an ổn không ít, cũng tự trách mình, rõ ràng chính là Hoa Mai không chiếm được thứ tốt nên làm cho mình khổ sở, sao còn liền vào ôm vào đây? Kỳ thật vẫn là bởi vì nàng để ý nam nhân của mình để ý gia đình của mình.
Vương Mai Hoa thật đúng là nói được thì làm được, qua vài ngày, thật sự dẫn một cái tiểu tức phụ tới đây: “Tam tẩu, đây là Ngọc Trân tỷ, hắc hắc, trước kia Ngọc Trân tỷ và ta đều chạy ở sau mông Tam ca đấy.”
Sắc mặt Thích thị thản nhiên: “Hoa Mai, ngươi tới thì tới, sao còn mang người ngoài tới đây? Không biết vị này là ai? Trước kia ta cũng chưa thấy qua. Chẳng lẽ là thân thích bên nhà chồng Hoa Mai ngươi?” Ý tứ chính là bất kể nàng ta Ngọc Trân gì, ta không biết, chỉ là một người ngoài, ngươi là một người ngoài, không có thông báo trước với chủ nhà, liền đỉnh đạc tới cửa, cũng quá không lễ phép!
Tiểu tức phụ gọi là Ngọc Trân trên mặt thoạt hồng thoạt trắng, nếu không phải mình bị nhà chồng hưu, nếu không biết hiện tại Vương Đồng Tỏa phát tài, nàng ta mới sẽ không tới cửa chịu vũ nhục này đâu.
“Sao tam tẩu nói như vậy chứ, từ nhỏ ba người bọn ta chơi chung rất tốt nha, như thế nào xem như ngoại nhân chứ?” Vương Mai Hoa cười nói.
“Không phải ngoại nhân thì chính là nội nhân, tỷ, ta nghe tú tài công nói nội nhân bình thường đều là cách nói khác để gọi thê tử. Nội nhân của cha ta chúng ta là nương mình, cũng không biết thẩm này là nội nhân nhà ai đây?” Vương Phúc Nhi làm bộ như thiên chân hỏi. (ngoại nhân: người ngoài. Phúc Nhi đang chơi chữ nên mình để từ Hán Việt luôn)
Ặc! Da mặt Vương Mai Hoa thực run rẩy, Vương Hoa Nhi dùng chậu rửa mặt tưới nước quét rác, lập tức hắt nước ra ngoài tới chân hai người kia, làm cho cái người gọi Ngọc Trân lập tức nhảy dựng lên.
Vương Hoa Nhi miệng nói: “Ta quét đi thứ bẩn thỉu, làm sao ngươi nhảy dựng lên?” Ngọc Trân kia không thể nhịn được nữa, Vương Hoa Nhi lại dùng cái chổi chỉ tới hai người quét, biến thành đất đều rơi xuống trên người các nàng, trực tiếp đuổi người ra khỏi cửa, Vương Hoa Nhi lớn tiếng nói: “Lại đến một lần, ta liền trực tiếp thả chó! Không biết xấu hổ!”
Vương Cúc Nhi thì tiện tay mở cửa ra, sau đó hắt một chậu nước phía sau các nàng, nếu không hai người này chạy trốn nhanh, chỉ sợ cũng bị dội ướt!
“Đại tỷ, tỷ thật giỏi!” Vương Hoa Nhi đưa ngón tay cái lên với Vương Cúc Nhi, bình thường đại tỷ thành thành thật thật, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt thực bưu hãn nha.
Thực cho rằng nhà mình dễ bắt nạt như vậy sao? Như vậy thì chờ coi! Thích thị thì buồn cười lại cảm thấy vui mừng vây quanh ba khuê nữ nhà mình, ai nói khuê nữ không bằng nhi tử, nhìn xem, khuê nữ nhà mình chính là thật tốt.
Tần Ngọc Trân và Vương Mai Hoa thì chật vật trốn chạy đi ra khỏi từ trong nhà Vương Phúc Nhi, Tần Ngọc Trân không khỏi thầm oán lên Vương Mai Hoa: “Không phải nói tẩu tử nhà ngươi rất yếu đuối sao? Hiện tại theo ý ta một người hai người đều là cọp mẹ!”
