Con Gái Nhà Nông

Chương 44: Chương 44: Tiểu đệ Vương Ngũ Bảo.




Trải qua giằng co đến nửa đêm, rốt cuộc trong sự kỳ vọng của mọi người thì Thích thị cũng sinh ra một nam oa. Hồ thị ôm ngoại tôn qua, không khỏi lệ nóng doanh tròng, thật sự không dễ dàng, đại nữ nhi của bà cũng không có giống như người ta nói nàng chỉ sinh hàng đền tiền! Về sau sống lưng cũng thẳng rồi, lại không cần phải nhìn sắc mặt của Triệu thị nữa.

Tự nhiên là Vương Đồng Tỏa vui vẻ không thôi, ôm con không buông tay, mà Triệu thị sau khi nghe được tin tức này, cũng vui vẻ lên. Sinh tôn tử đương nhiên là bà cao hứng, cao hứng đến phá lệ mà cho tiền bà mụ. Trước kia lúc còn chưa phân gia, bà biết nhà lão Tam sinh nữ nhi, tiền đỡ đẻ cũng là âm trầm nghiêm mặt mà trả cho người ta. Hơn nữa lần này đã phân gia, còn có thể làm cho bà xuất tiền ra, thật sự là quá không dễ dàng rồi!

Vương Hà Hoa đi đến đây với Hồ thị, tam tẩu sinh nam oa, nàng cũng thật vui mừng, vội vàng chăm sóc Thích thị, Triệu thị cũng không có mắng nàng làm việc rỗi hơi.

Sáng sớm Vương Phúc Nhi mới biết là nương sinh đệ đệ, đều cực kỳ vui vẻ. Buổi sáng Vương Đồng Tỏa đi báo tin vui cho Thích Lão Hán, thời gian không đến nửa ngày, cả Vương gia thôn đều biết được Vương Đồng Tỏa có con trai. Trong khoảng thời gian ngắn nói gì cũng có, nhưng mà, khi thấy người Vương gia, đều chúc mừng.

Trương thẩm còn cố ý tặng một rổ trứng gà sang đây, Hồ thị biết bình thường nàng có nhiều chiếu cố đối với khuê nữ của mình, lôi kéo nàng nói chuyện cả buổi.

Kế tiếp cô dì thẩm bá đều đến thăm. May mắn có Hồ thị ở đó, mới không bị bận rộn loạn cả lên.

Đến thời điểm tắm ba ngày, thậm chí a di lấy qua một cái khóa bạc, cho đệ đệ Vương Phúc Nhi mang theo. Lần này Triệu thị tích cực chủ động làm lễ tắm ba ngày này, thật giống như mọi coi rẻ trước kia đều không có xảy ra, từ lúc đệ đệ Vương Phúc Nhi sinh ra thì biến mất hoàn toàn. Vương Phúc Nhi lại cảm thán, nữ nhân cổ đại thật sự là cực kì đáng buồn, không sinh được con trai chính là tội nhân thiên cổ, nhưng mà một khi sinh ra con trai, thì đó chính là đại công thần.

Trong lòng Đinh thị không thoải mái, nói với Mã thị: “Không phải là sinh một đứa con trai thôi sao? Ta còn sinh ba đứa nè, cũng không thấy bà bà để bụng qua như vậy. Còn lấy tiền trợ cấp cho nhà lão Tam, cũng quá không công bằng.”

“A, xem lời đại tẩu nói này, không phải ngươi dùng bốn trăm văn mua được phòng ở của Tam đệ sao? Đúng là giảm đi tròn một trăm văn đó, nhưng mà nhà của ta không có giàu có như vậy, nếu ai mua phòng ở của ta, không đủ năm trăm văn là ta không bán.” Mã thị nói, lão Tam cũng thật là, nói bớt thì bớt liền, cũng không nhìn đến người huynh đệ khác, đến lúc đó nhà mình bán phòng ở thì phải nói như thế nào?

Còn có nhà lão đại này, cũng là một ma quỷ, nhắm ngay lão Tam mềm lòng có phải hay không? Đáng tiếc, nhà mình cũng không phải là mềm lòng như vậy.

Đinh thị nói: “Không bán thì không bán, nhìn ngươi thì cũng không ở đó đi, qua không được bao lâu nữa, lão Tứ gia cũng muốn cất nhà riêng, ta liền mua của hắn. Tứ đệ muội là người dễ nói chuyện, ta có ba gian phòng cũng đủ ở, cùng lắm thì ta lại mua một gian khác, trừ bỏ ta, còn có ai mua phòng ở của ngươi chứ.” Đến lúc đó cũng chỉ có ngươi cầu ta mua.

