Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 27: Chương 27




*Editor: Trôi

_______________________________________

Một đám người ra ngoài khách sạn lên xe rời đi. Về đến nhà, bọn nhỏ đều mệt lừ, tắm xong nằm trên giường chưa đến 2 giây đã ngủ rồi.

Người lớn hoặc đứng hoặc ngồi ở mép giường xem bọn trẻ, trong mắt đều là không bỏ được, cameras đúng sự thật ghi lại khung cảnh này.

Ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, mấy cái đại minh tinh liền rời giường, bọn họ xuống lầu làm cơm sáng, muốn vì lũ trẻ làm một bữa sáng phong phú.

Đây là thời gian cuối cùng ở chung với bọn nhỏ, 8 giờ, trên lầu truyền đến tiếng khóc của Ngải Lị.

Theo tiếng khóc, lũ trẻ lần lượt tỉnh dậy, mọi người tạm ngừng việc đang làm, lên lầu cho đám nhóc rửa mặt.

Hôm đó, đám nhỏ phát hiện cơm sáng dị thường phong phú mỹ vị.

Ngày thường có chút nghiêm khắc các ca ca tỷ tỷ, lúc này cũng nhu hòa nói: “Ăn đi, đều là các ca ca tỷ tỷ vừa làm, ăn xong rồi chúng ta đi siêu thị, mua đồ vật.”

Vừa nghe nói muốn đi siêu thị, đám nhóc lập tức hoan hô lên, tốc độ ăn cơm nhanh rất nhiều.

Tạ Hiểu Đông cùng Tư Tư nói: “Tiết mục kết thúc, chúng ta đi mua một ít lễ vật cho mang về đưa bố mẹ các em được không?”

Tư Tư nghe nói tiết mục kết thúc, trong lòng cũng không tha. Cô bé lần đầu tham gia tiết mục vào năm 3 tuổi, lúc trước cùng một cái ca ca khác tách ra, cũng rất buồn.

Tiết mục này về sau không muốn tham gia, bé thực thích chị Na Na, nhưng cô bé biết minh tinh đều phi thường bận, giống ba ba mụ mụ của bé.

Khác với Vu Tư Tư, Liễu Nhiên ăn cực kì ngon. Nàng ăn xong đem bát đẩy sang một bên, chỉ vào cái cốc trước mặt hướng Khương Lam nói: “Em nên uống sữa chua.”

Khương Lam giật giật khóe miệng: “...”

Liễu Nhiên liền nhìn hắn, ánh mắt của nàng không có bất kì ý tứ gì khác, cũng không có cảm giác muốn nói gì đó. Vì thế Khương Lam đầu hàng, hắn đứng dậy nói: “Để anh lấy cho em mang theo.”

Liễu Nhiên đi theo, hỏi: “Chúng ta hôm nay phải rời đi đúng không?”

Khương Lam trong lòng rốt cuộc bắt đầu không nỡ, hắn biết Liễu Nhiên cũng là không bỏ được hắn...:)

Liễu Nhiên: “Vậy ca ca cũng phải đi sao?”

Khương Lam vừa vui vẻ vừa khổ sở, nhìn xem, nàng đang quan tâm hắn.

Liễu Nhiên: “Vậy sữa chua làm sao bây giờ? Còn thừa nhiều như vậy, thôi thì cho em hết đi!”

Khương Lam: “...”

Các vị minh tinh khác còn đang ăn sáng, sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, phát ra vừa lãnh khốc lại tàn nhẫn tiếng cười: “Ha ha ha ha ha”, cực kì vô tình cười nhạo Khương Lam tự mình đa tình.

Khương Lam lạnh mặt lấy bình sữa chua, hắn cắm ống hút sau đó đưa cho Liễu Nhiên, ngồi xổm trước mặt nàng hỏi: “Em sẽ nhớ ca ca sao?” Nếu muốn biết, trực tiếp hỏi tốt hơn.

Liễu Nhiên tiếp nhận sữa chua, tự nhiên lại tùy ý, nói một cách hiển nhiên: “Nhớ anh sẽ tới thăm anh, ca ca nhớ em cũng có thể tới thăm em.”

Khương Lam nghe xong sửng sốt, sau đó lộ ra một cái tươi cười, hắn nói: “Được.”

Nhưng Khương Lam lúc đó không biết, “Nhớ ngươi sẽ tới thăm ngươi” còn một vế khác là “không nhớ đương nhiên sẽ không tới”~:)))

Mọi người ăn xong cơm sáng liền ngồi xe đi tới siêu thị lớn nhất.

Khác với lúc trước, lần này đi siêu thị có rất nhiều người vây xem.

Khương Lam đã cực kì được hoan nghênh, nhưng mà mọi người cũng không có tâm trạng cùng fans nói chuyện phiếm, thời gian bọn họ cùng hài tử có thể ở chung không nhiều lắm, bởi vậy đều là dắt trẻ đi mua đồ vật.

