*Editor: Trôi
_______________________________________
Từ lần đầu tiên bị chém giày, Bối Kim Long liền có chút hoài nghi.
Giày vô duyên vô cớ mà đứt, mấu chốt là bề mặt chỗ đứt rất chỉnh tề, nói là trùng hợp cũng cực kì khó tin.
Sau đó vấn đề này lặp lại liên tiếp, đối với Liễu Nhiên, Bối Kim Long đã trực tiếp coi nàng là đại lão.
Bản thân anh chính là lăn lộn giữa xã hội mà lớn lên, biết trên đời này có đủ loại người. Có một số người tuổi còn nhỏ nhưng lai lịch lớn nha!
Bối Kim Long có thể sống đến bây giờ, chưa nói đến mắt nhìn người chuẩn hay không, nhưng không dễ dàng làm mất lòng người là kỹ năng tối thiểu phải có.
Hơn nữa, bản tính của anh không xấu, Bối Kim Long chưa từng ép con nợ đến mức người ta phải tự tử. Tuy rằng nghi ngờ thân phận của Liễu Nhiên, nhưng từ trước đến nay anh ta vẫn cư xử như thường.
Đây cũng là một trong những lý do khiến nàng sẵn sàng giúp đỡ Bối Kim Long, về phần khác thì, phải nói rằng tư thế ôm đùi của anh không tồi.
Liễu Nhiên ra khỏi phòng bệnh liền thấy Thu Lan Huyên một mình ngồi ở bên ngoài, đôi mắt lén nhìn về phía này.
Thấy nàng, bà khẩn trương hỏi: “Tên đó tìm con làm gì?”
Liễu Nhiên duỗi tay vào túi, lấy ra một tờ giấy vay nợ đưa cho Thu Lan Huyên, nói: “Chú ấy kêu là sắp bệnh chết rồi, chỉ có nhà mình từng mời chú ấy ăn cơm, cho nên trước khi chết muốn xoá nợ cho nhà mình để chúng ta vui vẻ ăn một bữa no nê.”
Thu Lan Huyên: “......” Hắn sắp chết, cho nên kêu nhà mình vui vẻ ăn no nê? Nghe kiểu gì cũng giống như bảo nhà mình đi ăn mừng vậy? =))
Người mặc vest đen đứng ngoài cửa: “......”
Liễu Nhiên hoàn toàn không phát hiện lời nói của mình có vấn đề gì, ngáp dài, nói: “Về nhà thôi mẹ.”
Thu Lan Huyên cảm thấy buồn một chút: “Bối Kim Long sắp chết sao? Không nghĩ tới người tốt như cậu ta lại chết sớm như vậy. Hiện tại chắc đang đau khổ lắm, chờ mẹ vào thăm cậu ta chút rồi về nha?”
Liễu Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt mà nghĩ, nhìn một lúc cũng không có vấn đề đâu nhỉ?
“Vâng.”
Vì thế, Thu Lan Huyên nắm tay con gái mở cửa phòng bệnh, bên trong truyền đến một giai điệu, chỉ nghe thôi cũng biết người hát đang vô cùng vui vẻ: “Tôi có một cây gậy phép, có thể biến lớn lên ~ thu nhỏ lại ~ thật xinh đẹp ~, còn có thể biến ra truyện tranh, chocolate và đồ chơi. Nếu tôi có một con mèo máy Doraemon, thì đó chính là Liễu Nhiên, sha la la là la ~”
Thu Lan Huyên: “......”
Người mặc vest đen đứng ngoài cửa: “......”
Liễu Nhiên cười lạnh một tiếng: “... Sắp chết mà còn sung sướng quá ha.”
Đang hát hò thì đột nhiên bị người ta bắt gặp, Bối Kim Long hoảng sợ. Anh quay đầu nhìn về phía cửa, nhưng mà hiện giờ trong mắt tên này chẳng thấy ai khác ngoài Liễu Nhiên.
