Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 134: Chương 134: Phiên ngoại 3 (Cuối): Kha Viêm ở mạt thế (5)




*Editor: Trôi

_______________________________________

Một câu nói tùy tâm của Kha Viêm lại làm tim Liễu Nhiên đập mạnh.

Trong giây phút hoảng hốt, một ký ức chợt loé lên trong tâm trí nàng.

Hắn nấu ăn vì mình, hắn che ô cho mình, hắn mỉm cười chờ đợi mình, và còn, khung cảnh bọn mình ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ……

Hình ảnh ấm áp lại động lòng người, như thể đó là cuộc sống mà mình đã từng trải qua.

Lại giống như là…… cuộc sống mình sắp được trải nghiệm.

Liễu Nhiên không thể không nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, chợt cảm thấy tên này chỗ nào cũng phù hợp với gu thẩm mỹ của mình.

Trên thế giới này cũng không phải không có người theo đuổi nàng, Liễu Nhiên vừa đẹp lại vừa có năng lực mạnh, cho dù không có người muốn ăn cơm mềm cũng sẽ cố gắng hết sức để lấy lòng nàng, hy vọng có thể được nàng ưu ái.

Tuy nhiên, Liễu Nhiên chưa bao giờ chơi trò "mèo vờn chuột" với họ, nàng biết tình cảm ở mạt thế hiếm hoi đến nhường nào.

Liễu Nhiên vừa thích thế giới này vừa không thích thế giới này.

Đây là nơi nàng sống, Liễu Nhiên luôn mong muốn mọi người trên thế giới đều được sống tốt đẹp.

Đó chính là ước nguyện của mỗi người lính trên tường thành, bọn họ vừa lạnh nhạt lại vô tình, là cỗ máy giết người của đất nước. Nhưng bọn họ cũng là những người nhiệt huyết nhất, cố gắng nhất.

Liễu Nhiên không dám đảm bảo ai cũng giống mình, nhưng nàng có thể đảm bảo, đa số họ vẫn có một trái tim hướng thiện.

Liễu nhiên đã nhìn thấy sự sống và cái chết từ nhỏ, cũng quen với sự tàn nhẫn. Tất cả mọi người đều cho rằng đám binh lính như bọn họ nhìn mãi thành thói quen, lại không biết rằng họ chưa từng xem nhẹ chuyện sinh tử.

Bọc lấy trái tim mình bằng tầng tầng áo giáp, không phải bởi vì vững tâm, mà là vì mềm lòng.

“Anh nói anh thích tôi? Ngay lần đầu gặp mặt?” Cho dù trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng Liễu Nhiên là Ma Vương mặt lạnh mà ở thế kỷ 41 ai ai cũng biết, cho nên, vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh như thể đang nói về công việc với người đối diện vậy.

Kha Viêm gật đầu, dáng v thong dong: “Đúng, yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Liễu Nhiên cười một tiếng: “Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?”

Kha Viêm cười khẽ, âm thanh kia giống như vang vọng ở trong lòng, làm nàng thấy có chút ngứa: “Sao lại không tin chứ? Tôi thích cô, điều này khó tin quá hả? Cô tự ti về bản thân vậy sao?”

Liễu Nhiên nghẹn: “……” Đây là ngụy biện ư? Vậy mà đẩy lại vấn đề cho mình?

Kha Viêm thấy bộ dạng mờ mịt của nàng, nụ cười càng thêm xán lạn, đây mới Nhiên Nhiên mà hắn biết.

Kha Viêm kéo 2 cánh tay đang rũ ở hai bên sườn của Liễu Nhiên, nàng không đẩy hắn ra.

Hành động cam chịu ấy khiến Kha Viêm nhịn không được mà cười rạng rỡ: “Nhiên Nhiên à, cô có thể suy xét chút không? Tôi rất nghiêm túc.”

“Làm sao để tôi tin được lời anh nói?” Liễu Nhiên hỏi.

Kha Viêm hít sâu một hơi, trong lòng phun tào: [ Tới rồi, cái vấn đề làm mình nhức đầu này. Nhưng mà mình không đáp được, thôi thì đem vấn đề ném trở về đi. ]

Kha Viêm: “Mọi thứ đều do cô quyết định. Cô cảm thấy hành động nào mới có thể biểu hiện ra tình yêu với cô thì tôi sẽ làm như thế.”

