Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 107: Chương 107




*Editor: Lan

*Beta: Trôi

_______________________________________

“Tôi không ngừng chạy, tựa như sau lưng có mãnh thú đang đuổi theo vậy. Đến lúc tôi dừng lại thì phát hiện bốn phía đều là rừng rậm rồi.”

Cả phòng khách yên lặng, giọng nói của Kha Viêm lại vang lên: “Khắp nơi toàn là cây cối, chỉ cần không để ý liền lạc trong đó. Tôi quên mất vì sao mình muốn chạy trốn, chỉ nhớ rõ bản thân đang ngủ trưa dưới gốc cây, sau đó mơ mơ màng màng vào rừng rậm. Vì vậy, tôi vẫn luôn chờ người tới tìm kiếm. Tôi tin rằng, sẽ có người tìm thấy mình.”

Kha Nguyên Thái càng nghe càng đau lòng. Chính Kha Viêm cũng không thể nào chấp nhận việc mẹ đồng ý vì một đứa con khác mà giết mình.

Thật tàn nhẫn, thật độc ác...

Vì vậy, cậu chọn cách quên đi. Kha Viêm giấu nó thật sâu, phong ấn nó thật kín. Đại não đã giúp cậu sửa chữa và lấp đầy bằng những ký ức giả.

Kha Nguyên Thái cũng không thể tưởng tượng được sự chờ đợi mỏi mòn của cậu lúc ấy.

“Tôi nhớ mẹ và anh ba cách mình không xa, khi đó tôi nghĩ rằng hai người sẽ tìm thấy tôi sớm nhất.” Kha Viêm cười khẽ: “Tuy rằng tôi mất trí nhớ, cũng nhớ kỹ những nguy hiểm xung quanh. Nhưng trong tiềm thức, tôi đã từng cho các người cơ hội.”

“Tất nhiên, điều đó không quan trọng. Tôi đã ra khỏi khu rừng hoang sơ đó, cho dù tôi đã phải trải qua những gì, tôi vẫn sống sót.”

Kha Viêm nhìn về phía Tưởng Giai Lưu: “Lần cắm trại dã ngoại đó, tôi vì bà mà học tập kĩ năng sống, cuối cùng nó lại trở thành cọng rơm cứu mạng tôi lúc ở trong rừng.”

Tưởng Giai Lưu: “…”

Hiện trường im lặng đến nỗi có thể nghe cả tiếng kim rơi, mọi người nhìn về phía hai mẹ con, chân tướng 15 năm trước thật tàn nhẫn, nhưng người chân chính bị hại từ đầu đến cuối chỉ có Kha Viêm.

Cậu bé lớn lên một mình từ nhỏ vì mẹ bị trầm cảm, có thể hưng phấn nhiều ngày chỉ vì nụ cười mỉm của mẹ, giờ đã trưởng thành.

Liễu Nhiên rất may mắn khi chân tướng được vạch trần vào ngày hôm nay.

Kha Viêm đã có gia đình mới, có những trải nghiệm mới, bọn họ là điểm yếu nhưng cũng là lá chắn bảo vệ cậu.

Tưởng Giai Lưu cuối cùng vẫn đau khổ khóc thành tiếng, rõ ràng khi còn nhỏ chưa từng chăm sóc cậu, rõ ràng dùng 15 năm tạo ra sự xa cách, không thèm để ý, chỉ sợ sinh ra tình cảm, sợ vì Kha Viêm mà Kha Hổ thấy khó xử.

Hiện giờ nghe cậu lên án, bà vẫn khóc. Dù gì Tưởng Giai Lưu cũng là mẹ Kha Viêm, không thể hoàn toàn thờ ơ được. Chỉ là, bà yêu đứa con kia nhiều hơn.

“Mẹ rất mệt mỏi, lúc sinh ra con, mẹ còn không muốn sống nữa. Con có thể hiểu được nỗi khổ của người bị trầm cảm không?”

Kha Viêm chậm rãi cúi đầu nhìn bà: “Tôi bị lạc, từng gặp phải mãng xà, lợn rừng, nhện đỏ và đại bàng, loài nào cũng có thể giết chết tôi. Buổi tối tôi không dám nằm ngủ dưới đất, phải trèo lên cây nằm dựa trên đó.”

