*Editor: Trôi
_______________________________________
Trời rét đậm.
Kha Viêm nhìn đồng hồ, còn 3 phút nữa là đến giờ tan tầm, Trương Ninh nói công ty vừa mới khai trương, ông chủ vẫn nên giả vờ làm một chút, cho nên mấy ngày gần đây cậu đều thành thật ngồi ở văn phòng chờ đến lúc tan tầm mới đi về.
Tết Nguyên Đán sắp đến, Liễu Nhiên được nghỉ đông, nàng không về nhà, trực tiếp dọn hành lý tới phòng chung cư của Kha Viêm ở. Vì thế, Thu Lan Huyên tặng cho cậu hai hộp BCS.
Sáng nay, Liễu Nhiên đột nhiên nói muốn tự tay làm một bữa ăn thịnh soạn cho Kha Viêm, cậu có chút sốt ruột muốn về nhà, lo lắng nàng sẽ làm nổ phòng bếp.
Trương Ninh thấy Kha Viêm như vậy, nhịn không được mà hỏi: “Cậu sao thế? Có việc gấp gì hả?”
Kha Viêm liền nói: “Nhiên Nhiên nói hôm nay phải làm đồ ăn cho tôi.”
Trương Ninh cười: “Chuyện tốt đó nha! Bảo sao cậu nóng lòng như vậy.”
Kha Viêm nhíu mày: “Đương nhiên tôi phải sốt ruột rồi, từ trước tới nay em ấy chưa từng nấu ăn.”
Trương Ninh ngẩn ngơ, nghĩ tới sức lực kì dị của Liễu Nhiên, có chút đau lòng mà nói: “Cậu vẫn nên nhanh chóng về nhà đi!”
Kha Viêm ừ một tiếng, đứng dậy mặc áo khoác.
Trước khi đi còn quan tâm hỏi Trương Ninh một câu: “Mấy người mà lúc trước tôi nói với anh ấy, anh đã tuyển chưa?”
Trương Ninh gật đầu: “Anh đang tuyển, nhưng mà nhận bọn họ vào làm không có vấn đề gì chứ? Một người mới tốt nghiệp cấp 3, một người mới ra tù, còn có người đang làm nghề nhặt ve chai bán đồng nát.”
Kha Viêm ừ một tiếng: “Những người này từng là chuyên gia lập trình, có thể tuyển dụng thử xem. Nếu thật sự không dùng được thì trả chút tiền công là được rồi.”
Dù sao cậu cũng là người trọng sinh, điều này không phải hoàn toàn vô dụng, chẳng hạn, trong giới lập trình viên, Kha Viêm có thể biết trước một ít tài năng bị che giấu.
Trương Ninh cười: “Cậu mở công ty đã tốn không ít tiền, toàn bộ tầng này tốn mấy chục vạn tiền thuê mỗi tháng. Lãng phí thế này sẽ không quay vòng vốn được đâu.”
Vẻ mặt Kha Viêm bình tĩnh: “Không sao, trước khi thua lỗ tôi sẽ đi đổ thạch.” Cậu nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Tôi sẽ cố gắng đặt cược số tiền lớn hơn.”
Trương Ninh: “...” Thật xin lỗi, công ty này dựa vào ông chủ đi đổ thạch mà sống.
Dặn dò xong, Kha Viêm liền trực tiếp ra ngoài. Bởi vì công ty mới thành lập, cho nên mấy ngày nay cậu và Trương Ninh đều bận rộn ở công ty, tuyển người, phỏng vấn, tìm khách hàng..v..v...
Thời điểm Kha Viêm ra khỏi văn phòng, hơn 10 nhân viên ngồi ở bên ngoài đều khẩn trương đứng dậy hô: “Chào Kha tổng.”
Cậu tùy ý gật đầu, vừa quấn khăn quàng cổ màu nâu vừa đi ra ngoài.
Người đẹp thì làm cái gì cũng thấy đẹp, bước đi giống như người mẫu biểu diễn trên sàn catwalk vậy.
Nhân viên ngồi ở quầy lễ tân phụ trách tiếp khách, lúc phỏng vấn chỉ có một yêu cầu là diện mạo ngọt ngào, nữ nhân viên thấy ông chủ nhà mình đi ra ngoài liền tươi cười chào hỏi.
Kha Viêm nhíu mày nhìn cô ấy một cái, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cô gái này cái gì cũng tốt, chỉ có một vấn đề, khuôn mặt rất giống Thượng Ngải Nhiễm, giống đến 8 phần. Lúc tuyển dụng người, Trương Ninh phụ trách phỏng vấn người cho bộ phận lễ tân, yêu cầu cũng không cao, chỉ cần lễ phép và đẹp là được. Kha Viêm vốn không định quản lý công ty, chẳng qua là mới thành lập nên cậu mới hỗ trợ.
