Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 102: Chương 102




*Editor: Trôi

_______________________________________

Khi nói tới việc này, vẻ mặt cậu cũng không tốt lắm.

Liễu Nhiên chưa thay cảnh phục, trực tiếp đi đến mép giường ngồi cạnh Kha Viêm, sau đó nói: “Kha Viêm, 15 năm qua, thậm chí tính từ kiếp trước cũng gần 40 năm. Anh sống một đời rồi trọng sinh nhưng chưa bao giờ phát hiện mình mất trí nhớ. Anh có biết điều đó nghĩa là gì không?”

Thật ra cậu đã đoán được, 2 ngày cũng đủ để điều tra xong.

Nhưng Kha Viêm vẫn không dám khẳng định.

Liễu Nhiên: “Căn bệnh này cho dù ở thế kỷ 21 hay thế kỷ 41, nó vẫn chưa từng thay đổi - chứng mất trí nhớ do chấn thương.”

Kha Viêm nắm chặt tay: “Nếu anh thật sự mất trí nhớ, chứng tỏ anh đã quên một đoạn ký ức rất quan trọng.”

Liễu Nhiên: “Tuy em không biết nhiều về pháp luật của thế giới này, nhưng bệnh mất trí nhớ do chấn thương em biết nhiều hơn anh. Bởi vì em thường xuyên nhìn thấy những người như vậy xung quanh mình. Ở thế kỷ 41, không ít người có ký ức đau khổ. Khi sự tổn thương của một ký ức đối với cơ thể vượt qua phạm vi cơ thể có khả năng chịu đựng, đại não sẽ niêm phong ký ức đó.”

Kha Viêm: “...”

Liễu Nhiên tiếp tục nói: “Tuy rằng nó bị niêm phong, nhưng tổn thương về tâm trí và tinh thần sẽ không giảm. Nói cách khác, dù anh không nhớ rõ chuyện này, tính tình và tinh thần của anh vẫn sẽ bị ảnh hưởng.”

Kha Viêm: “...” Cậu nghĩ đến kiếp trước mình bị người ta gọi là kẻ lập dị, lại nghĩ tới khi trở về Kha gia ở kiếp này, thấy Kha Nguyên Thái lúc còn sống, sự ủy khuất lại trào ra. Kha Viêm muốn có được công lý, hy vọng kẻ ác sẽ phải chịu xử phạt. Thậm chí có đôi khi, cậu chỉ muốn nhìn thái độ của Kha Nguyên Thái - người duy nhất còn để ý đến mình.

Kha Viêm cũng không rõ bản thân cuối cùng muốn thế nào, nhưng khi đó cậu luôn ép cha già lựa chọn.

Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi. Sau khi rời khỏi Kha gia, Kha viêm tới Liễu gia, tới một nơi ngập tràn tình yêu thương.

Thu Lan Huyên lúc nào cũng quan tâm cậu, chỉ cần một chút tử tế là có thể nhận được sự báo đáp tốt nhất.

Kha Viêm cảm nhận được thế giới mới, thế giới mà cậu chưa bao giờ có được ở đời trước, tâm hồn táo bạo của Kha Viêm chậm rãi được an ổn và tính cách ngày càng sáng sủa hơn.

Cậu cảm khái: “Đời này, tuy anh chưa thoát khỏi ảnh hưởng của việc mất đi ký ức, nhưng vì rời khỏi Kha gia nên cũng không giống kiếp trước - luôn tự oán tự trách, luôn cho rằng ai cũng muốn hại mình. Thật may mắn, sống lại một lần, anh đã tới Liễu gia, đi đến bên cạnh em.”

Liễu Nhiên nghe xong lời này, trong lòng cũng thấy ấm áp. Nàng nhích lại gần Kha Viêm, nhẹ giọng nói: “Viêm Viêm, thứ gây hại đến anh có lẽ không phải người, cho nên nhiệm vụ của anh mới vẫn luôn không hoàn thành. Trong khoảng thời gian ở Kha gia, ai có sát ý thì em đều có thể lập tức cảm nhận được. Trên thực tế, em không cảm giác được có người muốn giết anh, cho nên, có phải ngay từ đầu chúng ta đã nghĩ sai phương hướng rồi không? Cái mà chúng ta chân chính phải đối phó chắc là tâm bệnh của anh.”

Kha Viêm chỉ dừng một chút, sau đó khẽ ừ một tiếng: “Anh biết rồi, em nghỉ ngơi chút đi.”