Chỉ thấy vị giang hồ chợ búa nào đó mặc đồ bệnh nhân, vẻ mặt hạnh phúc vọt đến: “Nhiên ca ~~~, nhóc lại trở về rồi~~!”
Liễu Nhiên: “......”
Thu Lan Huyên: “......”
Bởi vì nhìn Bối Kim Long quá hưng phấn, nàng không thể không nhắc nhở một tiếng: “Mẹ cháu nghe nói chú sắp chết, cho nên đến nhìn chú một lát.”
Thu Lan Huyên: “......”
Người mặc vest đen: “......”
“Hở?” Anh ngẩn ngơ, có chút không kịp phản ứng lại.
Liễu Nhiên nhịn một chút, lại nhắc nhở: “Không phải chú nói bản thân bị ung thư thời kì cuối, sắp chết sao?”
Bối Kim Long lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Đúng vậy!” =))
Thu Lan Huyên: “......”
Liễu Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra, tin tức vui nhất và buồn nhất cuộc đời đã khiến cái người này... ngáo rồi.
Bối Kim Long cầm lấy điều khiển TV trên bàn, hai mắt lấp lánh nhìn nàng: “Nhiên ca, để chú làm một bộ phim hoạt hình về cháu nha?”
Liễu Nhiên: “...... Chú cứ ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có. Cháu với mẹ phải đi về.”
Bối Kim Long có chút tiếc, nhưng vẫn hưng phấn gật đầu: “Được, Nhiên ca đi thong thả. Tiểu Lưu, còn nhìn cái gì nữa? Mau ra tiễn Nhiên ca đi!”
Liễu Nhiên: “......”
Bối Kim Long thật sự vui vẻ, thế nên ở trong mắt Thu Lan Huyên, anh đã được gắn cái mác người mắc bệnh tâm thần. =))
***
Ra khỏi bệnh viện, bà nặng nề thở dài: “Thật không nghĩ tới a! Cậu ta tuổi còn trẻ lại mắc phải loại bệnh này, nhìn người khác chỉ biết sợ hãi hừ hừ.”
Liễu Nhiên đáp một tiếng, trong lòng nghĩ, chỉ là không phải chết nữa thôi mà, ngáo nhanh như vậy?
Sau khi trở về, Thu Lan Huyên nói cho Liễu Binh nghe chuyện này. Nghe xong ông cũng cực kì thổn thức, nói là muốn mua chút trái cây gửi cho Bối Kim Long.
Nhưng cửa hàng quá bận rộn, ý định mua trái cây của Liễu Binh mới qua 4 ngày, người sắp chết - Bối Kim Long đã tự mua trái cây, vác xác tới cửa.
Khi anh mang theo giỏ trái cây đến Liễu Mính, Liễu Binh liền kinh ngạc: “Tôi nghe nói cậu đang nằm viện mà?”
Bối Kim Long vẻ mặt tự hào: “Đúng vậy! Em từng nằm viện.”
Liễu Binh thấy vẻ mặt vui mừng của anh, nhịn không được hỏi: “Được xuất viện rồi hả?”
Bối Kim Long cười hắc hắc: “Bác sĩ nói trường hợp của em là kỳ tích, tế bào ung thư trong cơ thể tự chết rồi!”
Liễu Binh cảm thấy khó tin: “Như một trò đùa vậy sao?” Vợ ông nói ung thư dạ dày thời kì cuối không dễ điều trị. Nếu dùng hoá chất hay làm xạ trị, khả năng cũng chỉ có thể sống được một năm... blah blah. Liễu Binh cho rằng Bối Kim Long hiện tại khẳng định đang trốn trong chăn khóc với vẻ mặt đau khổ.
Ông còn tưởng rằng lần này anh chết chắc rồi, trong đầu suy nghĩ lúc đến bệnh viện nên nói chuyện thế nào để vị xã hội đen này không bị kích thích.