Liễu Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua nhiệm vụ trên đồng hồ thông minh và nói: “Được, ngày mai tôi phải đi làm một nhiệm vụ. Anh có dám đi cùng tôi không? Ở cái vùng này, người nói thích tôi nhiều lắm, nhưng lại chẳng có ai đồng ý đi làm nhiệm vụ với tôi. Chắc anh chưa biết, đội 562 chỉ nhận nhiệm vụ nguy hiểm nhất.”

Kha Viêm mỉm cười nhìn nàng: “Tôi hiểu rồi.”

Trước khi đi, Liễu Nhiên hứa hẹn với hắn: “Sáng mai 9 giờ tôi ở cổng thành chờ anh. Nếu anh dám đi thì tôi sẽ dám ở bên anh.”

Nàng nói xong liền đi ra ngoài, Kha Viêm cười khẽ: “Bây giờ cô cũng thích tôi đúng không?”

Liễu Nhiên gần đi đến cửa chợt lảo đảo một chút, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái: “Bớt tự dát vàng lên mặt đi.”

Kha Viêm nhướng mày: “Tôi tin rằng bây giờ cô cũng thích tôi, giống như tôi thích cô vậy.”

Liễu Nhiên: “……” Người này thật không biết xấu hổ, nàng chỉ có thể hung hăng lườm hắn một cái, cuối cùng cũng không nói gì cả, kéo cửa đi ra ngoài.

Thứ dừng lại trong tầm mắt Kha Viêm là vành tai đỏ bừng như máu.

Hắn cười cười, sờ kho không gian mà Liễu Nhiên tặng, khoe với 437: “Cho dù mất trí nhớ, Nhiên Nhiên vẫn nhớ rằng em ấy yêu ta.”

437: “Cuối cùng thì ngài lấy đâu ra đống tự tin đó vậy?”

Kha Viêm: “Nếu Nhiên Nhiên không thích ta mà ta lại tùy tiện kéo tay em ấy như vừa nãy thì có lẽ bây giờ ta đã biến thành một cái xác rồi đấy.”

437: “……”

Kha Viêm: “Em ấy chịu để cho ta kéo tay, điều này không phải bằng chứng rõ ràng nhất sao?”

437: “…… Đội trưởng quá không rụt rè, đây mới là lần gặp đầu tiên mà!”

Kha Viêm: “…… Nói cái gì vậy chứ! Nhưng mà, nếu như vậy, em ấy có phải là Nhiên Nhiên mà ta quen biết hay không?”

437: “Vụ này ai biết được? Ký chủ hiện tại của ta là ngài, chuyện về ký chủ cũ thì ta không thể tra được.”

Kha Viêm: “Thật đáng tiếc.”

***

Hôm sau, Kha Viêm rời khỏi khách sạn từ sớm và chờ ở cổng thành. Vì vùng an toàn có binh lính tuần tra nên cổng thành thường có lính gác trông coi, trong hầu hết các trường hợp, bên ngoài cổng sẽ không có tang thi.

Kha Viêm đeo ba lô, ăn bánh mì uống nước khoáng, đứng chờ ở cổng lớn với cây gậy sắt trong tay.

Rất nhanh, hắn liền thấy Liễu Nhiên đang bước đến gần mình từ đằng xa.

Đằng sau nàng có hơn 10 người, mỗi người đều trưng vẻ mặt nghiêm túc. Liễu Nhiên mặc một bộ quân phục màu xanh lục, nhóm người đằng sau không mặc quân phục thì là đồ rằn ri, trông khá là hào hùng.

Kha Viêm yêu chết cái dáng vẻ này của Nhiên Nhiên, sự tự tin, mạnh mẽ, dũng cảm đều được diễn tả một cách chân thực và sinh động trong con người nàng.

Nhưng điều làm người ta thấy khó tin là, người như vậy mà lại có một trái tim hiền lành.

Liễu Nhiên đứng ở trước mặt hắn, dùng ánh mắt nhìn một lượt từ dưới lên trên, dường như cũng không ngờ rằng Kha Viêm lại dám đến chịu chết.