Cậu xoay người nhẹ nhàng ôm Liễu Nhiên rồi vỗ nhẹ vào lưng nàng: “Anh sẽ nhớ tới.”

Liễu Nhiên rũ mắt, có một điều nàng không nói, y sư đã từng đề cập qua...

Ký ức có thể đánh lừa con người.

Sau khi đại não làm Kha Viêm quên mất ký ức đau khổ kia, để mọi chuyện trở nên hợp lý, nó sẽ bóp méo và tạo nên những ký ức giả rồi chắp vá vào.

Ví dụ như, Kha Viêm không nhớ rõ ngày đó ngồi xe của ai đi cắm trại dã ngoại, nhưng nếu có người hỏi, cậu cũng có thể nói ra một đáp án. Cơ mà cái đáp án này khả năng cao là sai.

Trên thực tế, các nghiên cứu trong thế kỷ 21 đã chỉ ra rằng những ký ức được khơi gợi bởi các hành động kích thích như thôi miên không nhất thiết là đúng, thậm chí khó phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Thế nên, nhiều quốc gia không thực sự sử dụng các ký ức đó để làm bằng chứng.

Nói cách khác, cái ký ức gọi là Kha Hổ muốn giết Kha Viêm kia là thật hay giả còn cần điều tra và xác minh.

Liễu Nhiên nheo mắt, nàng nhất định sẽ giúp Viêm Viêm tìm về ký ức.

***

“Hai người nhanh xuống dưới ăn cơm đi.”

Kha Khiêm Vũ vừa đi lên cầu thang vừa kêu lớn. Lý đầu bếp đã làm đồ ăn xong nhưng Tưởng Giai Lưu không muốn đi lên đây nên đã kêu đứa cháu ngoài giá thú mà mình không thích lên lầu gọi người.

Hắn ta vừa dứt lời liền thấy Liễu Nhiên vừa ra khỏi phòng vừa chỉnh lại đầu tóc, Kha Viêm cũng đầu bù tóc rối.

Kha Khiêm Vũ liền kinh ngạc: “Các người..!”

Liễu Nhiên mở to mắt, tò mò hỏi: “Chúng tôi làm sao?”

Kha Khiêm Vũ: “Bây giờ đang là ban ngày ban mặt!”

Liễu Nhiên tiếp tục chớp mắt, chờ nghe vế sau. Nhưng mà Kha Viêm lại xen vào: “Đồ nít ranh, bây có thể cút xuống dưới được không?!”

Có lẽ vì Kha Viêm dùng giọng khá nghiêm nghị nên Kha Khiêm Vũ thấy hơi sợ, nhưng hắn ta vẫn không cam lòng mà nói: “Cháu không phải con nít, hai người đang làm cái gì cháu đều biết hết.”

Liễu Nhiên quay đầu nhìn Kha Viêm một cái, sau đó lại nhìn về phía Kha Khiêm Vũ hỏi: “Ngủ trưa thôi mà, cậu quan tâm làm gì?”

Kha Khiêm Vũ: “Hai người đang ngủ trưa?”

Liễu Nhiên nhíu mày: “Hai người ở trong phòng ngủ, không ngủ trưa thì làm gì?”

Kha Viêm: “...”

Kha Khiêm Vũ: “...” Không biết tại sao, hắn ta đột nhiên có chút thương hại chú nhỏ.

Sau khi Kha Khiêm Vũ dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn chuyện cười của Kha Viêm xong liền nhắc nhở Liễu Nhiên: “Chị gái, hiện tại đã là thế kỷ 21 rồi, chị không xem ngô, ô ô ô...”

Vế sau của hắn ta bị Kha Long chặn lại, chú ta hung hăng bịt miệng Kha Khiêm Vũ kéo xuống lầu: “Vợ chồng nhà người ta muốn làm lúc nào thì làm lúc đấy, liên quan gì đến mày.”

Liễu Nhiên: “Làm?”

Kha Viêm che mặt: “Đi thôi.”

Liễu Nhiên hiểu ra, giữ chặt Kha Viêm và giải thích: “Em biết! Em biết 'làm' có nghĩa gì, em cực kì rõ ràng luôn.”

Kha Viêm tò mò: “Sao em biết?”