Kết quả, người ta vui tươi khoẻ khoắn mà tới.
Bối Kim Long ở trong tiệm ngó nghiêng một lượt, sau đó hỏi: “Nhiên Nhiên đâu?”
Liễu Binh: “Nhiên Nhiên ở nhà, sắp khai giảng rồi, con bé đang làm nốt bài tập hè.”
Bối Kim Long vẻ mặt đồng cảm: “Thật đáng thương!”
Vốn dĩ cảm giác Bối Kim Long đáng thương hơn - Liễu Binh: “......”
Bởi vì Liễu Nhiên không ở đây, anh liền đặt giỏ trái cây xuống, sau đó vui vui vẻ vẻ rời đi.
Hai ngày sau, Bối Kim Long mang theo bốn lốc sữa chua đi đến căn hộ của Kha Viêm.
Vừa mở cửa liền thấy Liễu Nhiên mặc quần áo ở nhà, tay cầm bút, vẻ mặt âm trầm mà nhìn mình: “Chú đến làm gì?”
Bối Kim Long hoảng loạn lên, trong cái khó ló cái khôn nói: “Chú tới giúp cháu làm bài tập.”
Vẻ mặt Liễu Nhiên từ giông bão chuyển thành trời quang mây tạnh: “Chú mang sữa chua cho cháu?”
Bối Kim Long đặt sữa chua lên bàn: “Đương nhiên đương nhiên, cháu cứ uống đi, chú làm bài cho.”
Liễu Nhiên: “Vậy chú vào phòng cháu đi.”
Bối Kim Long: “......” ㄒoㄒ Ban đầu mình tới đây làm quái gì chứ?
Bối Kim Long cũng không ngại; khi biết mình có thể sống tiếp, anh liền thề rằng nếu sau này Liễu Nhiên có nhờ vả chuyện gì đó, cho dù phải lên núi đao, xuống biển lửa, bản thân cũng sẽ không chối từ.
Đúng lúc Kha Viêm từ trong phòng đi ra, thấy Bối Kim Long thì kinh ngạc một chút: “Chú chưa chết à?”
Nhìn thấy cậu, anh cũng cực kì kích động: “Viêm ca, nhìn chú trông rất khoẻ mạnh đúng không?”
Kha Viêm nhìn thoáng qua trán của người đối diện, nói: “Trán có chút đen, làm sao vậy?”
Bối Kim Long cười hắc hắc: “Không biết, sau khi tế bào ung thư chết hết, trán liền hơi đen.”
Kha Viêm khiếp sợ: “Tế bào ung thư của chú sẽ không chạy hết lên đầu chứ?”
Bối Kim Long: “......”
Tuy rằng Bối Kim Long đã không có việc gì, nhưng Liễu gia vẫn rất không quen với vẻ nhiệt tình này của anh.
Nói là làm, anh thật sự cầm bút ngồi vào bàn học của Liễu Nhiên làm bài tập.
Nàng cầm sữa chua ngồi ở trên giường quan sát, đối với Bối Kim Long mà nói, mấy bài tập này quá đơn giản, một giờ liền làm xong hết rồi.
Vì muốn cảm ơn Liễu Nhiên, anh còn tiêu tiền gọi đồ ăn trưa cho bọn họ.
Bởi vậy, trưa nay Thu Lan Huyên không về nhà nấu ăn.
Ba đứa trẻ vây quanh bàn ăn cơm, Bối Kim Long vẻ mặt hiền từ mà cười.
Ăn xong, anh liền hỏi về việc mở chi nhánh cho Liễu Mính.
Liễu Nhiên quay sang hỏi Kha Viêm: “Ổng muốn mở 20 chi nhánh cho ba em, anh thấy mở lúc nào là tốt nhất?”
Cậu bình tĩnh bắt đầu suy tính, nếu chọn xong hết vị trí, muốn xây dựng 20 cửa hàng cũng phải tốn ít nhất 1500 vạn nhỉ? Người này thật sự chịu chi nha.
