Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 127: Chương 127: Phiên ngoại 2: KHA NHUNG 8 TUỔI (6)




*Editor: Trôi

_______________________________________

Ba mẹ của Bàng Tử Di đều là nhân viên trong công ty này, địa vị cũng không thấp, thường ngày bận rộn với công việc. Cả hai chỉ có một đứa con là Bàng Tử Di, sau khi nhờ ông bà chăm sóc đến năm 3 tuổi, đứa trẻ đã đi theo bọn họ tới công ty thường xuyên.

Bởi vậy, nhỏ biết rất rõ ràng về các phòng ban và nhân viên của công ty.

9 giờ tối, Kha Nhung tỏ vẻ muốn đi tìm phòng điều khiển, Bàng Tử Di liền dẫn bé lén chạy ra khỏi phòng.

Đi tới thang máy, nhỏ cũng không sợ chút nào, nghênh ngang mà nói: “Hôm nay chị nói dối ba mẹ để tới chỗ của em ngủ, bọn họ cũng không biết chị muốn đi mạo hiểm với em. Thế nên, em cũng không thể nói cho bọn họ biết, ba mẹ chị không cho chị chạy ra ngoài vào buổi tối.”

Kha Nhung ừm một tiếng, bấm thang máy lên tầng 3 theo lời của Bàng Tử Di. Rất nhanh, cửa thang máy liền đóng lại, Bàng Tử Di đứng ở sau lưng bé, miệng còn lẩm bẩm: “Em đã hứa lát nữa sẽ mang chị đi bay, giống trong phim hoạt hình Peter Pan vậy á, không được lừa chị nghe chưa.”

Kha Nhung liền đáp: “Cơ thể em không bé như thế, nhưng em có thể kéo chị bay lên.”

Bàng Tử Di liền vui vẻ mà cười híp mắt, sau đó nói: “Hứa rồi đó nha!”

Kha Nhung gật đầu, nhỏ lại lén tới gần bé, hỏi: “Còn có ai khác biết em có thể bay không?”

Kha Nhung đương nhiên loại trừ Kha Viêm và Liễu Nhiên ra khỏi danh sách người ngoài. Bé nghiêm túc suy nghĩ, sau đó khẳng định: “Hình như không có ai cả. Vậy nên chị phải giúp em giữ bí mật nha.”

Bàng Tử Di lập tức gật đầu, nghiêm túc bảo đảm: “Yên tâm đi, chị chắc chắn sẽ giữ bí mật.”

Nhỏ nói xong lại cười hắc hắc.

Kha Nhung: “...”

Thang máy nhanh chóng di chuyển đến tầng 3, cửa thang máy từ từ mở ra, hai đứa nhỏ tay nắm tay ra ngoài.

Đèn trên hành lang hình như bị hỏng rồi, trừ ánh trăng ngoài cửa sổ và ánh đèn trong thang máy ở đằng sau ra thì không còn nguồn sáng nào khác.

Cửa thang máy dần dần đóng lại, nguồn sáng rực rỡ nhất sau lưng bọn họ cũng đã bị cánh cửa chặn mất.

Bàng Tử Di tự dưng có chút sợ hãi, nắm chặt góc áo của Kha Nhung rồi hỏi: “Tại sao ở đây lại không có đèn?”

Kha Nhung: “Chắc là hỏng rồi, phòng điều khiển ở đâu vậy?”

Bàng Tử Di liền chỉ vào chỗ sâu trong bóng tối: “Ở cuối hành lang.”

Kha Nhung hỏi: “Có người ở phòng điều khiển sao?”

Bàng Tử Di gật đầu nói: “Đương nhiên, chú Tiền luôn trực ở phòng điều khiển nha. Đúng rồi, hôm nay đèn bị hỏng, sao chú ấy lại không ra ngoài đổi?”

Kha Nhung híp mắt: “Chắc chú ấy mệt thôi.” Cũng có khả năng là không ra được.

Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng bé vẫn xoay người ấn mở cửa thang máy hộ Bàng Tử Di và nói: “Chị về phòng trước đi.”

Nhỏ nhìn Kha Nhung một cái, tỏ vẻ khó hiểu: “Em không đi về với chị à?”

Kha Nhung lắc đầu: “Không, lát nữa em sẽ về, nếu chị Triệu Thiển tới tìm em, chị cứ nói là em đi mua đồ ăn vặt nha.”

Bàng Tử Di lại nhìn bé một cái, thấy ánh mắt kiên định của người đối diện mới miễn cưỡng quay người đi vào thang máy.

Chờ đến khi thang máy đóng lại thì Kha Nhung mới nhíu mày nhìn về phía phòng điều khiển. Có lẽ người bên trong còn chưa xảy ra chuyện gì, mình muốn đi, mẹ từng nói, mình là một bạn nhỏ chính nghĩa.

Kha Nhung ngẩng đầu nhìn thoáng qua camera ở hai bên. Mặc dù xung quanh khá tối, nhưng có một số camera có thể ghi hình trong bóng đêm, thế nên bé không thể lấy áo choàng tàng hình ra được.

Kha Nhung chỉ có thể sờ sờ chiếc vòng trên cổ tay trái, sau khi bé thức tỉnh dị năng, ma ma đại nhân liền cho bé một cái kho không gian.

Trên thực tế, kho không gian khá giống với một chiếc cúc áo, con chip.

Kha Viêm đã dùng một viên ngọc của mình để làm vật chứa kho không gian, sau đó lại mua một ít hạt ngọc nhỏ rồi xâu tất cả lại thành một chiếc vòng ngọc.

Kho không gian được đặt trong hạt lớn nhất, có thể di chuyển theo ý nghĩ của Kha Nhung.

Trong đó có rất nhiều pháp bảo cứu mạng mà mẹ cho bé, thứ quan trọng nhất chính là khoá dị năng.

Chỉ cần dị năng của Kha Nhung xuất hiện vấn đề, mẹ của bé sẽ cảm nhận được đầu tiên.

Ánh mắt Kha Nhung dần dần trở nên kiên định, mình có mẹ, mình không sợ. Nhưng người kia có thể đang gặp nguy hiểm, mình phải mau chóng đến xem mới được.

Vì thế, bé nhấc chân chạy nhanh về phía phòng điều khiển.

Lúc sắp tới nơi, Kha Nhung đột nhiên nghe thấy phía trước “đinh” một tiếng rồi có cái gì đó cắt qua không khí bay đến chỗ mình.

Xuất phát từ bản năng, bé nhảy về phía sau một bước, tránh được một nhát dao. Con dao găm rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, lưỡi dao phản chiếu ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ, mang theo hàn ý khiến người ta rùng mình.

Kha Nhung sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông mặc một thân đen sì sì đi ra từ phòng điều khiển.

Bởi vì điều kiện ánh sáng và trang phục nên Kha Nhung căn bản không thể thấy rõ người đối diện là ai. Nhưng có thể chắc rằng người đàn ông rất cao to cường tráng, lúc này đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tuy bọn họ có thể thấy bóng dáng của đối phương, nhưng không ai nhúc nhích cả.

Kha Nhung ổn định tâm trạng, cười cười, nãi thanh nãi khí mà nói: “Chú ơi, chú có thấy chị Di đâu không?”

Cơ thể người đàn ông khựng lại, hắn ta không nói gì.

Kha Nhung có chút khó xử mà nói: “Chị Di biến mất rồi, cháu không thấy chị ấy.” Chỉ cần người kia mở miệng, bé có thể thu hẹp phạm vi.

Nhưng mà, người đàn ông vẫn không nói gì, hắn ta rất cẩn thận.

Lúc này, tên đó đi tới gần Kha Nhung, sau đó từ từ vươn tay, như thể muốn vuốt ve khuôn mặt của bé vậy.