“Có đôi khi không tìm thấy nguồn nước, tận hai ngày vẫn chưa được uống một giọt nước nào. Nhưng tôi vẫn không dám dừng lại, bởi vì chỉ cần dừng lại thì sẽ cách nguồn nước càng xa, càng dễ chết hơn.”

“Tôi đã từng ăn nấm rừng, ăn lá cây, ăn chim sống, uống máu thỏ.”

Giọng Kha Viêm đều đều, không chút oán giận khi nói ra những điều này.

Tưởng Giai Lưu chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh đó, làm vậy chỉ khiến bà sinh ra cảm giác tội lỗi mà thôi. Hiện giờ nghe cậu nói ra một cách bình thản như vậy, trong lòng bà dường như có thể hình dung ra những ngày tháng sống trong rừng kia.

Kha Viêm nhìn Tưởng Giai Lưu với ánh mắt thương hại: “Một người như bà có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được điều này có ý nghĩa như thế nào đối với một đứa trẻ 12 tuổi. Nếu đứa trẻ này từng mang cho bà sự thống khổ, tôi muốn nói với bà, Tưởng Giai Lưu, tôi đã dùng một tháng tuyệt vọng để hoàn trả lại tất cả.”

Tưởng Giai Lưu không nói nên lời, bà chỉ có thể tiếp tục khóc.

Tất cả mọi người đều trầm mặc nhìn Kha Viêm. Cậu từng nói những việc mình phải trải qua khi ở trong rừng, nhưng chỉ tập trung kể bản thân ra khỏi ngọn núi đó như thế nào.

Ví dụ như Kha Viêm may mắn tìm được nguồn nước ngay ngày đầu tiên, leo lên cây lấy trứng chim, hay là có một lần lạc đường, cậu quay về chỗ cũ bằng cách đi theo hướng mặt trời.

Kha Viêm lúc đó là một đứa trẻ đang kể về chuyến dã ngoại trong rừng của mình, bây giờ cậu lại tăng thêm 2 phần máu me và 8 phần tuyệt vọng vào chuyến đi đó. Ban đầu thì nó giống như một sự trải nghiệm tuyệt vời, làm nhưng giờ nghĩ lại chỉ khiến người ta sởn gai ốc.

Hiện tại, Kha Nguyên Thái cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã thiên vị đứa con này. Nếu không thì Kha Viêm có thể sẽ chẳng còn kì vọng gì vào Kha gia nữa

Liễu Nhiên sửa sang lại cổ áo, nói: “Nếu nói chuyện xong rồi thì bây giờ chúng ta nói đến hình phạt đi!”

Tưởng Giai Lưu im bặt, bà ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn về phía nàng: “Các người không thể tố cáo Tiểu Hổ, nó vẫn còn nhỏ.”

Vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng khách đều im lặng, nhất thời không thể nói ra tâm trạng của mình.

Liễu Nhiên ngượng ngùng nói: “Anh ta đã nảy sinh tâm lý giết người và thực hiện hành vi vứt bỏ. Tuy rằng đã bỏ dở hành vi nhưng người bị hại vẫn mất tích. Với lại, Kha Hổ biết mọi chuyện nhưng không trình báo, để cho một đứa bé 12 tuổi một mình sống trong rừng rậm một tháng.”

Tưởng Giai Lưu dùng tay tính toán: “Tôi đã tính rồi. Thời hạn truy tố của Tiểu Hổ đã trôi qua từ lâu.”

Tội ác của Kha Hổ đã được chấm dứt mà không gây ra bất kỳ tổn hại nghiêm trọng nào. Trên thực tế, mức án tối đa dành cho gã là 3 năm tù giam.

Do vậy, thời hạn truy tố của Kha Hổ thực ra chỉ có 5 năm, sau 5 năm thì không thể truy tra được nữa.

Liễu Nhiên lại rất bình tĩnh mà gật đầu: “Tôi biết, cho nên trước đây khi còn ở thành phố Hải Thanh, tôi cùng Kha Viêm đã đến đồn cảnh sát lập án. Nước ta có một điều luật, chỉ cần lập án thì sẽ được truy tố vô thời hạn.”

Tưởng Giai Lưu: “Còn, còn có thể như vậy sao?”

Liễu Nhiên: “Bà có người mình muốn bảo vệ, tôi cũng thế, bảo vệ được không thì phải xem bản lĩnh thôi.”