“Ai nha, Ngọc Trân tỷ, cũng chỉ là ba cái nha đầu lừa đảo, chờ ngươi thành tam tẩu của ta, còn không phải muốn đối phó tụi nó thế nào thì sẽ như vậy sao? Hiện tại ngươi chỉ cần ghi sổ khoản nợ này không phải là được ư? Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại tam tẩu ta căn bản lớn lên không đẹp bằng ngươi, Tam ca ta lại là người mềm lòng, đến lúc đó ngươi lập tức khóc ở trước mặt hắn, khẳng định hắn sẽ đau lòng ngươi.”
Tần Ngọc Trân vẫn có tin tưởng đối với tướng mạo của mình, phải biết rằng năm đó mình cũng là một hoa khôi của Vương gia thôn, bằng không cũng sẽ không gả đến trong nhà phú hộ. Chỉ tại vì bụng mình không tốt, không có sinh con được, bằng không cũng sẽ không bị hưu về nhà. Nhưng mà đã như vậy rồi thì Vương Đồng Tỏa hiện tại sống tốt trở thành mục tiêu của mình.
Nhớ năm đó, Vương Đồng Tỏa còn muốn cưới mình đấy thôi, vậy đã nói lên trong lòng hắn có mình, nam nhân ấy mà, chỉ nhớ thương thứ không chiếm được, hiện tại mình là thân tự do, thì sợ gì?
Hai người các ả nghĩ thì thật tốt, nhưng mà Vương Phúc Nhi cảm thấy thời điểm nên tố cáo thì phải tố cáo. Vì thế chân ngắn nhỏ chạy đi nhanh như bay, đi nói chuyện hôm nay cho gia gia nhà mình. Đương nhiên tố cáo thôi, sẽ mở rộng phương diện có lợi cho mình, cũng phóng đại sự ác độc của đối phương, thế này mới có thể đạt tới hiệu quả làm ít công to!
Vương lão đầu vỗ mạnh bàn tay to, làm Triệu thị đang ăn đào hoảng sợ: “Làm gì đó, hồn phách cũng bị ngươi dọa mất!”
“Còn không phải khuê nữ tốt của ngươi, ta cũng không còn mặt mũi thừa nhận nó là con mình, thế nhưng lại giúp đỡ người ngoài đối phó tam tẩu của nó!” Vương lão đầu mắng.
“Gì? Ngươi nói là Hoa Mai?” Triệu thị vội hỏi nói.
“Không phải là đồ ma quỷ nó thì là ai? Chạy tới nói với nhà lão Tam rằng nha đầu Tần gia là thân mật trước kia của lão Tam, hôm nay còn đưa người đi qua, ngươi nói nó đang làm chuyện của con người sao?”
“Không phải nha đầu Tần gia kia cũng đã xuất giá sao? Cho dù là tới cửa cũng không có chuyện gì đi.” Triệu thị khó hiểu hỏi.
“Nói là bị hưu bỏ rồi, ngươi nghe một chút, một người bị hưu bỏ, khẳng định là không tốt đẹp, mọi người ai mà tránh không kịp chứ, khuê nữ ngươi còn tiến lên đi sáp vào, không chê dọa người hả. Còn có, là ai cho nó hở một cái thì bỏ chạy về nhà mẹ đẻ hả, người phu gia nó cũng không trông coi, nó còn có oa tử đâu.”
“Lão nhân, khuê nữ này cũng không phải của một mình ta, ngươi cứ nói ta thì có tác dụng gì? Nhưng mà người Tần gia cũng quá không biết xấu hổ, trước kia ghét bỏ chúng ta nghèo, nhìn chúng ta lỗ mũi đều hỉnh lên trời, còn không cho con nhà hắn chơi chung với con ta, hiện tại thấy nhà ta phát tài, liền sáp lên, da mặt còn dày hơn vỏ cây! Lão nhân ngươi yên tâm, nếu con gái Tần gia còn dám bấu vào nhà lão Tam, ta liền đánh tới Tần gia bọn họ!”
“Ngươi thật là ngu xuẩn, nếu ngươi nháo ở nhà hắn, không phải chuyện chưa có gì cũng thành thật sự hả, việc này có thể để cho mọi người đều biết sao? Ngươi nhanh chóng kêu Hoa Mai trở về cho ta, tiếp tục qua đây ta đánh gãy chân của nó. Tam tẩu của nó trước kia đối với nó tốt như vậy, nó không biết cảm kích, còn làm cho nàng sống không tốt, ta cũng không có khuê nữ như vậy!”