Nhưng mà, Kha Viêm có chút do dự: “Mở cửa hàng là việc nhỏ, quan trọng là thu nhập sau khi mở.”
Liễu Nhiên chớp chớp mắt: “Thu vào khá tốt.”
Kha Viêm bất đắc dĩ cười: “Có được vị trí này là do chúng ta may mắn, ở xung quanh Nhị Trung vậy mà không có một cửa tiệm trà sữa nào. Tiền thuê quán tuy rằng không rẻ, nhưng chắc chắn không lỗ. Bây giờ chúng ta muốn tìm 20 cửa hàng như vậy cũng không dễ dàng. Nếu muốn kiếm nhiều tiền đương nhiên phải chọn vị trí tốt, tất nhiên số tiền bỏ ra cũng không nhỏ. Tuy nhiên, Liễu Mính có thể tiến vào thị trường không thì chưa biết, đã làm ăn thì không có chuyện thuận lợi mãi.”
Liễu Nhiên ồ một tiếng, nhìn về phía Bối Kim Long.
Ông đây cũng là cao thủ trong việc nhìn mặt đoán ý nha!
Bối Kim Long vỗ đùi: “Chuyện này có gì phải lo lắng? Chú sẽ bao toàn bộ tiền thuê quán trong vòng một năm, mấy người cứ yên tâm mà mở đi.”
Kha Viêm sờ sờ cằm: “Nếu như vậy thì rất đáng thử một lần, theo cháu thì nên mở 20 cái cùng một lúc, cố gắng phân bố ở tất cả địa phương trong thành phố này.”
Bối Kim Long trừng mắt: “Mở 20 cái cùng lúc?” Chậc, mình phải nghĩ biện pháp kiếm thêm vốn mới được.
Cậu gật gật đầu, nói với Liễu Nhiên: “Mở lần lượt tuy cũng là một biện pháp tốt, nhưng mở hết một lúc lại có thể tạo cho khách hàng một loại ảo giác. Đó chính là, chuỗi cửa hàng này thật nổi tiếng. Khi mọi người đi dạo quanh thành phố, phát hiện thường xuyên nhìn thấy quán trà sữa Liễu Mính, bọn họ sẽ nghĩ trà sữa trong quán rất ngon và nổi tiếng. Đương nhiên, sau này danh tiếng vang xa rồi thì chỉ giữ lại những cửa hàng có lãi, mấy cửa hàng thua lỗ thì bán đi bù tiền vào. Sau đó, bán phí dây chuyền, đưa Liễu Mính đến khắp nơi trên cả nước. Bằng cách này, tự nhiên sẽ có người giúp chúng ta làm cho Liễu Mính càng ngày càng lớn, mỗi tháng lấy tiền lãi thôi cũng đủ sống thoải mái.”
Bối Kim Long nghe thế là đủ rồi, chậm rãi vỗ tay.
Kha Viêm vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không để ý đến anh.
Liễu Văn ngồi một góc nghẹn hồi lâu, chờ Bối Kim Long đi về, hắn mới hỏi: “Mấu chốt là, 2 người sao có thể không biết xấu hổ lấy tiền của ổng chứ?”
Liễu Nhiên nhíu mày: “Bản thân chú ấy muốn cho.”
Kha Viêm cũng mặc kệ: “Ông chú đó vui là được, vấn đề khác chúng ta không cần lo.”
Liễu Văn: “...... Không thể nào hiểu được.” Sau khi nhuộm về tóc đen, cảm giác tam quan đều trở nên đứng đắn.
***
Đồng dạng không hiểu mạch suy nghĩ của vị xã hội đen nào đó chính là vợ chồng Liễu gia. Bối Kim Long không nghĩ tới trở ngại lớn nhất trong kế hoạch đưa tiền của mình lại là 2 người.