Người được Liễu Nhiên bảo vệ - Kha Viêm: “…”

Kha Hổ nhìn qua cầu thang trống trải, nhớ tới hai đứa nhỏ trên lầu, đột nhiên cười khổ một tiếng: “Tốt thôi. ngồi tù cũng được.”

Tưởng Giai Lưu khóc lớn tiếng hơn, nói thắng: “Mẹ sẽ giúp con, chúng ta tranh thủ hoãn thời gian thi hành hình phạt được không?”

Kha Hổ lại cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng muốn giết em trai, thậm chí áp lực của việc biết em mất tích mà không báo, những năm gần đây, không phải gã không bị ảnh hưởng.

Hiện giờ như vậy cũng tốt.

Kha Nguyên Thái đứng một bên nhìn, thấy trong nhà chia năm xẻ bảy thì đầu có chút choáng váng, ông lùi về sau vài bước.

Kha Khiêm Vũ đứng gần đó phát hiện Kha Nguyên Thái không ổn, ông lại đột nhiên ngã xuống, va vào người hắn ta.

Kha Khiêm Vũ bị Kha Nguyên Thái ép xuống mặt đất, chỉ cảm thấy đầu bị đập mạnh một cái, đầu váng mắt hoa rồi cũng hôn mê.

Hai người đột ngột té xỉu làm mọi người đều ngơ ngẩn, xung quanh lập tức hỗn loạn.

Sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra, một người là huyết áp tăng cao, nói đơn giản là tức quá mà ngất.

Một người là chấn động não, nghĩa là bị đập mạnh đến mức hôn mê.

Cả đám đăng ký cho 2 người phòng bệnh VIP, sau đó lại chạy đi làm thủ tục. Lúc này cảnh sát mà Liễu Nhiên gọi cũng đã tới.

Do Liễu Nhiên đang làm việc tại Cục công an, đồn cảnh sát gần đó đã trực tiếp giúp nàng mang Kha Hổ đi.

Từ lú bị còng tay ở bệnh viện, Kha Hổ trầm mặc dị thường, mặc cho hai đứa trẻ đứng cửa nhìn gã với ánh mắt tò mò.

Cảnh sát mang Kha Hổ đi ngang qua tụi nhỏ. Gã đột nhiên dừng bước, nhìn về phía bọn họ. Hai đứa trẻ bị nhìn đến sửng sốt, mặt đầy khó hiểu: “Ba ba làm gì thế?”

Kha Hổ liền hỏi: “Các con biết ba sắp đi đâu không?”

Kha Nhụy liền quay đầu nhìn anh trai, Kha Duyên đương nhiên biết, thằng bé gật đầu, nói: “Ba làm chuyện xấu nên phải vào tù.”

Kha Nhụy: “A, thì ra là vậy.”

Hai đứa trẻ thờ ơ đến nỗi dù biết cha sắp rời đi cũng không có phản ứng gì, Kha Hổ lập tức bật khóc thành tiếng, ngồi xổm trước mặt chúng, nói: “Thấy không, làm chuyện xấu sẽ phải ngồi tù. Nhớ kỹ chưa?”

Kha Duyên nhíu mày: “Con cũng không có làm chuyện xấu.”

Kha Nhụy nhỏ giọng nói: “Không sao, làm chuyện xấu chỉ cần không bị phát hiện là được!”

Kha Hổ nắm lấy vai con gái: “Chắc chắn sẽ bị phát hiện, như ba ba vậy. Nếu con bị phát hiện cũng sẽ giống như ba.”

Kha Nhụy hoảng sợ hất tay gã ra: “Con không muốn giống ba ba, con không muốn ngồi tù, ba ba tự ngồi đi. Con muốn sống trong nhà, con là công chúa nhỏ!”

Kha Hổ bất lực, cúi đầu gửi tin nhắn cho vợ rồi tuyệt vọng đứng dậy đi theo cảnh sát.

Xung quanh đều là người, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh. Dù sao Kha Hổ cũng là người có danh dự có uy tín, chẳng bao lâu liền lên thẳng hotsearch.

Mà Tưởng Giai Lưu thì ở phía sau khóc lóc nức nở, nghe nói Kha Hổ bị tạm giam, sau đó còn phải thẩm vấn, bà liền khóc muốn đi theo.

Kha Viêm đứng ở cửa, nhìn đám người đang diễn màn kịch “sinh ly tử biệt” với vẻ mặt vô cảm.