“Lão nhân, ngươi cứ yên tâm đi, ta cam đoan để cho Hoa Mai trở về.” Bà được không ít ưu việt từ nhà lão Tam, cũng không hy vọng Ngọc Trân kia đến phá hư cuộc sống nhi tử nhà mình. Trước kia ghét bỏ Thích thị không tốt, nhưng mà chỉ cần so sánh, thì Thích thị này có thể tốt hơn nhiều Ngọc Trân kia. Khuôn mặt Ngọc Trân lớn lên không tốt tướng, còn muốn tiến vào cửa Vương gia ta, thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Cút sang một bên đi, hơn nữa sở dĩ hiện tại nhà lão Tam phát tài, còn không phải Thích thị làm trứng muối ngon? Đổi thành Ngọc Trân, mình ngay cả cái rắm còn không có một cái mà ăn!
Không biết Vương Mai Hoa và Tần Ngọc Trân thương lượng ra sao, ả ta vui vẻ hí hửng trở lại nhà cũ, chỉ là nghênh đón ả là gậy gộc của lão nương.
“Nương, người làm gì hả, vừa trở về đến liền đánh!” Vương Mai Hoa vừa trốn vừa hỏi.
“Cái thứ chết tiệt! Lão nương đánh ngươi thì làm sao? Đều nói nữ nhi gả đi như nước tạt ra ngoài, còn ngươi thì không phải như nước trở lại bồn sao? Ta nói cho ngươi, sao ngươi hở ra là trở về bên này, ta đánh gãy chân của ngươi!”
“Nương, người ta đều là ngóng trông khuê nữ trở về, ngươi thì khen ngược, hận không thể đuổi khuê nữ tới cách xa vạn dặm! Có người làm nương như vậy sao?”
“Ngươi còn nói ta, ta còn hỏi ngươi, ngươi làm nương như thế nào? Ngươi có hai oa tử ở nhà, cũng không có ai nấu cơm, ngươi thì lại mỗi ngày lắc lư ở trước mặt ta. Ta lười nói với ngươi, ngươi trở về cho ta, trở về! Lại có chủ ý méo mó gì nữa, ta thấy một lần đánh một lần! Cái thứ đó, bị người ta hưu trở về, ngươi còn dính vào, ta không có nữ nhi như ngươi!”
Triệu thị mà bắt đầu bưu hãn lên là liều mạng, Vương Mai Hoa bị đuổi đi ra ngoài, Đinh thị thì vẫn trốn ở trong phòng xem náo nhiệt, nhưng mà trong lòng nàng ta rất sảng khoái. Tiểu cô này, trước kia còn chưa xuất giá, thì cứ bắt nạt mình, hiện tại nhìn nàng ta bị bà bà đánh, đó là báo ứng a báo ứng.
Vương Mai Hoa trốn tránh chạy đi, nhưng mà ả vẫn đi tìm Tần Ngọc Trân, nói với nàng ta nhất định phải làm cho xong chuyện. Vương Mai Hoa nghĩ rằng, đến lúc đó Tần Ngọc Trân thành tam tẩu mình, vậy mình chính là đại công thần, đến lúc đó lấy biện pháp muối trứng gà còn không phải dễ dàng? Ả cho rằng Thích thị nhất định cũng nói phương pháp cho Vương Đồng Tỏa, nào biết đâu rằng căn bản Vương Đồng Tỏa cũng chưa từng có hỏi.
Nếu biết là tình huống này, phỏng chừng Vương Mai Hoa vẫn sẽ phải làm như vậy, bởi vì Thích thị không nói cho mình, vậy mình cũng sẽ không để cho nàng thoải mái.
“Có được hay không, cũng là cơ hội của ngươi, nếu ngươi không nắm chắc vậy về sau ngươi ở trong nhà mẹ đẻ bị ca ca tẩu tẩu bắt nạt đi.” Vương Mai Hoa nói.
“Đã biết, không cần ngươi nói, ta cũng sẽ đi làm, ngươi đây là làm sao?”