Thu Lan Huyên cực kì hoảng sợ, một tên xã hội đen đột nhiên vội vàng đưa mình mấy ngàn vạn, bà đương nhiên bị dọa choáng váng.
Liễu Binh liền càng không cần phải nói, cho dù Bối Kim Long không phải xã hội đen, số tiền này ông cũng không thể hồn nhiên mà nhận!
Bối Kim Long cảm động trước sự “chân thành” của 2 vợ chồng nhà này đến mức sắp “khóc”, buổi tối đi ngủ đều mơ thấy Liễu Nhiên chém chết mình.
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ thật lâu, anh chỉ có thể cùng Liễu Nhiên thương lượng một chút, sau đó nói với Liễu Binh: “Hay là em nhập cổ phần được không?”
Đúng vậy, Bối Kim Long nghĩ tới một cái biện pháp, trở thành cổ đông của Liễu Mính.
Như vậy, liền không cần gửi từng khoản tiền nhỏ mà có thể một lần chơi lớn. Dựa theo lời Kha Viêm nói, làm tiệm trà sữa nổi danh cả nước, sau đó ăn tiền hoa hồng.
Liễu Binh lúc đầu vẫn không đồng ý, cuối cùng Kha Viêm ra mặt nói chuyện, ông mới đồng ý để anh đầu tư.
Làm xong hết mọi chuyện, Bối - nhát gan sợ chết - Kim Long liên hệ Liễu Nhiên, hỏi: “Nhiên ca, tiểu đệ làm như vậy vẫn được chứ?”
Nàng hơi mỉm cười: “Chỉ cần giúp Liễu gia kiếm được nhiều tiền, chú chính là người có công lớn nhất.”
Nói xong còn vỗ vỗ bả vai anh.
437: “......” Đem nhiệm vụ của mình đẩy lên đầu người khác, ký chủ của nó quả thật vô cùng không biết xấu hổ.
Nếu muốn đem tiệm trà sữa phát triển lớn, tất nhiên công việc của Liễu Binh phải nhiều lên.
Mà Liễu Nhiên cũng vào học kỳ mới, nàng đã quen với trường học, cũng chậm rãi tiến vào trạng thái đi học.
Cứ như vậy, Liễu gia chậm rãi tiến về phía trước, Bối Kim Long cũng tham gia vào sự nghiệp vĩ đại này.
Mà ở kinh đô, Khương Lam cuối cùng cũng có thời gian nhàn rỗi bay xuống thành phố Hải Thanh. Lúc ấy Kha Viêm liền nghĩ, đây chính là quảng cáo từ trên trời rơi xuống sao?
Lúc này, Khương Lam ngồi trên máy bay đang rất vui vẻ!
Một năm không có thấy cục cưng nhà mình, không biết con bé đã cao bao nhiêu rồi nhỉ? Béo hay gầy?
Nhưng cục cưng chắc chắn rất nhớ mình! ~~~///(^v^)~~~
Khi Khương Lam quyết định muốn đi thành phố Hải Thanh, người đại diện của hắn rất khó hiểu.
“Cậu muốn đi đâu?” Người đại diện mới tên Lục Dung, cô giật cúi đầu nhìn thông cáo mà giật mình: “Cậu chỉ có vài ngày nghỉ thôi! Bay qua bay lại đến thành phố xa như vậy, không sợ chậm thông cáo sao?”
Khương Lam vừa chỉnh tóc vừa hỏi: “Không phải chị nói em có thể tự quyết định việc muốn làm trong ngày nghỉ sao?”
“Vì thấy cậu quá mệt mỏi, quay phim lâu như vậy, người không có tinh thần nên tôi mới cho cậu nghỉ vài ngày để ngủ bù.”
Khương Lam vui vẻ cười: “Cảm ơn chị cho em nghỉ mấy ngày! Bay đến thành phố Hải Thanh cũng đủ rồi.”
Thấy nghệ sĩ nhà mình hạ quyết tâm muốn đi, Lục Dung không còn cách nào, chỉ có thể hỏi hắn: “Cậu qua bên đó làm gì?”