Vì vậy, Kha Viêm không có can thiệp vào đợt phỏng vấn nhân viên lễ tân. Vốn tưởng rằng mắt nhìn người của Trương Ninh cũng không kém, không ngờ tới ông anh này lại thích loli, loại trừ tất cả các ngự tỷ xinh đẹp, cuối cùng chọn cái bộ dạng này.
Quầy lễ tân chỉ có mình Trương Ninh đi phỏng vấn và lựa chọn người, thế nên cậu cũng không sa thải cô ấy.
Nói đến cùng, coi như là cho Trương Ninh chút thể diện, đuổi người đi thì không tốt lắm. Kha Viêm sớm muộn gì cũng mặc kệ công ty, bởi vậy cậu không lo lắng nhiều về việc này.
Kha Viêm gật đầu với nữ nhân viên, ra khỏi công ty liền đi thẳng đến trung tâm mua sắm.
Công ty mới của Kha Viêm nằm trên tầng 24 của tòa nhà A ( cao ốc văn phòng) ở trung tâm mua sắm này, cậu đã mua một căn hộ gần đó với giá hơn 800 vạn, song lập*.
*Biệt thự song lập là loại hình nhà biệt thự có kiến trúc tạo bởi 2 căn biệt thự để tạo thành 1 tổng thể. Nhìn từ bên ngoài, biệt thự song lập như 1 căn nhà nhưng thực chất là 2 căn nhà khác nhau có thiết kế đối xứng cạnh trái hoặc phải tạo thành. Vì thế biệt thự song lập sở hữu 3 mặt thoáng 1 mặt chung và có sự đối xứng hài hòa về màu sắc, trang trí giữa 2 căn. Diện tích biệt thự song lập đủ rộng để thiết kế tiểu cảnh sân vườn cũng như lối đi thoải mái.
Căn hộ này được trang trí đơn giản với tông màu trắng khiến cả căn phòng trở nên rất sáng sủa.
Kha Viêm vội vàng về nhà, bước vào liền thấy Liễu Nhiên cầm muôi đứng trước bếp gas với vẻ mặt phiền não.
Mọi mệt mỏi trong ngày đều tan biến khi nhìn thấy nàng, ngay cả hơi lạnh bên ngoài cũng biến mất.
Nghe được tiếng mở cửa, Liễu Nhiên quay đầu nhìn qua, cười khẽ: “Anh về rồi à?”
Kha Viêm cởi áo khoác treo lên giá, đặt túi lên tủ quần áo cạnh cửa, sau đó bước vào phòng bếp, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, mãn nguyện mà trả lời: “Ừ.”
Liễu Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu: “Anh chờ chút nha, em sắp làm xong rồi.”
Kha Viêm cười khẽ: “Có lẽ tay của em không thích hợp nấu nướng.”
Liễu Nhiên không phục: “Em có công thức, nhất định sẽ học được.”
Kha Viêm liền cười: “Tài nấu ăn của em từ đầu đến cuối không tiến bộ tí nào, vẫn là để anh làm đi.”
Liễu Nhiên im lặng nhìn một đống vật thể màu đen trong nồi, cuối cùng cũng đặt sách công thức xuống, nói: “Trong sách có câu 'trời xanh không phụ người có lòng', em chắc chắn sẽ làm được.”
Kha Viêm nhướng mày: “Vấn đề nằm ở thiên phú.”
Liễu Nhiên: “...”
Kha Viêm: “Tay em thích hợp mở rộng chính nghĩa hơn.”
Liễu Nhiên bật cười: “Câu này em thích nghe.”
Kha Viêm cũng cười ra tiếng: “Ừm, thật vinh hạnh.”
Liễu Nhiên bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, nói tài nấu nướng của mình kém, chẳng lẽ Viêm Viêm tốt hơn à? Nếu anh ấy có thiên phú, đời trước sao lại sắp chết đói?
Bởi vì không giỏi nấu ăn, nên kiếp trước Kha Viêm toàn nấu canh cải trắng, trứng luộc bóng đêm ( trứng cháy nửa quả), tệ nhất cũng có thể làm cơm trắng trộn nước tương mà, đúng không?
Tuy không đến mức tự làm mình chết đói, nhưng đang ăn ngon mặc đẹp lại đột ngột rơi xuống hoàn cảnh như kiểu trở lại trước ngày giải phóng, đương nhiên Kha Viêm cũng rất khó chịu nha!
Thế nên, Liễu Nhiên thật sự không biết đời này cậu học kỹ năng sống ở chỗ nào, vậy mà còn biết nấu ăn.