Liễu Nhiên cười: “Em đến từ thế kỷ 41 mà. Tuy rằng không xem hết toàn bộ quá trình, nhưng em đã nhìn thấy nhiều lần từ xa.”

Vẻ mặt Kha Viêm có chút nứt ra: “....Nhìn, thấy, nhiều, lần?!”

Liễu Nhiên cười ha ha ha: “Đúng vậy! Thỉnh thoảng bọn em cũng có nhiệm vụ, làm một nhiệm vụ mất khoảng 10 tháng. Một số nhiệm vụ là vợ chồng cùng đi, không có chỗ nào để giải quyết cả. Họ không dám đi quá xa nên lén nấp sau một cái cây.”

Kha Viêm: “...” Cặp vợ chồng nào? Lăn ra đây cho ông!

“Đương nhiên...” Giọng Liễu Nhiên thanh lạnh hai phần: “Cũng có trường hợp là những cô gái bình thường không có năng lực bị người xấu bắt được,...làm ngay giữa đường.”

Không cần nói gì nữa, Kha Viêm lập tức biết Liễu Nhiên đã trải qua cái gì.

Thế giới kia hỗn loạn đến mức đấy sao? Kha Viêm duỗi tay nắm lấy tay nàng, cười nói: “Thật may là em đã ở đây, may là em gặp được anh.”

Kha Hổ đứng ở đằng sau bọn họ, vừa lúc nghe được lời này, gã rùng mình một cái: “Tụi mày có đi hay không hả? Không đi thì tránh đường một chút, tao muốn ăn cơm!”

Kha Viêm quay đầu nhìn Kha Hổ một cái, sau đó vẻ mặt lãnh đạm mà lùi qua một bên.

Hôm nay có vẻ Kha Hổ đặc biệt cáu kỉnh, gã vốn trông rất cao to, lúc đi qua giống như có thể tạo ra cảm giác áp bách vậy.

Nhưng Kha Hổ cũng không biết, Kha Viêm chỉ cần dùng một cái máy tính là có thể thay đổi vận mệnh của một công ty. Còn Liễu Nhiên chỉ cần phất tay là có thể kết thúc một mạng người.

Gã đi xuống lầu, đột nhiên cảm thấy phần gáy hơi lạnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, ngoại trừ cặp đôi Kha Viêm - Liễu Nhiên thì không có người khác.

Kha Hổ liền đi tới nhà ăn với vẻ mặt khó hiểu, Liễu Nhiên và Kha Viêm ở đằng sau cố gắng tự nhủ với bản thân rằng, tên kia chỉ là thất lễ một chút thôi, không thể bởi vì như vậy mà đánh đánh giết giết được, hiện tại là thế kỷ 21, tuân theo pháp luật.

Vậy nên, hai người tay trong tay xuống lầu, vừa mới đi được hai bước, đột nhiên có một người phụ nữ che mặt vội vàng chạy qua từ phía sau.

Liễu Nhiên chỉ nhìn thoáng qua, trần thuật: “Là Lâm Mị Nhi.”

Kha Viêm: “Chị ấy bị thương?”

Liễu Nhiên: “Ừ, trên cổ có vết hằn đỏ kìa.”

Nhìn là biết vừa bị bạo lực gia đình.

Kha Viêm liền cảm thấy Kha gia quá kéo chân sau, cậu miễn cưỡng giải thích: “Ờm, Nhiên Nhiên, anh chưa bao giờ đánh người.”

Liễu Nhiên: “Ừm, Viêm Viêm, anh cũng không đánh thắng được em.”

Kha Viêm: “...” Thôi được rồi.

Lúc bọn họ xuống lầu, mọi người đều đã ngồi vào chỗ. Kha Nguyên Thái hiện giờ hiếm khi phí sức để quản lý công ty, thế nên trông ông có vẻ rất nhàn nhã. Hôm nay Kha Nguyên Thái về nhà sớm, thấy Liễu Nhiên còn mặc bộ cảnh phục kia thì trong lòng vô cùng tự hào.

Ông quyết định quan tâm nàng một chút: “Nhiên Nhiên hôm nay đi làm thế nào?”

Liễu Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt mà nói: “Ngồi sửa sang lại hồ sơ ạ.”

Kha Nguyên Thái: “Đừng nản lòng, con gái sửa sang lại hồ sơ cũng khá tốt.”

Liễu Nhiên gật đầu, ông lại nhìn lên cầu thang, hỏi: “Hai đứa có thấy chị dâu thứ ba của mình không?”