“Nhiên Nhiên ở đó a! Lúc trước em muốn đi thăm con bé, không biết hiện tại người ta thế nào rồi.” Khương Lam nghĩ đến Liễu Nhiên, tự giác bật cười.
Lục Dung suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới: “Chính là cô bé lúc trước cùng cậu tham gia tiết mục kia? Thời gian 2 người ở chung còn không dài bằng thời gian xa cách, sao cậu cứ nhớ mãi con bé thế?”
Câu thứ 2 cô thấp giọng lẩm bẩm nên Khương Lam cũng không nghe rõ, ừ một tiếng: “Em cùng Nhiên Nhiên tham gia tiết mục, mọi người rất thích con bé. Ha ha ha ha ha...... Chị biết tương phản manh* không? Nhiên Nhiên quả thực chính là ví dụ điển hình.”
*Đại khái là vẻ ngoài khó ở, lạnh nhạt nhưng tính cách thì ấm áp, dễ thương
Tuy Lục Dung không muốn để hắn chạy đi chạy lại trong thời gian nghỉ, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản hắn. Làm người đại diện, cô biết không áp đặt nghệ sĩ trong kì nghỉ là việc rất quan trọng.
Nhưng Lục Dung lại không có ấn tượng tốt với Liễu gia. Thời điểm cô nhận Khương Lam, liền tra qua tư liệu của hắn. đối với Liễu gia - người thường xuyên tiếp xúc với Khương Lam, đương nhiên Lục Dung cũng tra xét một chút.
Ý kiến của tổ tiết mục với Liễu gia phân ra theo 2 hướng khác nhau, một phần nói Liễu Nhiên tham gia tiết mục là vì bị cha mẹ bán vào để lấy tiền.
Còn có người nói Liễu Nhiên tham gia tiết mục kiếm tiền để sau này cho anh trai cưới vợ.
Giả thuyết nào cũng có, nhưng không phải ai cũng có ấn tượng xấu. Người quay phim phụ trách Liễu Nhiên và đạo diễn Triệu đều có ấn tượng tốt với con bé, thậm chí vị đạo diễn này còn vô cùng yêu thích Liễu Nhiên.
Vì như vậy, Lục Dung cực kì hoài nghi lời nói của đạo diễn Triệu, dù sao cũng có khả năng Liễu Nhiên đã lấy lòng ông ấy.
Bởi vậy, cô lại đi tra xét bối cảnh Liễu gia, nhà họ thiếu nợ bị giục nợ dưới tiểu khu Ánh Nắng cũng không phải bí mật gì, tốn chút thời gian là có kết quả.
Lập tức, cảm nhận của Lục Dung đối với Liễu gia trở nên rất tệ, Khương Lam còn coi Liễu Nhiên như con gái ruột, cô thật sự muốn quỳ gối thắp nhang luôn. Một cái gia đình nợ ngập đầu luôn khiến người khác nghi ngờ mục đích tiếp cận của họ.
Lục Dung liền nói chuyện này với Khương Lam, cô muốn hắn hiểu một điều, Liễu gia tiếp xúc với hắn là có mục đích, giống như Liễu Nhiên tham gia tiết mục vì tiền vậy.
Không nghĩ tới Khương Lam nghe xong lời này thì chỉ kinh ngạc một chút, nhưng lại cực kì ảo não, còn gọi điện thoại hỏi người ta: “Chị Liễu, nghe nói nhà chị thiếu nợ 600 vạn, để tôi giúp mọi người trả đi!”
Lục Dung: “......” Con mẹ nó cậu biết lòng dạ người ta tròn méo thế nào mà đâm đầu làm vậy? Cho 600 vạn? Hiện tại cậu mới kiếm được bao nhiêu tiền hả?!!!
May mắn, Liễu gia còn biết giữ mặt mũi, từ chối mượn tiền.