Kha Nhung cũng không cử động, ánh trăng phản chiếu vào lưỡi dao trên tay người đàn ông. Giống như nhận được tín hiệu, bé đột nhiên lùi ra sau, sau đó vung tay về phía người đối diện.

Ba ba nói, trẻ con sức lực nhỏ, không thể cố làm việc quá sức. Nhưng mẹ từng nói, gió cũng có thể cắt nhỏ tất cả mọi thứ.

Gió là sức mạnh của tự nhiên. Mà mình là sứ giả của gió, mình có thể bảo vệ bản thân thật tốt.

Liễu Nhiên có lưỡi đao không gian với lực sát thương cực lớn, đó là kết quả sau sự nghiên cứu của nàng.

Mà lưỡi đao gió được nghiên cứu ra bởi những dị năng giả hệ gió khi mạt thế lần đầu xuất hiện, so với lưỡi đao không gian thì lưỡi đao gió thông dụng và dễ điều khiển hơn.

Cho dù chỉ là cô bé 8 tuổi như Kha Nhung cũng đã sớm thành thạo kỹ năng giữ mạng này.

Người đàn ông đối diện biết chút võ, hắn ta rất nhanh liền phát hiện ra tiếng xé gió cắt ngang không khí.

Tên đó nhanh chóng di chuyển sang bên trái, lại không ngờ rằng con dao được phi đến vẫn cắt vào cánh tay phải của mình.

Người đàn ông hơi sững sờ một chút, cho rằng đứa nhỏ này chỉ là ném lại con dao găm vừa nãy bản thân ném ra. Hắn ta đã lùi khỏi phạm vi của con dao, vậy mà vẫn bị cắt trúng.

Nói cách khác, năng lực của đứa bé này không tồi, có thể dự đoán vị trí của hắn ta.

Người đàn ông vốn có tính cẩn trọng, bởi vậy mới nghĩ rằng cho dù người đối diện là một đứa trẻ thì cũng không thể bất cẩn.

Hiện giờ xem ra, kể cả có là một đứa trẻ cũng không được coi thường.

Còn chưa tự hỏi xong, hắn ta lại nghe thấy âm thanh cắt qua không khí, hiển nhiên lại có cái gì đó đang lao đến chỗ mình.

Người đàn ông một lần nữa ngây ngẩn cả người, hồi nãy hắn ta chỉ ném một con dao về phía con bé, theo lý mà nói, nó không nên có vũ khí.

Không đúng, đồ vật con bé vừa ném đến đây sau khi lướt qua tay mình thì không còn âm thanh gì cả, tiếng rơi xuống đất cũng chẳng có.

Vậy nó ném cái gì?

Cho dù là cái gì cũng không nên bay một khoảng thời gian mà còn chưa hạ cánh. Rơi xuống đất thì không thể không phát ra âm thanh.

Con ngươi của người đàn ông co rụt lại, nó lấy cái gì để công kích mình? Còn có bao nhiêu cái?

Châm chước một hồi, hắn ta che lại miệng vết thương ở cánh tay phải rồi xoay người chạy đi.

Kha Nhung xác định tên đó rời đi thì mới nhẹ nhàng thở ra, sự sợ hãi trong lòng dần dần tan đi. Đây là lần đầu tiên bé đối mặt trực tiếp với nguy hiểm, loại cảm giác này hoàn toàn khác so với lúc huấn luyện.

Kha Nhung thậm chí suýt nghĩ rằng mình sắp chết và quên tấn công.

Sau khi con người khẩn trương đến một mức độ nhất định, đầu sẽ trống rỗng, thì ra cảm giác ấy là thế này.

Nhưng Kha Nhung vẫn khá ổn định, bé có loại năng lực không nên xuất hiện ở thế giới này, vậy nên, bé cần phải kiên cường hơn người khác.

“Nếu con không hy vọng mẹ và ba ba của con tìm thấy con ở phòng thí nghiệm thì phải học cách cẩn thận và dũng cảm hơn.”

Đây là câu mà Liễu Nhiên nói nhiều nhất sau khi dị năng của Kha Nhung được phát hiện.