Khương Lam cũng muốn đưa cha mẹ và anh trai của Liễu Nhiên một chút lễ vật, vừa tới siêu thị hắn liền hướng đến quầy hàng Transformers, nghe nói anh trai nàng thực thích cái đó.

Liễu Nhiên quay đầu đi hướng khu bán đồ ướp lạnh, Khương Lam sửng sốt, giữ chặt nàng: “Em đi đâu?”

Liễu Nhiên liền lộ ra ngọt ngào mỉm cười: “Chọn quà cho anh trai.”

Khương Lam: “Anh trai của em thích cái gì?”

Liễu Nhiên ngây thơ vô tội: “Anh trai em thích sữa chua.”

Khương Lam: “Anh trai em thích sữa chua?!”

Liễu Nhiên chân thành gật đầu: “Ảnh thích sữa chua.”

Khương Lam: “Mẹ em điền tư liệu viết là cậu bé thích Transformers.”

Liễu Nhiên: “Mẹ em viết bừa đó.”

Khương Lam: “...” em cho rằng nói như vậy anh đây sẽ tin:)?

Về sau, mọi người mang theo hài tử ở khu bán sữa chua tìm được Khương Lam cùng Liễu Nhiên, 2 người ngồi xổm trước 2 núi sữa chua nói chuyện phiếm.

Khương Lam nói với Liễu Nhiên: “Cái này là vị nếp cẩm.”

Liễu Nhiên cực kì ngạc nhiên: “Vị nếp cẩm uống ngon không?”

Khương Lam liền cười: “Ca ca mua cho em.”

Liễu Nhiên gật đầu: “Được được.”

Khương Lam lại chỉ vào cách đó không xa: “Thấy được sao, cái kia là vị xoài.”

Liễu Nhiên miệng đều trương thành hình chữ O: “Oa, thật sự sao!”

Khương Lam: “Muốn uống hả?”

Liễu Nhiên gật gật đầu: “Ân ân.” . truyện xuyên nhanh

Khương Lam: “Mua lấy lòng em được không?”

Liễu Nhiên: “Được!”

Khương Lam liền cười: “Thích Tiểu Lam ca ca không?”

Liễu Nhiên cũng cười: “Thích!”

Đám người Tạ Hiểu Đông đứng ở đằng sau nhìn bọn họ, Tạ Hiểu Đông nhịn không được phun tào một câu: “Nhìn xem, cảm tình là có thể mua.”

Vẫn luôn trầm mặc Tỉnh Tử Dương thế nhưng thật đúng lúc tiếp lời: “Giá còn thật rẻ.”

Triệu Thành Quân dựng thẳng ngón cái, nói hay lắm!

Mọi người: “...”

Mà Liễu Nhiên ngồi xổm nơi đó nhìn một xe sữa chua, có chút lo lắng: “Quá nhiều, em kéo không nổi.”

Khương Lam hơi hơi mỉm cười: “Tiểu Lam ca ca chuyển phát nhanh cho em.” ( là ship hàng đó)

Liễu Nhiên: “Chuyển phát nhanh?”

Khương Lam: “Nghĩa là anh trả tiền cho người giao hàng, người ta sẽ giúp anh đưa đến nhà Nhiên Nhiên.”

Liễu Nhiên: “Nga, được a!”

Liễu Nhiên thật vừa lòng, Khương Lam cũng thật vừa lòng. Mọi người chọn đồ xong, liền đẩy xe đi thanh toán.

Thời điểm xếp hàng, Tạ Hiểu Đông mặt nghi vấn hỏi Khương Lam: “Cậu mua sữa chua từ siêu thị rồi gửi về cho con bé?”

Khương Lam gật đầu, một bên xem tiền tiết kiệm trong tài khoản, đương nhiên mà nói: “Nhiên Nhiên thích uống, tôi cũng không biết khi nào mới có thể đến thăm con bé. Cho nên mua nhiều một chút, để nhóc con có thể lưu trữ uống dần.”

Tạ Hiểu Đông có chút chán không muốn nói ( bất lực), nhưng lại nhịn không được hỏi: “Vậy tại sao cậu không lên trang web trực tiếp hạ đơn đi?”

Khương Lam: “Ha?”

Hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Hiểu Đông, phảng phất lần đầu tiên biết trên thế giới còn có thứ này.

Tạ Hiểu Đông: “...”

Khương Lam: “Ý nghĩa không giống nhau.” Hắn miễn cưỡng bồi thêm một câu.

Tạ Hiểu Đông: “...” có quỷ mới tin cậu!

Trở lại nhà hạnh phúc, lũ trẻ liền ngoan ngoãn ở phòng khách chơi đùa, các minh tinh ở phòng bếp nấu cơm.

Đây là bữa cơm cuối cùng, mọi người suy nghĩ đã lâu, cuối cùng quyết định làm Quan Đông nấu*.

*Thật sự thì toi cũng không biết đây là món gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.