Kha Viêm tươi cười, nhìn cô gái hơi lùn trước mặt rồi hỏi: “Những lời hôm qua cô nói giờ còn tính không?”

Liễu Nhiên: “Liễu Nhiên tôi chưa từng nuốt lời. Nhưng nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, không phù hợp với anh. Anh cứ ở đây chờ tôi về, đến lúc đó tôi sẽ đến tìm anh sau.”

Kha Viêm: “Nhiệm vụ gì?”

Vì không phải bí mật nên Liễu Nhiên cũng chẳng giấu giếm: “Gần đây đã xuất hiện tang thi cấp cao, chúng tôi phải đi tiêu diệt nó. Bởi vì chưa điều tra được số cấp của tang thi, vậy nên không thể mang anh đi theo.”

437: “… Không phải ta lắm miệng đâu, ký chủ, trông đội trưởng còn rất trẻ. Hơn nữa, cái địa điểm làm nhiệm vụ này nhìn quen mắt lắm, ta đoán… Chẳng lẽ, đây là… cái nhiệm vụ trước khi đội trưởng đến thế kỷ 21 sao?”

Kha Viêm: “Hả?”

437: “Tóm lại, ngài phải nhân lúc đội trưởng xuyên về thế kỷ 21 mà đi cùng cô ấy.”

Kha Viêm: “Làm như thế nào?”

437: “Cái này ta sẽ giúp, ngài chỉ cần ở bên đội trưởng lúc cô ấy xuyên qua là được. Mấy chuyện khác cứ giao cho ta.”

Kha Viêm liền không thèm để ý 437 nữa mà là tự hỏi một chút, sau đó nói với người trước mặt: “Lần trước tôi đi theo đội Bắc Mẫn trở về, con tang thi cấp 14 kia là do tôi giết. Tôi có đủ năng lực để đi theo cô, mang theo tôi có được không?”

Đám người phía sau Liễu Nhiên đều cười to ra tiếng, hiển nhiên chẳng có ai tin lời nói của hắn cả.

“Cậu chỉ là một nông dân bình thường.” Tại thế kỷ 41, thân phận nông dân cũng không chỉ có nghĩa là người trồng trọt chăn nuôi, cũng có thể là người xây dựng căn cứ cấp thấp nhất.

“Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy người không có dị năng nào giết được tang thi từ cấp 10 trở lên.”

“100 năm qua, chưa từng xuất hiện người như thế.”

Kha Viêm trầm mặc một chút, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Liễu Nhiên: “Thế nên, chẳng phải cái gì cũng cần có người đầu tiên sao?”

Liễu Nhiên: “Người đầu tiên cũng không có dễ làm vậy đâu.”

Kha Viêm: “Cô làm được, tôi cũng làm được rồi. Lại nói, đội Bắc Mẫn còn có thể chấp nhận việc tôi giết được tang thi cấp 14, các người là binh lính của vùng an toàn mà lại không chấp nhận được sao?”

Y sư Lưu Nhiễm trong đội ngũ liền mở miệng nói: “Vậy thì cùng đi đi! Loại người không có vũ lực như tôi còn được ở lại trong đội, anh ta có năng lực hơn tôi mà.”

Những người khác vẫn không quá hài lòng: “Làm sao mà so được! Cô là y sư, chúng tôi còn cần cô đến chữa trị vết thương đấy! Tên đó chính là gánh nặng.”

Đầu não của đội ngũ - quân sư Triệu Khả Minh nhìn gậy sắt trong tay Kha Viêm, cuối cùng vẫn kêu mọi người mang theo hắn.

Cả đội lên xe, đi đến địa điểm của nhiệm vụ trước. Trên đường bắt gặp một tang thi cấp 9.

Đối với nhóm binh lính này mà nói, đối phó tang thi cấp 9 dễ như ăn bánh vậy. Nhưng bọn họ đương nhiên muốn dạy cho Kha Viêm một bài học, vì thế liền kêu hắn ra đối phó nó một mình.

“Cậu giết được hẳn tang thi cấp 14, bên ngoài chỉ là con cấp 9 tép riu thôi mà, chắc cậu quơ tay một cái là có thể bắt được nhỉ?” Kẻ đang châm chọc mỉa mai cũng không chú ý tới khuôn mặt khó chịu của Liễu Nhiên.

