Lục Niệm Niệm ở trong phòng sách luyện chữ, cửa sổ phòng sách trong suốt có thể nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa lớn Tống gia.
Tuy rằng có chút xa, nhưng có thể quan sát rõ ràng.
Ông Tống phòng bên cạnh thỉnh thoảng sẽ tới nhìn một lần, nha đầu này bình thường đều chạy nhảy bên ngoài, có con gái nhà ai giống cô?
Thật giống như ở nơi hoang dã, thả ra là chạy giống như ngựa hoang.
“Từ “Tống” viết không tồi”
Ông Lục oán hận rồi lại oán hận, một chút khen ngợi cũng không có.
Lục Niệm Niệm mỉm cười, chỉ vào chữ “Kim” bên cạnh, kiêu ngạo nói: “Chữ này cũng không tệ chút nào”
Ông Lục chấp tay sau lưng, ánh mắt nhìn qua, nhìn chữ “Triêu”, từ này làm cho mắt ông sáng lên.
Mỗi một nét bút trên giấy, từng nét, đều mạnh mẽ hữu lực.
Có thể thấy người hạ bút trong lòng đã dự định, viết như khói mây, vừa mềm mại mà tinh tế.
Đôi mắt ông Lục đen thui để lộ ra tia đắc ý, đến khi ánh mắt hướng về chỗ khác, hiển nhiên lại thể hiện thái độ tạm hài lòng.
“Còn không luyện tập tốt, chung quy là đệ tử sau cùng”
Ông Lục buông lời như vậy, Lục Niệm vội vã cúi đầu, nhìn ba chữ viết tốt nhất, trong lòng có chút mùi vị hài lòng.
Vì đón Tống Kim Triêu về nhà, Lục Niệm Niệm đặc biệt mua một khối Rubik hình lục giác, còn có đĩa nhạc cô cất kỹ đã lâu.
Cả một ngày, Tống Kim Triêu không có trở về.
Lục Niệm Niệm có chút hoài nghi lời nói của cậu, trong lòng cô cực kỳ lo lắng, hai người đàn ông cường tráng mặc áo đen bên ngoài phòng bệnh của cậu.
Nếu như bọn họ không buông tay, Tống Kim Triêu chân tay gầy gò, làm sao có thể đánh được bọn họ.
Lục Niệm Niệm đột nhiên nhận thức được điều gì, cho Thất Hỉ ăn xong, cô mang theo hai chiếc đèn pin, cùng một cây gậy gỗ nhỏ, dự định đến bệnh viện.
Cô có vũ khí, còn có Taewondo cấp độ 6.
Lúc định đi, đèn xe ô tô chói mắt từ xa chiếu tới.
Ánh sáng chói mắt buộc Lục Niệm Niệm phải lấy tay che mắt.
Hai chiếc xe ô tô màu đen, một trước một sau tiến vào cửa Tống gia, cho tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuống xe.
Cậu thiếu niên mang theo tia sáng, áo ngắn màu đen, quần dài màu đen,thân hình thon gầy, cao lớn, thẳng tắp mạnh mẽ.
Cậu đứng ở đó, ngoảnh mặt về phía Lục Niệm Niệm, ánh mắt lành lạnh.
Nhìn rõ đó là Tống Kim Triêu, tim Lục Niệm Niệm đập rộn ràng.
Cô gái nhặt cây gậy, chạy thẳng đến chỗ cậu.
Tống Kim Triêu đứng yên bất động, ánh mắt đung đưa lộ ra một tia dịu dàng nhàn nhạt, môi mỏng lộ ra nụ cười như có như không.
Lục Niệm Niệm chạy tới trước mặt Tống Kim Triêu, thở hổn hển, ngực phập phồng.
“Tớ đang chuẩn bị đến bệnh viện tìm cậu, còn cho rằng.”
Còn cho rằng bọn họ không thả cho cậu đi.
Lục Niệm Niệm một hơi chưa nói xong, nhìn thấy chiếc xe phía sau, mấy người áo đen đi tới, trong số đó có hai người vệ sĩ cô từng gặp qua ở bệnh viện.
Vì vậy cô theo phản xạ ngậm miệng, giấu cây gậy gỗ ra sau lưng.
Chú ý đến hành động nhỏ của cô, Tống Kim Triêu nhướn mày, môi nở nụ cười.
Cậu nói: “Ngày mai gặp”
Nghe được câu này, Lục Niệm Niệm phối hợp phản ứng, mắt mở to nhìn cậu.
Con ngươi của cô rất nhạt, dưới ánh đèn rõ ràng sáng sủa, có thể nhìn thấy đáy.
Đằng sau, mấy người vệ sỹ mặc áo đen đi lên phía trước, đối với Tống Kim Triêu bộ dáng lễ độ, cung kính.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta nên vào trong thôi”
Nói xong, mày Tống Kim Triêu khẽ động, dung mạo anh tuấn giống như một khối băng, đôi mắt tối và sâu, giống như một cái giếng sâu không thấy đáy.
Lục Niệm Niệm nhịn không được chau mày, bộ dạng này của Tống Kim Triêu cô chưa từng thấy qua.
Bọn họ tuy rằng cung kính, nhưng mỗi câu đều là giới hạn hành động của Tống Kim Triêu, cướp đoạt tự do của cậu.