Mã thị nói không lại Đinh thị chỉ có thể oán hận nhìn tiền trong chậu đồng, đó là tiền bỏ vào trong bồn nước tắm ba ngày. Bà mụ thì thật là cao hứng, bởi vì tiền này đến lúc đó đều là của bà. Không nghĩ tới lần này đến Vương gia có thể được nhiều tiền như vậy, thời điểm trước kia, thật sự là làm cho người ta nhìn liền không thoải mái.

Dì hai Thích gia thật đúng là hào phóng, ngay cả bà tử Vương gia kia (Triêu thị) cũng khó mà lấy tiền ra, quả nhiên có tôn tử thật tốt! Bà mụ cười hì hì tắm ba ngày cho đệ đệ Vương Phúc Nhi, trong lòng cao hứng không biết bao nhiêu.

“Tỷ, lần này tỷ cũng hãnh diện rồi, tỷ không phát hiện, cái dạng kia của bà bà tỷ, hận không thể ôm tôn tử cho mọi người xem, trước kia bà ta cũng không phải là như vậy.” Thích Mia Mẫn với Thích thị đang ở cữ.

Thích thị chỉ cười, nàng cũng cảm thấy thả lỏng một hơi thật lớn, trước đó sinh ba đứa nhỏ, cũng không có con trai, nàng cũng cảm thấy hổ thẹn với Đồng Tỏa, rốt cuộc hiện tại tốt rồi.

“Tỷ, lần này tỷ phải ở cữ cho hết một tháng, dù sao các tỷ đã phân gia, lão thái bà cũng sẽ không chỉ vào tỷ bắt tỷ làm việc, tỷ phu bên này khẳng định là nghe lời tỷ, mấy đứa Cúc nhi cũng hiểu chuyện.” Trước kia Triệu bà tử thấy tỷ tỷ mình sinh nha đầu, làm gì mà để cho nàng ở cữ, vài ngày sau là trực tiếp bắt đầu làm việc, còn mắng chửi trách móc.

Thích thị nói: “Trước kia cũng là ta không tốt, bà bà cũng cần phải vậy.” Không sinh được con trao, chỗ nào cũng sai. Phản ứng của Triệu thị cũng là bình thường.

Thích Gia Mẫn cũng biết nói không thông tỷ tỷ, hơn nữa còn nói lại mình, là đứng nói chuyện không sợ đau thắt lưng. Nếu mình cũng vẫn sinh khuê nữ, ngay cả bà bà kia của mình cũng là loại người nghiêm khắc đó nha, khẳng định cũng không kém là bao nhiêu so với tỷ tỷ, thói đời mà, sinh con trai là vương đạo cái khác đều là nói nhảm.

Mà ngay cả quan lại quyền quý cũng sinh con trai là quan trọng nhất, không sinh được nhi tử sẽ bị phỉ nhổ.

Đệ đệ Vương Phúc Nhi sinh ra thì bụ bẫm, nguyên nhân đại khái là trước khi Thích thị sinh nó ra thì được ăn uống tốt hơn dĩ vãng. Nhưng mà làm cho Vương Phúc Nhi có vẻ buồn bực là, dựa theo quy luật đặt tên nhà này, tên tiểu đệ nhà mình hẳn sẽ gọi là Vương Ngũ Bảo, một chút sáng ý cũng không có. Nhưng mà cha và nương đều hiếu thuận, nếu đây là quy luật của Vương lão đầu nói, vậy thì đành phải kêu là Vương Ngũ Bảo.

Ngũ Bảo thì Ngũ Bảo đi, kỳ thật Vương Phúc Nhi thích gọi nó là Tiểu Bảo hơn, kết quả đại tỷ nhị tỷ cũng kêu theo, cuối cùng cha nương cũng kêu là Tiểu Bảo luôn.

Ánh mắt Tiểu Bảo cũng là thật to, người lại đầy thịt, ai nhìn đến cũng thích, Trương thẩm thì mỗi ngày cũng sang đây xem một lần: “Ta nhìn Tiểu Bảo như vậy thì trong lòng liền vui sướng.” Trương thẩm chỉ sinh một nhi tử, hiện tại nhi tử và tức phụ đều ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ.

Thích thị nói: “Chờ một đoạn thời gian, tức phụ nhi của ngươi cũng sinh tôn tử cho ngươi, cần gì phải hâm mộ chúng ta?”

Trương thẩm nói: “Ừ, nói cũng đúng, nhưng mà trong lòng ta cũng gấp, tức phụ thú vào cửa cũng đã hai năm, đến bây giờ cũng không có động tĩnh, trong lòng ta đây không có yên.”

“Đều còn trẻ, khẳng định là sẽ có động tĩnh.” Thích thị an ủi nói.