Nàng ngồi xuống bàn ăn, chỉ thấy Kha Viêm xắn tay áo lên tận khuỷu tay, sau đó lấy cà chua, trứng gà, rau xanh và một con cá tươi ra khỏi tủ lạnh.
Nhìn từ góc nghiêng, khuôn mặt cậu dịu dàng, hai mắt cụp xuống, hơi cúi đầu rửa rau dưới vòi nước - một hình ảnh đẹp đẽ và ấm áp.
Liễu Nhiên liền hỏi: “Anh lén học đúng không?”
Kha Viêm đắc ý: “Không có, đây chính là thiên phú.”
Liễu Nhiên: “...” Nếu không có kịch bản kiếp trước thì em suýt tin đấy.
Kha Viêm vừa rửa rau vừa nghĩ. Từ khi quyết định ở bên Liễu Nhiên, cậu đã cố ý đăng ký vào một lớp dạy nấu ăn, khổ luyện mấy ngày nay, bây giờ là lúc phát huy tác dụng.
Đúng vậy, dưới công ty của Kha Viêm có một lớp dạy nấu ăn mới mở, giáo viên là một cô gái dịu dàng, khi lớp học bắt đầu Kha Viêm từng lén đi xuống xem.
Không có nhiều người đến học, đa số đều là những cô gái trẻ. Những người lớn tuổi hơn lại tiếc tiền để chi tiêu vào mấy việc như này.
Kha Viêm quan sát ba ngày, sau đó liền đi đăng ký. Cậu là học sinh nam duy nhất trong lớp, cực kì quý giá.
Giáo viên và các bạn học đều quan tâm đến Kha Viêm, ngoại trừ giáo viên, ngay cả học sinh cũng sẽ dạy cho cậu rất nhiều kỹ xảo nhỏ.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, bây giờ trình độ nấu ăn của Kha Viêm khá ổn.
Vì cơm đã nấu từ lúc sáng, Kha Viêm chỉ làm một đĩa trứng xào cà chua và canh đậu phụ rau xanh, còn có một đĩa cá hấp. Tuy rằng đơn giản nhưng cũng có thể thấy được khoảng thời gian này cậu đã cố gắng thế nào.
Liễu Nhiên liền đứng dậy lấy bát đũa bê đồ ăn, 2 người ăn xong thì cùng nhau rửa bát.
Sau khi rảnh rỗi, họ dựa vào nhau trên sô pha xem TV, đắp chung một chiếc chăn, vẻ mặt mơ màng sắp ngủ.
Gió lạnh thổi qua cửa sổ, Liễu Nhiên nghiêm túc xem TV, dường như vô tình mà hỏi một câu: “Anh đăng ký lớp học nấu ăn đúng không?”
Kha Viêm cũng chăm chú nhìn TV, thuận miệng đáp: “Ừ.”
Liễu Nhiên liền cười: “He he!”
Kha Viêm: “...”
***
Liễu Nhiên và Kha Viêm ra khỏi lớp học nấu ăn, trực tiếp vào thang máy lên tầng trên tham quan, từ khi Kha Viêm mở công ty tới giờ, nàng chưa từng xem qua.
Vậy nên, thời điểm Liễu Nhiên nói muốn đến công ty, cậu rất vui vẻ.
Lúc hai người đứng trước cửa công ty của Kha Viêm, Liễu Nhiên quan sát khắp nơi, cảm thán: “Anh thuê hết cả cái tầng này hả?”
Kha Viêm gật đầu đắc ý: “Đây là giang sơn tự tay anh gây dựng vì em.”
Liễu Nhiên nhìn tên của "giang sơn", bên trên viết: “Công ty khoa học kỹ thuật Viêm Nhiên”.
Nàng kinh ngạc: “Tên này thật tục.”
Kha Viêm nhíu mày, không tán thành ý kiến của người bên cạnh: “Anh tra mạng rồi, trên đó nói rằng đặt tên kiến trúc theo kiểu ghép tên vợ chồng với nhau sẽ có điềm lành.”
Liễu Nhiên không chú ý đến cái từ vợ chồng, cứng rắn mà nói: “Nhưng mà thật khó nghe.”
Kha Viêm: “...”
Liễu Nhiên nhịn một hồi lâu, vẫn có cảm giác bị đả kích: “Giống như giá trị công ty bị giảm xuống vậy.”
Kha Viêm: “....”
Liễu Nhiên: “Cho dù chèn thêm từ Hâm* vào cũng chẳng có cảm giác tiền tài cuồn cuộn gì cả.”
*Là chữ 鑫 nè, nó nghĩa là giàu, thịnh vượng, nhiều tiền ( thường dùng để đặt tên cho người hoặc cửa hàng buôn bán, kinh doanh).
Kha Viêm: “...Công ty khoa học kỹ thuật Viêm Nhiên Hâm á?”