Lúc sau, cô nghe Khương Lam nói Liễu gia tự mình trả hết nợ, Lục Dung suýt cười ra tiếng, 600 vạn a! Hoàn cảnh như nhà đó mà trả hết, tin được không?
Cho nên cô liền đi theo Khương Lam xuống thành phố Hải Thanh, vì sợ Liễu gia “thấy sang bắt quàng làm họ”, quấn lên đòi tiền.
Khương Lam bí mật đến sân bay, mặc quần lửng áo phông đơn giản, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đen. Hai người đều không mang nhiều đồ, mỗi người chỉ mang 2 bộ quần áo, xuống máy bay thì kêu taxi.
Bởi vì sớm có địa chỉ từ Thu Lan Huyên, cho nên hắn một đường đi đến tiểu khu Ánh Nắng.
Thời tiết sáng sủa, mọi người trong tiểu khu đi dạo dưới bóng cây.
Tuy Khương Lam che mặt, nhưng khí chất minh tinh không dấu được, thu hút nhiều ánh nhìn chăm chú của các bác gái.
Hai người tìm thấy toà nhà số 9, đi thang máy tới căn hộ của Kha Viêm.
Khương Lam kích động ấn chuông cửa, sau đó quay đầu nói: “Con bé vô cùng đáng yêu.”
Lục Dung gật đầu có lệ: “Ờ ờ.”
Cửa mở, Liễu Nhiên vẫn mặc quần áo ở nhà, tay cầm điều khiển TV nhìn 2 người, vẻ mặt lãnh đạm đến mức có thể nói là vô lễ.
Khương Lam cười híp mắt, cục cưng, anh từng hứa sẽ đến thăm em, anh đến rồi nè!!!
Liễu Nhiên chậm rãi nhíu mày, tầm mắt quét qua bọn họ vòng, sau đó hỏi: “Các người là ai?”
Khương Lam: “......”
Lục Dung: “......”
Thấy 2 người không đáp, nàng liền đóng cửa.
Khương Lam đành phải lấy tay chặn cửa, kéo xuống khẩu trang nói: “Nhiên Nhiên, là anh đây!”
Liễu Nhiên thấy hắn thì đã nhớ ra: “Ồ, là anh à. Anh đến nhà em làm gì?”
Lục Dung: “......”
Khương Lam cười, ngồi xổm xuống: “Anh đã hứa sẽ tới thăm em mà!”
Liễu Nhiên giơ ngón tay tính tính: “Lần hứa này cũng lâu đấy, đã một năm rồi.”
Nàng cho rằng cả đời này bọn họ sẽ không có giao thoa. Vốn dĩ chỉ là bởi vì tham gia tiết mục trên TV mới quen biết và tiếp xúc; khi tiết mục kết thúc, cái quan hệ “cha con” kia tất nhiên cũng chấm hết.
Khương Lam liền xin lỗi: “Là do anh quá bận. Nhiên Nhiên tới đây, để ca ca ôm một cái.”
Liễu Nhiên ghét bỏ mà mở rộng cửa: “Vào đi!”
Sau đó, nàng quay đầu gọi vào bên trong: “Kha Viêm!!! Có khách đến!!!”
Tiếng Kha Viêm từ trong phòng truyền ra: “Tự tiếp đi.”
Liễu Nhiên cười: “Anh là chủ nhà đấy!”
Kha Viêm bất đắc dĩ từ trong phòng đi ra, dựa vào khung cửa, thấy Khương Lam thì kinh ngạc một chút: “Anh là vị minh tinh kia à?”
Hắn đã sớm biết chuyện Liễu gia ở chung với Kha Viêm, bởi vậy cũng không thấy lạ, chỉ là chào hỏi cậu.
Liễu Văn cũng từ trong phòng ra ngoài, nhìn thấy Khương Lam liền hưng phấn về phòng cầm một quyển vở ra: “Khương ca, ký tên cho em đi!”