Liễu Nhiên ồ một tiếng, chỉ ra cửa rồi hỏi: “Bác nói cái chị ôm mặt bị thương vừa chạy ra lúc nãy á?”

Kha Viêm tiếp lời: “Nhiên Nhiên, cha đang nói đến cái chị ôm mặt bị thương vừa chạy ra lúc nãy đấy.”

Liễu Nhiên: “Thì ra bác Kha đang nói đến cái chị ôm mặt bị thương vừa chạy ra lúc nãy nha.”

Kha Nguyên Thái: “...” Không cần lặp lại nhiều lần như vậy đâu, nhưng sau khi nghe hai người họ nói, ông đã biết chuyện gì đang xảy ra, lập tức quay sang nhìn Kha Hổ với vẻ mặt tức giận: “Anh vừa đánh vợ mình sao?”

Kha Nhụy nhanh chóng nhấc tay bênh vực cha mình: “Vậy chắc chắn là mẹ không ngoan rồi.”

Kha Nguyên Thái lúc đầu thì ngạc nhiên, sau đó kinh hãi mà trừng mắt nhìn cháu gái: “Cháu vừa nói cái gì!!!”

Kha Nhụy bị trừng đến sợ, lập tức đỏ mắt núp sau người anh trai.

Kha Duyên bảo vệ em gái với vẻ mặt chết lặng, nói với ông: “Ông ơi, ông ăn cơm đi.”

Từ trước đến nay Kha Nguyên Thái chưa bao giờ phát hiện ra rằng hai đứa trẻ này đã có vấn đề. Một đứa thấy mẹ bị đánh thì không hề phản ứng, đứa còn lại thậm chí còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi khi mẹ bị đánh.

Làm người thất vọng buồn lòng và kinh hãi, Kha Nhụy cảm thấy mẹ mình xứng đáng bị đánh, tất nhiên sau này lúc bản thân bị đánh thì con bé cũng sẽ nghĩ như vậy.

Không còn gì đáng sợ hơn một người sống như công chúa nhỏ trong một gia đình hào môn giàu sang như nhà họ Kha mà lại có suy nghĩ như vậy.

Hôm nay tâm trạng Kha Hổ rất tệ, nghĩ đến tất cả đều là vì 2 người kia, gã liền trừng mắt lườm Liễu Nhiên.

Liễu Nhiên cười một tiếng, sau đó dùng giọng điệu khinh bỉ cùng cực mà nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ cặn bã!”

Kha Hổ đập tay xuống mặt bàn, lực đạo lớn đến nỗi bát đũa trên bàn đều rung rung.

Sự tự phụ của gã khiến Kha Nguyên Thái càng thêm giận dữ: “Anh nghĩ tôi chết rồi đúng không hả?!”

Kha Hổ giật mình, còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy Kha Viêm dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói với cha già: “Cha, đừng cứu anh ta.”

Kha Nguyên Thái: “Hả?”

Liễu Nhiên bình tĩnh cởi cúc áo đầu tiên của cảnh phục, cũng không cho Kha Hổ một ánh mắt nào, chỉ dùng giọng điệu vô cùng miệt thị mà nói: “Kẻ mạnh làm vua, người thích ứng được thì sống sót. Nếu đây là hình thức ở chung của vợ chồng anh, thế thì tôi cũng muốn nói rõ một chút, ở chung với tôi thì... hình thức là cá lớn nuốt cá bé.”

Nàng giương mắt nhìn gã, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, Kha Viêm duỗi tay tiếp nhận áo khoác của bạn gái, trên mặt nở nụ cười tự hào.

Liễu Nhiên vặn vặn cổ, xoa bóp ngón tay: “Đến đây đi.”

Không thể chọc tức đàn ông, đặc biệt là đàn ông đang cáu kỉnh.

Hơn 10 người ngồi trên bàn, bao gồm cả trẻ con đều trừng lớn mắt nhìn Liễu Nhiên và Kha Hổ đang cãi nhau. Bọn họ cảm thấy Kha Hổ cực kì đáng sợ, gã vốn chính là người đô con cường tráng nhất trong 5 anh em. Cái bộ dáng tức sùi bọt mép của Kha Hổ bây giờ khiến tất cả mọi người hiểu rằng Liễu Nhiên chết chắc rồi.