Nhưng bé cũng nhớ rõ, mẹ từng nói: “Thế nhưng, chỉ cần mẹ còn sống thì sẽ không để con xuất hiện ở phòng thí nghiệm. Năng lực của chúng ta không nên xuất hiện ở thế giới này. Nó sẽ là thứ mọi người thích nhất, nhưng cũng khó có được nhất.”

Kha Nhung mỉm cười, có chút kiêu ngạo. Mẹ mình rất giỏi, mình cũng muốn trở thành người giỏi giống như mẹ vậy.

Mẹ nói đúng, mình có thể sẽ gặp được hoàn cảnh nguy hiểm hơn người khác nhiều, thế nên, mình muốn nhanh chóng học được các loại kỹ năng.

Kha Nhung nhìn cửa phòng điều khiển đang mở toang, cuối cùng vẫn lựa chọn lấy điện thoại gọi cho Liễu Nhiên.

Giọng nói ở đầu bên kia rất bình đạm, thậm chí không có chút thắc mắc vì sao bé lại gọi điện thoại đến vào đêm khuya. Liễu Nhiên bình tĩnh mà nói: “Gọi điện thoại vào lúc muộn như thế này, xem ra là có thu hoạch.”

Kha Nhung: “Vâng, con đã gặp được một người đàn ông.” Mẹ thật là lợi hại!

Liễu Nhiên: “Đánh nhau trực tiếp với tên đó hả?”

Kha Nhung: “Vâng, chú ấy thật hung dữ.”

Liễu Nhiên híp mắt: “Bây giờ con đang ở đâu?”

Kha Nhung liền nói: “Phòng điều khiển, chú kia đi ra từ chỗ ấy. Sau đó con bắt gặp, làm ổng bị thương, trên hành lang chắc là có vết máu của chú ấy. Mẹ, cái này có thể dùng để so sánh DNA được không ạ?”

Liễu Nhiên gật đầu: “Có thể. Nhưng bây giờ con về phòng đi, còn lại để mẹ tới xử lý.”

Kha Nhung sửng sốt: “Nhưng mà, phòng điều khiển... có người.”

“Cho nên con phải đi về trước. Tuy rằng mẹ muốn rèn luyện con. Nhưng có một số thứ bây giờ con không cần phải nhìn.”

Kha Nhung lại nói: “Vậy video giám sát..”

“Hắn đi ra từ bên trong, chứng tỏ nó đã bị xóa.”

Kha Nhung: “Nhỡ đâu... không bị xoá thì sao?”

“Chắc chắn 95% đã bị hắn xóa, hiện tại con trở về phòng đi. Mấy vấn đề còn lại, bây giờ mẹ sẽ đi xử lý.”

Kha Nhung nhìn thoáng qua phòng điều khiển ngay trước mắt, cuối cùng vẫn nghe theo lời Liễu Nhiên mà về chỗ thang máy.

Hành lang trống vắng, sau khi Kha Nhung rời đi, Liễu Nhiên chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.

Nơi này không phải mạt thế, mà nàng đã là một người mẹ. Thân làm mẹ, quả nhiên Liễu Nhiên vẫn không quá yên tâm để con gái một mình đối mặt với nguy hiểm.

Nàng thở dài, đi đến chỗ vừa nãy Kha Nhung và người đàn ông đánh nhau, trên mặt đất đúng thật là có vết máu.

Liễu Nhiên đi vào phòng điều khiển trước, nhanh chóng tìm ra nhân viên bảo vệ bị nhét vào tủ quần áo.

Sau đó, nàng quay lại hành lang thu thập vết máu trên mặt đất, cuối cùng mới đi xem video giám sát. Quả nhiên, video ghi hình trong khoảng thời gian gần đây đều bị xoá sạch.

Kha Nhung trở về phòng, Bàng Tử Di khẩn trương mà tiến lên hỏi: “Em đã về rồi. Em có xảy ra chuyện gì không?”