Khương Lam đương nhiên cũng biết đến Liễu Văn, hắn cười, gật đầu nói: “Được được, em là Văn Văn đúng không? Nghe chị Liễu nói em thi đỗ Nhị Trung, anh có quà cho em đấy.”
Liễu Văn nói cảm ơn, Khương Lam trả lại vở, thuận miệng hỏi: “Em cũng là fans của anh à?”
Liễu Văn lắc đầu: “Không phải, em lấy hộ bạn thôi.”
Lục Dung: “......” Cô vốn cảm thấy Khương Lam rất nổi tiếng, chưa nói đến vạn người ủng hộ nhưng ít nhất cũng là “chúng tinh củng nguyệt“. Kết quả, tới Liễu gia thì cô luôn cảm thấy nghệ sĩ nhà mình chẳng có tí địa vị gì cả.
Kha Viêm đi phòng bếp lấy nước cho bọn họ, Lục Dung ngồi trên sô pha, lúc này mới chú ý tới bộ sô pha này giá trị tầm mấy vạn. Trong lòng cô cả kinh, ánh mắt thay đổi hẳn.
Cả nhà thiếu 600 vạn mà có thể dùng sô pha tận mấy vạn?
Liễu Nhiên ngồi đối diện, cuối cùng có chút lương tâm phát hiện bản thân và Khương Lam quan hệ không tệ.
“Tiểu Lam ca ca, anh không đi làm hả?”
Hắn ôn hoà nhìn nàng, mỉm cười: “Có đi làm, nhưng mà hai ngày nay anh được nghỉ.”
Liễu Nhiên gật đầu, lại nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Khương Lam: “Đây là ai vậy?”
Hắn nhanh chóng giới thiệu: “Cô ấy là người đại diện mới của anh, tên Lục Dung. Lục Dung, đây Nhiên Nhiên.”
Một lớn một nhỏ chào hỏi làm quen nhau, Khương Lam liền quan sát xung quanh, đột nhiên ánh mắt ngừng lại, đính ở 50 thùng sữa chua đặt ở góc tường.
Khương Lam: “......” Đây là định uống sữa chua thay cơm à?
Liễu Nhiên nhìn theo ánh mắt của hắn, vẻ mặt ủy khuất: “Mẹ em nói quá nhiều, muốn lấy bớt làm quà tặng khuyến mãi ở trong tiệm.”
Khương Lam đang gật đầu đồng ý, đột nhiên nhận ra gì đó: “Trong tiệm? Tiệm nào?”
Liễu Nhiên: “Anh vẫn chưa biết nhà em đã mở cửa hàng trà sữa sao?”
Khương Lam lắc đầu, vẻ mặt mê mang.
Trong lòng Lục Dung càng là sóng cuộn biển gầm, Liễu gia đây là lại mượn bao nhiêu tiền nữa? Đương nhiên cô không tin là trả hết nợ mới mở, dù sao kiếm 600 vạn trong thời gian ngắn là vô cùng khó khăn, trả xong còn có tiền mở cửa hàng á? Nghĩ kiểu gì cũng thấy vô lí.
Kha Viêm đột nhiên hai mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Khương Lam đều tràn ngập từ ái.
Bởi vì ý tưởng vừa nảy ra trong đầu, cậu ngồi xuống bên cạnh Liễu Nhiên, sau đó vẻ mặt hiền từ nói chuyện với hắn: “Anh Khương Lam! Chú Liễu mở tiệm trà sữa, anh có muốn uống không?”
Khương Lam vốn không định uống, uống trà sữa rất dễ béo. Nhưng hắn vẫn gật đầu, dù sao đây cũng là cửa hàng nhà Nhiên Nhiên, kiểu gì cũng phải thử.
Kha Viêm liền chỉ ra cửa: “Muốn uống thì anh đi mua đi!”
Lục Dung: “....” Gì cơ?
Khương Lam: “......”