Khi Kha Hổ đi qua cậu lại dừng bước, không dám quay đầu nhìn em trai mà hỏi: “Khi đó, một mình em ở bên trong làm sao tìm được đường ra?”

Kha Viêm thản nhiên nói: “Cứ tiến về phía trước là được rồi.”

Kha Hổ cười cười: “Từ nhỏ em đã thông minh như vậy.”

Tưởng Giai Lưu không thể bảo trì sự tao nhã của mình nữa, lôi kéo Kha Viêm nài nỉ: “Con đừng truy cứu nữa được không? Dù sao thì con vẫn ổn mà!” ( Mẹ hãm quá ạ:))))

Kha Viêm cúi đầu nhìn bà, một câu cũng không nói, cứ nhìn chằm chằm thế.

Sự lên án thầm lặng này càng làm cho Tưởng Giai Lưu tuyệt vọng, bà vô lực ngồi trên mặt đất.

Vương Tử Di đứng ở một góc cười lạnh, còn mặt mũi mà cầu xin cậu ta sao? Quả nhiên trên đời này loại mẹ nào cũng có.

Kha Long nhìn thấy Vương Tử Di cười, liền nhíu mày kéo cô một chút. Vương Tử Di trợn mắt nhìn lại, xoay người nói: “Tôi đi xem cha thế nào rồi.”

Kha Nguyên Thái còn chưa tỉnh, mấy anh em bọn họ tiễn Kha Hổ đi.

Cảnh sát không biết nói gì: “Đến đồn cảnh sát sẽ bị giam lại, mấy người không cần theo.”

Mọi người gật gật đầu, chỉ có thể dừng bước.

Kha Hổ quay đầu lại nhìn Kha Viêm một chút, lại nhìn về hai đứa con, ba người dàn hàng đứng nơi đó. Gã đột nhiên hiểu, nhân quả luân hồi, ai cũng không thoát được.

Tất cả đều như ván đã đóng thuyền, Kha Viêm và Liễu Nhiên không để ý đến Tưởng Giai Lưu nữa, cùng nhau đi đến phong bệnh của Kha Nguyên Thái.

Ông dường như một đêm đầu bạc, nằm trên giường bệnh với khuôn mặt trắng bệch. Kha Viêm vẻ mặt buồn bã, Liễu Nhiên đang định nói chuyện thì nghe thấy âm thanh máy móc đã lâu không thấy.

“Nhiệm vụ ‘Cứu vớt Kha Viêm' hoàn thành, đội trưởng, bây giờ ta sẽ phát phần thưởng cho ngài.”

Liễu Nhiên không khỏi chú ý, không biết nhiệm vụ làm hơn 10 năm này sẽ khen thưởng cái gì.

437 hưng phấn nói: “Đội trưởng đã cố gắng làm lâu dài nên phần thưởng lần này vô cùng đặc biệt, là một hạt đậu đỏ.”

Liễu Nhiên nhìn hạt đậu xanh và đậu đen trong không gian của mình, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, lần sau không phải sẽ thưởng cho nàng đậu nành đấy chứ?

437 thấy kí chủ nhà mình không có tí phản ứng nào thì nhanh chóng giải thích: “Đội trưởng, ngài đừng coi thường đậu đỏ, nó tên là đậu may mắn. Chỉ cần ăn nó thôi, cả đời sẽ suôn sẻ, không bệnh tật không tai hoạ.”

Liễu Nhiên quan sát hạt đậu đỏ đột ngột xuất hiện trong tay, yên lặng ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Kha Viêm đang ngồi nhìn Kha nguyên Thái, thấy ánh mắt của nàng thì khó hiểu mà hỏi: “Sao thế?”

Liễu Nhiên đặt hạt đậu đỏ vào tay cậu: “Ăn đi, anh quá xui xẻo!”

Kha Viêm: “… Ăn sống á?”

Liễu Nhiên: “Không thì phải luộc lên à?”

Kha Viêm: “… Chẳng lẽ không nên như vậy hả?”

Vương Tử Di bật cười rồi nói: “Hai đứa cứ trò chuyện đi, chị ra ngoài mua cơm. Trễ thế này rồi không biết còn cửa hàng nào bán cơm không.”

Kha Viêm: “…”

Liễu Nhiên: “…” Không phải là chúng tôi đói bụng!

---- ngoài lề ----

- Một thành viên mới tinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.