Kha Nhung lắc đầu, lôi kéo Bàng Tử Di đến mép giường, nói: “Em mang chị đi bay.”

Ngày hôm sau, cả hai tỉnh dậy trong tiếng đập cửa của Triệu Thiển.

Bàng Tử Di tỉnh trước, nhỏ đi mở cửa, Triệu Thiển liền tiến vào, hỏi: “Các em không bị gì hết đúng không?”

Bàng Tử Di ngáp một cái, hỏi: “Sao thế chị?” Sáng sớm hỏi gì không hỏi, hỏi có bị gì không là sao?!

Triệu Thiển lén nhìn nhìn chung quanh, nói: “Sáng nay chị nghe nói phòng điều khiển đã xảy ra chuyện, chú Tiền bị người ta đánh ngất, nhét trong tủ quần áo.”

Bàng Tử Di trừng lớn mắt: “Chú Tiền ạ?”

Triệu Thiển nhíu mày: “Đúng vậy. Công ty đang họp, buổi phát sóng trực tiếp của các em có thể sẽ bị hoãn một chút. Nhưng tiệc tối vẫn có thể tham gia, mấy chuyện khác các em không cần phải xen vào, chị sẽ đi xử lý.”

Bàng Tử Di khiếp sợ mà quay đầu nhìn Kha Nhung: Chẳng lẽ là em ấy làm? Sao em ấy lại nhét chú Tiền vào tủ quần áo?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nhỏ cũng không nói gì cả. Nếu là Kha Nhung nhét, vậy chắc chắn là do chú ấy không đúng.

Lúc này Kha Nhung cũng đang ngồi dậy từ trên giường, bé xoa xoa đôi mắt nhìn Triệu Thiển, hỏi: “Vậy đồ trong phòng điều khiển có bị mất không ạ?”

Triệu Thiển sửng sốt: “Sao embiết? Nghe nói có không ít ổ cứng bị trộm đi.”

Kha Nhung gật đầu, nghĩ thầm, cũng không biết mẹ và những người khác có đuổi kịp không.

Buổi tối hôm ấy, đạo diễn quả thật mời 3 đứa trẻ dưới sự quản lý của Triệu Thiển đến tham gia buổi tiệc.

Sau này hỏi thăm một chút, nghe nói là cố ý muốn thành lập một nhóm nhạc nữ để đào tạo. Hơn nữa là bồi dưỡng từ nhỏ, nghe nói bên kia thích chơi trò dưỡng thành, theo lý mà nói, nước ta nhiều người như vậy, bồi dưỡng một ít loli cũng không có vấn đề gì.

Bởi vậy, tuy rằng chỉ qua buổi thử giọng, nhưng thật ra công ty đã có danh sách ứng viên được chọn. Những người có khả năng cao lọt vào danh sách đã được mời đến.

Kha Nhung đương nhiên cũng ở trong hàng ngũ được mời, cơ mà bé cảm thấy bản thân hát tệ như vậy, có lẽ là bởi vì chú Khương Lam cho nên mới được mời đến ha...

Khương Giai Lâm năm nay 12 tuổi, sau khi Triệu Thiển mang theo ba đứa nhỏ đi vào, liền dặn dò cô nhóc: “Em lớn tuổi nhất, nhớ trông chừng hai đứa này giùm chị nha. Mẹ của Bàng Tử Di lát nữa cũng có thể tới, nhưng ba mẹ của Kha Nhung thì không tới, nếu có chuyện gì thì hai đứa có thể giúp đỡ lẫn nhau. Chị đi qua bên kia kính rượu chút, rất nhanh sẽ về.”

Khương Giai Lâm thẹn thùng gật gật đầu, lôi kéo tay nhỏ của Kha Nhung nói: “Vâng ạ, em sẽ trông chừng các em ấy.”

Bàng Tử Di đứng ở bên cạnh nhìn hai người lôi kéo tay nhau liền quay đầu sang một bên, giả vờ không thèm để ý.