Liễu Nhiên: “Quả nhiên, mấu chốt là tên của chúng ta ghép chung với nhau quá khó nghe.” =))
Kha Viêm: “...”
Hai người đứng ở cửa thảo luận một lúc, bỗng có một giọng nữ mềm mại từ bên trong truyền ra: “Buổi sáng tốt lành, Kha tổng.”
Kha Viêm sửng sốt, quay đầu nhìn lại, nhân viên lễ tân đang cầm một ly cà phê, có lẽ là vừa ra khỏi phòng nghỉ liền thấy cậu đứng ở đây, cho nên trực tiếp chào hỏi.
Lúc này Kha Viêm mới nhớ rằng nhân viên lễ tân là một cô gái có khuôn mặt giống Thượng Ngải Nhiễm đến 8 phần, là người trọng sinh, chắc Liễu Nhiên sẽ khó chịu khi nhìn thấy Thượng Ngải Nhiễm nhỉ? Người này còn làm việc tại công ty của mình...
Liễu Nhiên cũng nghe được âm thanh, nàng quay đầu nhìn nữ nhân viên, hơi sững sờ rồi lại mỉm cười: “Cô ấy trông rất đáng yêu.”
Nghe xong lời này, Kha Viêm vô cùng khiếp sợ, lập tức quay đầu nhìn về phía Liễu Nhiên với vẻ mặt kì lạ, dường như đang quan sát gì đó.
Thật lâu sau...
Cậu mở miệng hỏi: “Em cảm thấy người đó đáng yêu á?”
Trương Ninh là lolicon, trong số tất cả người đến phỏng vấn, anh lựa chọn Diệp Ái Duyên là vì cô ấy có diện mạo đáng yêu làm người thích và một nụ cười ngọt như mật.
Nhưng dù Diệp Ái Duyên đáng yêu cỡ nào thì Liễu Nhiên cũng không nên thấy cô ấy đáng yêu.
Thượng Ngải Nhiễm không được sinh ra ở kiếp này, cô đã không tồn tại trên thế giới.
Nhưng mà kiếp trước Thượng Ngải Nhiễm liên hôn với Kha gia, cho nên dù không vào giới giải trí, danh tiếng của cô cũng không thấp.
Vẻ ngoài đơn thuần, tính tình hiền lành không giả vờ, luôn tươi cười ngọt ngào.
Thu phục được một đám fans boy, đương nhiên, cũng có fans mama.
Thân làm người bị Thượng gia ép đến hoàn cảnh cửa nát nhà tan, Liễu Nhiên chắc chắn không thể bỏ qua Thượng Ngải Nhiễm, chỉ cần lên mạng nhìn tin tức thôi, nàng cũng có thể biết được cô trông như thế nào.
Thượng Ngải Nhiễm khác với Bạch Dực Cẩn, tuy rằng cô không có tham dự vào chuyện của Liễu gia, nhưng lại liên quan đến chuyện của Liễu Văn.
Nếu Liễu Nhiên không oán hận Thượng Ngải Nhiễm, sao lúc ở khách sạn nàng phải đánh Kha Khiêm Vũ?
Chuyện này không hợp lý...
Vẻ mặt cứng đờ của Kha Viêm làm Liễu Nhiên nhíu mày: “Sao vậy?”
Cậu liền lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Hai người cùng nhau đi dạo công ty một vòng, sau đó dừng chân ở văn phòng của Kha Viêm.
Liễu Nhiên tiến vào văn phòng, phát hiện căn phòng này thực chất chỉ là một nơi được bao bọc bởi mấy bức tường kính, xung quanh là những tấm mành nhựa để chắn tầm nhìn từ bên ngoài.
Kha Viêm kêu Liễu Nhiên ngồi xuống, sau đó pha một ấm trà cho nàng.
Liễu Nhiên nhìn người đối diện vừa rửa chén trà vừa đong trà, cuối cùng nở nụ cười, lạnh nhạt mà nói: “Anh biết rõ em không thích uống trà mà.”
Kha Viêm ngừng lại động tác, nàng giương mắt nhìn cậu: “Từ lúc vào công ty anh liền bắt đầu mất hồn mất vía. Kha Viêm, có chuyện gì vậy?”
Kha Viêm chậm rãi đặt chén trà xuống, tự hỏi một hồi, sau đó kiên định mà nhìn Liễu Nhiên.
Trong đôi mắt cậu sóng ngầm cuồn cuộn: “Nhiên Nhiên, chúng ta là người chung chăn chung gối, cho nên không có gì phải giấu giếm. Anh là người trọng sinh sống lại một đời. Còn em thì sao?”
---- ngoài lề ----
- Hai anh chị bắt đầu thành thật với nhau nè:D