Kha Viêm vươn tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay nàng, mỉm cười trấn an.

Sau đó, hắn giơ gậy sắt, nhẹ nhàng gõ một cái vào đầu tang thi, con tang thi cấp 9 lập tức ngã xuống, tử vong.

Lúc ấy, toàn bộ đội ngũ liền an tĩnh. Tất cả mọi người kinh ngạc mà nhìn Kha Viêm, hắn quay đầu lại, còn dùng vẻ mặt hiền lành để hỏi người vừa nói chuyện: “Như này có tính là quơ tay bắt được không?”

Người đàn ông: “…”

Năng lực của Kha Viêm cuối cùng cũng được mọi người tán thành.

***

Địa điểm thực hiện nhiệm vụ thật ra có chút xa, đội 562 phải lái ô tô suốt 3 ngày mới đến, đó là vùng biên giới Trung Quốc.

Đây là lần đầu tiên Kha Viêm trực tiếp nhìn thấy cách chiến đấu của những người lính ở thế kỷ 41, cũng thấy được nhiều tang thi hơn và hiểu sâu hơn về sự bất ổn của thế giới này.

Mọi thứ vẫn xảy ra suôn sẻ cho đến hai ngày sau, đột nhiên một con tang thi cấp 15 từ trên trời rơi xuống, cắn vài đội viên.

Dường như nó rất hứng thú với y sư trong đội, ném bay tất cả người cản đường, đi thẳng tới trước mặt y sư.

Tang thi nhìn y sư một cách thèm thuồng, đưa tay hướng về phía trái tim của cô gái, giống như muốn móc trái tim cô ra vậy.

Thời gian như ngừng lại, đối với đội 562 mà nói, y sư là người vô cùng quan trọng. Không có nhiều y sư giỏi sẽ tình nguyện đi cùng một đội ngũ đến nơi này, chưa kể trình độ chữa bệnh của Lưu Nhiễm cực kì cao cấp.

Có vẻ Liễu Nhiên cũng nghĩ đến giá trị của y sư, đột nhiên vọt mạnh qua chắn trước mặt cô.

437 thét chói tai: “Nhanh lên!!! Mau đuổi theo cô ấy, ta của quá khứ sắp tới rồi, hai người ở cùng một thời không không thể gặp mặt, cho nên ta phải rời đi ngay bây giờ.”

Kha Viêm sửng sốt, nhanh chóng vọt lên, Liễu Nhiên thấy hắn tới thì cực sốc: “Anh đến đây làm cái quái gì!!!”

Kha Viêm: “Đương nhiên là vì muốn ở bên em rồi!”

Đội viên cũng cao giọng mà hô: “Đội trưởng, chú ý đằng sau.”

Liễu Nhiên phân tâm, trực tiếp bị móng vuốt của tang thi đâm xuyên cơ thể, nàng kinh ngạc nhìn nó một cái, sau đó từ từ ngã xuống.

“Nhiên Nhiên!!!”

Kha Viêm đỡ lấy Liễu Nhiên, cho dù biết phải như vậy thì nàng mới về được thế kỷ 21, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà đỏ vành mắt.

Liễu Nhiên suy yếu nhìn hắn, trong lòng chợt hiểu: “Thì ra, tôi bị thương là bởi vì… Bảo vệ anh?”

Kha Viêm: “...”

Liễu Nhiên phun ra một ngụm máu: Y sư sớm đã bị đẩy ra, con tang thi này cũng không tấn công y sư nữa. Là do Kha Viêm đột nhiên lao vào, bản thân nhất thời hoảng hốt, cơ thể mới không tự chủ mà đi bảo vệ hắn.

Kha Viêm ngẩn ngơ, cũng quên khóc luôn: “Là vậy sao?”

Liễu Nhiên cáu kỉnh: “Anh nói xem? Trở về sẽ tìm anh tính sổ.”

Kha Viêm: “…… Ơ?”

Các đội viên đều đang chiến đấu, đều gào thét muốn báo thù cho trưởng.

Chỉ có Kha Viêm yếu ớt hô một câu: “437? Ngươi có ở đây không? Hay là… trở về muộn chút nha? Nha? Ấy ấy, chờ một chút, đừng có kéo ta mà 437!!!”

- ---------------------- End -----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.