Không nói đến nam nữ sức lực khác biệt, chỉ riêng sở thích đấm bốc của gã cũng đủ đánh cho nàng một trận nhớ đời.

Kha Viêm cầm áo khoác, bình tĩnh mà núp ở sau lưng Liễu Nhiên.

Núp ở sau lưng... Liễu Nhiên?

Ấy?

Thời điểm mọi người cảm thấy kỳ lạ, Kha Hổ đứng đối diện cuối cùng cũng nổi giận, gầm lên một tiếng rồi lao đến.

Liễu Nhiên cười lạnh, nhẹ nhàng lui ra sau một bước liền né được cú đấm của Kha Hổ. Sau đó nàng nhấc chân đá bay gã, nhưng Kha Hổ đủ lớn mạnh nên chỉ bị đá té ngã trên mặt đất. Gã ngã lăn đến chân Tưởng Giai Lưu, bà hét lên một tiếng, định nhào lên.

Kết quả, vừa đứng dậy đã bị Kha Viêm tiến đến giữ chặt: “Đừng nhúc nhích.”

Tưởng Giai Lưu ngẩn ngơ, cũng quên nhìn Kha Hổ luôn, quay đầu nhìn về phía cậu.

Chỉ nghe Kha Viêm nói: “Đừng ảnh hưởng Nhiên Nhiên đánh người. Lâu rồi con chưa nhìn thấy em ấy đánh người.”

Tưởng Giai Lưu: “Hả?”

Kha Viêm cười vui vẻ: “Lâu rồi chưa thấy ai thích tìm đường chết như vậy.”

Liễu Nhiên nhìn Kha Hổ nằm trên mặt sàn, nhéo nhéo ngón tay, từng bước tiến lên: “Tôi là cảnh sát, còn mặc cảnh phục, trường hợp như anh gọi là cảnh sát đánh người xấu. Kha Hổ, anh nhớ kỹ cho tôi, trên thế giới này có một câu là 'nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên'. Đừng tưởng rằng mình khoẻ mạnh là trâu bò, cặn bã thì xứng đáng bị đánh.”

Liễu Nhiên nói xong, lại cười nhìn về phía 2 đứa trẻ: “Chính mình hỏng chưa đủ, hai đứa nhỏ cũng bị nuôi hỏng luôn. Điều cơ bản nhất như đúng sai, trắng đen trong lòng còn chẳng phân biệt được, vậy mà vẫn sống tốt ở thế kỷ 21 sao? Loại người như anh thật thích hợp để sống ở thế giới kẻ mạnh là công lý.”

“Kẻ mạnh là công lý...” Kha Viêm biết nàng đang nói đến chuyện ở thế kỷ 41, nhưng cũng có thể hiểu thế giới kia đáng buồn cỡ nào.

Cậu nhìn Liễu Nhiên, nhẹ giọng nói: “Kẻ mạnh là công lý, nghĩa là không có công lý. Bởi vì, kẻ mạnh sẽ xuất hiện không ngừng, cũng thay đổi liên tục. Mỗi người đều có thứ gọi là công lý cho riêng mình, thế thì công lý của ai mới là công lý chân chính?”

Cho dù có một kẻ vừa mạnh mẽ vừa chính trực, nhưng kẻ đó sẽ vĩnh viễn mạnh vậy sao?

Liễu Nhiên đi đến trước mặt Kha Hổ, kéo cổ áo gã giơ lên, cười lạnh: “Thế mới nói, không có quy củ sao thành được phép tắc. Anh đánh vợ mình, tôi nhìn thấy ngứa mắt, cho nên tôi cũng đánh anh.”

Kha Long nhanh chóng đứng dậy: “Gia sự, gia sự thôi.” Chú ta không ngờ Liễu Nhiên mạnh như vậy. Kha Hổ nhìn trông to gấp 3 người nàng a!

Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn Kha Long: “Đừng nói cái gì mà gia sự với tôi. Chờ tôi gả cho Kha Viêm thì cũng là người nhà họ Kha, đến lúc ấy thì ai trong nhà này tôi cũng có thể đánh phải không?”

Kha Long: “Vậy... không chịu nổi.”

Liễu Nhiên cúi đầu nói thầm: “Cặn bã bênh vực cặn bã, không phải người một nhà không vào chung một cửa.”

Kha Long: “...”

Vương Tử Di cười to ra tiếng: “Ha ha ha ha ha, nói hay lắm!”

Kha Long: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.