“Còn không biết là ai nói gì với nương ta, bà trực tiếp đuổi ta đi ra ngoài, ta đi về trước, chờ chuyện thành thì ta tới tìm ngươi, tam tẩu tốt của ta!”
Tần Ngọc Trân được kêu mà trong lòng thư sướng, nhưng ả ta cũng biết Vương Mai Hoa này sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ mình, nhưng mà thì đã làm sao chứ? Nàng ta cũng không phải dễ bắt nạt, đến lúc đó chuyện thành rồi nói sau.
“Phúc nhi, muội trốn ở phía sau cây này làm gì?” Vương Nhị Bảo buồn cười hỏi.
“Xuỵt, Nhị Bảo ca, ca nhỏ giọng chút, ta đang theo dõi người khác.” Vương Phúc Nhi nhỏ giọng nói.
Vương Nhị Bảo cũng hạ thấp giọng hỏi: “Theo dõi ai, nếu không nhị ca giúp muội nhìn chằm chằm.”
“Vậy nhị ca đi với muội đi. Chính là người kia, thấy không, đến lúc đó muội kêu ca làm gì thì ca cứ làm theo.”
“Đi!” Vương Nhị Bảo chỉ kém vỗ ngực đáp ứng rồi.
Từ lần đó sau khi cái gì mà Ngọc Trân tới cửa, Vương Phúc Nhi vẫn đều lo lắng, nói chung cảm thấy nàng ta sẽ không nhanh chóng ngừng công kích như vậy. Phải biết rằng một nữ nhân bị hưu bỏ, trừ bỏ tạo thành sự thật trước, cũng không có cách nào dựa vào phụ thân nhà mình. Đương nhiên, cha thì sẽ không làm như vậy, nhưng mà ngăn không được người có lòng thiết kế, nếu như người này bổ nhào vào trong lòng cha, sau đó để cho người ta phát hiện lớn tiếng ồn ào, vậy thì phải làm sao?
Cho nên mỗi ngày Vương Phúc Nhi thấy cha đi ra ngoài đồng làm việc, liền đi theo ẩn nấp phía sau cây liễu bên kia đường. Mấy ngày trước cũng không có chuyện gì, hôm nay rốt cục phát hiện nữ nhân kia ăn mặc loè loẹt đi tới phương hướng của cha.
“Đi, đi theo nhanh chút, Nhị Bảo ca, chính là nữ nhân này, chết cũng không biết xấu hổ, muốn quấn quít lấy cha muội, một lát nữa ca cần phải giúp muội.” Vương Phúc Nhi nói.
Vương Nhị Bảo đã sớm nghe được chuyện này từ trong miệng nương nhà mình, đương nhiên là gật đầu thật mạnh, bọn họ hai tiểu nhân nhi đi theo đuôi Tần Ngọc Trân. Vương Đồng Tỏa đang bận rộn bón phân cho ruộng nhà mình, cũng không biết nữ nhân kia đang nói gì, mà Vương Đồng Tỏa thì một câu cũng không có trả lời.
“Không tốt, Nhị Bảo ca, chúng ta chạy nhanh đi qua!”
Chỉ thấy Tần Ngọc Trân một phen ôm cổ phía trước Vương Đồng Tỏa, nhắm mắt lại la lớn: “Đồng Tỏa ca, sao ngươi lại như vậy, ngươi còn muốn cho ta con đường sống hay không?”
Quyết định của ả là, hấp dẫn mọi người đang ở dưới ruộng tới đây, để cho mọi người đều nhìn thấy mình đang ở trong lòng Vương Đồng Tỏa. Như vậy, xem Vương Đồng Tỏa có chịu thừa nhận hay không, đến lúc đó ca ca tẩu tẩu nhà mình cũng sẽ giúp đỡ nói chuyện.
Chỉ là ả lại nghe được tiếng cười của không ít người: “Ta nói muội tử Tần gia, ngươi ôm một tiểu tử choai choai làm gì đây?”
“Đúng vậy, muội tử, nếu ngươi thiếu nam nhân, có thể tìm chúng ta nha.” Tần Ngọc Trân liền mở to mắt, phát hiện mình đang ôm là một tiểu tử hơn mười tuổi, sợ tới mức lập tức buông lỏng cánh tay ra.