Khương Giai Lâm biết hai đứa em mấy ngày nay rất thân thiết với nhau, còn ngủ chung một phòng, cô nhóc buồn cười nhìn phản ứng của Bàng Tử Di, cũng ghen tị rồi mà còn không tiến lên.

Kha Nhung hiển nhiên không phát hiện tiểu đồng bọn của mình đang ghen tị, bé đứng ở bên cạnh Khương Giai Lâm quan sát xung quanh. Không biết có thể tìm được người ở hành lang ngày hôm qua không.

Bàng Tử Di hừ một tiếng, hôm qua tiểu đồng bọn còn mang mình đi bay, hôm nay liền chị chị em em ở bên cạnh người khác. =))

Không ngờ, việc này vẫn chưa phải kết thúc.

Một lát sau, một bé gái cách đó không xa lại chạy tới. Cô bé trông rất thẹn thùng, nhìn Kha Nhung cười ngây ngô: “Chúng ta lại gặp mặt rồi, thiên thần nhỏ.”

Bàng Tử Di trừng mắt, sau đó nhìn về phía Kha Nhung bằng ánh mắt nhìn kẻ phản bội. Em lén lút có tiểu đồng bọn sau lưng chị! Rõ ràng chị không có, vậy mà em lại có người khác!

Kha Nhung thấy người chạy tới là Cố Mẫn Mẫn thì cũng không ngạc nhiên. Thật ra không có nhiều trẻ em đến bữa tiệc tối nay, chỉ có khoảng 10 đứa, Cố Mẫn Mẫn vốn có bộ dạng đáng yêu, hơn nữa hát cũng không tệ, xác suất được chọn rất lớn. Hiện tại, mẹ của cô bé đã đến chỗ kính rượu để trải đường giúp Cố Mẫn Mẫn, cho nên cô bé mới có thời gian đến đây tìm Kha Nhung chơi.

Cố Mẫn Mẫn tới gần hai bước, hỏi Kha Nhung: “Ngày đó tớ sợ cậu bị phát hiện nên đã dẫn mẹ đi. Sau đó cậu có trở về không?”

Kha Nhung gật đầu, Cố Mẫn Mẫn liền cười vui vẻ hơn.

“Vậy là tốt rồi, ngày đó tớ thấy cậu bay lên trời.”

Bàng Tử Di ôm ngực lui về phía sau một bước: “!!!” Kẻ lừa đảo, em gạt chị.

Khương Giai Lâm cũng không có quá nhiều liên tưởng vì từ “bay” này, thật ra đứa trẻ 8, 9 tuổi và 12, 13 tuổi chênh lệch rất nhiều.

Trẻ con 8, 9 tuổi còn thích ảo tưởng, còn rất ngây thơ. Đối với lời nói của bọn họ, ngay cả Khương Giai Lâm mới 12 tuổi, có đôi khi cũng chỉ nghe một chút rồi thôi.

Cô nhóc dẫn ba đứa bé đến một cái sô pha, nói với với bọn họ: “Chị sẽ đi lấy đồ ăn cho các em, đừng chạy loạn, cứ ngồi đây chơi nha.”

Kha Nhung và Cố Mẫn Mẫn đều ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ sẽ không rời đi, lúc này Khương Giai Lâm mới đi thẳng đến khu vực đồ ăn.

Bàng Tử Di vẫn đang bàng hoàng, hôm qua nhỏ còn hỏi Kha Nhung rằng chỉ có mình biết bí mật của bé đúng không.

Kha Nhung rõ ràng nói đúng, vậy mà hôm nay còn một người khác biết. Bàng Tử Di rất đau lòng....

Kha Nhung thấy bộ dạng này của nhỏ liền khó hiểu mà hỏi: “Chị làm sao thế? Đau tim hả?”

Bàng Tử Di: “Đồ vô tâm!”

Kha Nhung: “Hả?” Chị này nói gì vậy?

---- ngoài lề ----

- Clm mấy đứa này đáng yêu quá! Chời ơi buồn cười =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.