“Đúng vậy, ta là quá quan tâm rồi, Tiểu Bảo, đến, cười một cái cho thẩm xem, ha ha, ngươi xem Tiểu Bảo này. Đến lúc đó đầy tháng, có mời khách không?” Trương thẩm hỏi.

Thích thị nói: “Không tính mời ai, lúc vào nhà mới đã mời một lần rồi, giờ lại mời thì không tốt lắm. Ta đã thương lượng xong với cha Tiểu Bảo, đến lúc đó chỉ người trong nhà ăn một bữa cơm là được. Bằng không lại nợ nhân tình của người khác. Chúng ta là nhà nông dân, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền, luôn để cho nhà người ta tặng lễ, vậy thì cũng khó coi.”

“Ngươi đó, đúng là thành thật, tân gia là tân gia, đầy tháng của đứa nhỏ là đầy tháng, có nhà ai không là như thế chứ.” Trương thẩm vẫn cảm thấy đôi phu thê này rất thành thật.

Hồ thị chăm sóc Thích thị ở cữ xong thì đi trở về. Giờ đã tiến vào tháng ba, con gà con theo nguyện vọng của Vương Phúc Nhi cũng đã ấp xong, hai mươi cái trứng giống, nở ra mười lăm con, coi như là không tệ. Con gà con lông xù, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, hơn nữa đều là màu vàng, thực sự không nghĩ ra về sau làm sao lại có thể biến thành gà trống hoa hoặc là gà mái xám. Hiện tại nhiệm vụ chính của Vương Phúc Nhi là dưỡng con gà con. Mùa xuân đã đến, Vương Phúc Nhi nhớ tới trước kia chưởng quầy có nói với mình, thời điểm hái bồ công anh tốt nhất là mùa xuân nở hoa. Vì thế mang theo cái xẻng, xách theo rổ, đã đi lấy bồ công anh cùng với Vương Hoa Nhi.

Tinh thần Vương Hoa Nhi đặc biệt tăng cao, bởi vì lần này có thể quang minh chính đại kiếm tiền, làm sao còn giống như năm trước, còn phải trốn trốn tránh tránh. Không khí cổ đại thật trong lành, ngay cả trong hơi gió cũng có hương vị ngọt ngào.

Cây liễu đã sớm nẩy mầm, cành đong đưa ở trong gió xuân, trên núi cách đó không xa, hoa đào nở rộ, màu phấn hồng trải dài một mảnh. Vương Phúc Nhi đào bồ công anh một lát, lại ở trên bờ ruộng tìm mầm cỏ tranh non mềm, rút ra ăn, vừa non mềm lại ngọt, ăn thật ngon. Lại đột nhiên thấy cách đó không xa, có một đám rau hẹ dại, liền vội vàng cắt nó chuẩn bị trở về làm một món rau hẹ xào trứng gà, rau hẹ non mềm, cộng thêm trứng gà, thật sự là ăn rất ngon.

“Phúc nhi, chuẩn bị xong chưa? Tỷ đi về trước, một lát thì quay lại, rổ của tỷ đã đầy.” Vương Hoa Nhi ở bên cạnh hô lên.

“Được rồi!”

Vì để cho đồ của mình bán được sạch sẽ, mỗi lần Vương Phúc Nhi đều phải tẩy rửa qua vài bận, lần này cũng không ngoại lệ, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi đến bên bờ sông Lương Hà. Bởi vì Vương Đồng Tỏa tìm mấy tảng đá lớn đặt ở chỗ này, nên nó biến thành địa phương của nhà mình đặc biệt dùng để rửa rau, giặt quần áo, ngay cả bậc thang cũng được làm tốt. Hai tỷ muội thật sự nghiêm túc tẩy rửa bồ công anh xong, Vương Phúc Nhi lại tẩy sạch sẽ rau hẹ dại, sau đó về tới nhà. Vương Cúc Nhi đang trông nom tiểu đệ, Thích thị bận việc ở trong vườn rau. Tiểu Bảo nhìn thấy hai tỷ tỷ đã trở lại, không biết đang vui vẻ cái gì.

“Nương, chúng ta còn có trứng gà không? Con đào một ít rau hẹ dại, giữa trưa chúng ta làm rau hẹ xào trứng gà!” Vương Phúc Nhi nói.

“Còn, trong ngăn tủ ở phòng bếp đó.” Thích thị ngẩng đầu nói.

Bên trong đất trồng rau có trồng xen kẽ dưa chuột và mầm móng hạt tiêu, hiện tại đều đã mọc ra rồi, giống đậu đũa ở bên kia cũng mọc tốt lắm, một lát nữa đến Trương tẩu tử bên kia chuẩn bị ương cà tím, vậy đến mùa hè, sẽ không lo lắng thiếu đồ ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.