Mà người trước mặt, giống như cá hấp hối vùng vẫy.
Khi Tống Kim Triêu quay người, một đôi tay tinh tế từ phía sau nắm lấy tay cậu.
Lục Niệm Niệm không cam lòng để cậu cứ thế vào như vậy, mặc dù là về nhà của cậu.
Dưới ánh mắt cảnh cáo của mấy người vệ sĩ, Lục Niệm Niệm gan to, kéo Tống Kim Triêu qua bên cạnh.
“Cầm theo cái này”
Lục Niệm Niệm bám theo cậu, giống như ảo thuật, đặt một cây gậy có hoa văn vào tay cậu.
Tống Kim Triêu ngây ra, con ngươi sâu, đáy mắt đen xoẹt qua tia kinh ngạc.
Sợ bị mấy người vệ sĩ nghe thấy, Lục Niệm Niệm liền đến gần Tống Kim Triêu, môi hồng dán đến gần cậu, thì thầm: “Đừng để bị bắt nạt”
Khoảng cách của hai người rất gần.
Tống Kim Triêu đột nhiên không dám động.
Thậm chí cậu còn cảm nhận được, chóp mũi cô gái thở ra hơi, cọ bên tai cậu, cảm nhận hơi thở thanh mát của cô gái, ấm áp, còn mang theo hương vị dâu tây nhàn nhạt.
Từng chút từng chút một, vương vấn trên cổ cậu, như một loại cám dỗ nào đó, không thể nói rõ được cảm giác.
Tống Kim Triêu hoài nghi cô vừa mới ăn đường.
Hai người nói lời tạm biệt, nhìn theo Tống Kim Triêu được một đám người mặc áo đen dẫn đi, tiến vào Tống gia.
Lục Niệm Niệm không yên tâm, vòng qua phía sau vườn Tống gia, mãi đến tận khi nhìn thấy phòng ngủ người đó đèn sáng lên, cô mới rời đi.
Ban đêm, có người mất ngủ.
Lục Niệm Niệm lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lên, tất cả đều là hình ảnh lúc Tống Kim Triêu rời đi.
Một người gầy còm yếu ớt như vậy, tuy rằng không thể so sánh với trang tử hán, chung quy vì thân thể quá yếu ớt, nếu như đám người kia bắt nạt cậu, Tống Kim Triêu khẳng định đánh không lại.
Tâm tình Lục Niệm Niệm rơi xuống vực sâu, vì Tống Kim Triêu mà khó chịu.
Thế giới của cậu dường như chỉ có cô độc và áp bức, bây giờ ngay cả tự do cũng không có.
Mà điều duy nhất cô có thể làm, chính là đối xử tốt với cậu, bởi vì Tống Kim Triêu chỉ có một người bạn là cô.
Quan trọng nhất chính là, cô thích Tống Kim Triêu như vậy, làm sao có thể để bị người ta bắt nạt.
Lục Niệm Niệm cầm điện thoại di động lên, đăng ký học Taewondo kỳ tiếp theo.
–
Trong phòng ngủ đen kịt không nhìn thấy ánh sáng
Không ngủ được, còn có Tống Kim Triêu.
Trên bàn sách đặt một cây gậy gỗ không lớn không nhỏ, nhìn dáng vẻ rất rống cái chày cán bột.
Cái này được gọi là “vũ khí”, cậu đã từng nhìn thấy.
Lần đầu tiên gặp Lục Niệm Niệm, cô chính là mang theo cây gậy gỗ này, mang theo đàn em của cô, khí thế đánh giết hùng hổ mà tới.
Sau đó sống chết mặc bay.
Thời gian thật là thần kỳ.
Nhớ tới lời cô gái dặn trước khi rời đi, lông mày chàng trai khóa chặt mấy phần, một loại tâm tình khó hình dung, trong lòng không một tiếng động, ấp ủ một điều.
Không nhớ rõ bao nhiêu đêm không chợp mắt, cậu chỉ có thể mở to mắt tới khi trời sáng.
Vừa nhắm mắt, những ác mộng lại điên cuồng kéo tới, một cái miệng nuốt chửng cậu, kéo vào vực sâu vô tận.
Mà cậu đã từng trải qua những thời khác ghê tởm ấy, mẹ của cậu cũng vậy, mỗi giây mỗi phút đều là dày vò.
...
Sáng sớm hôm sau, Lục Niệm Niệm mang theo bài tập hè, cùng với quà tặng chuẩn bị đưa cho Tống Kim Triêu, đến nhà thăm hỏi.
Mở cửa chính là dì giúp việc của Tống gia, Lục Niệm Niệm mới biết hai vị lão gia Tống gia không có nhà.
Lục Niệm Niệm quen cửa quen nẻo bước tới gõ của phòng Tống Kim Triêu.
Khi cửa mở ra, cậu thiếu niên cúi đầu nhìn cô, cô nhìn cậu, quầng mắt cậu, đen thui như quạ khẽ động.
Lục Niệm Niệm lúc này mới chú ý tới, dưới mí mắt mỏng manh của cậu, có quầng đen rất rõ ràng.
“Buổi tối cậu đi ăn cướp hả?”
Ánh mắt Tống Kim Triêu lành lạnh nhìn cô, mặt không biểu tình xoay người, đi vào phòng.
Lục Niệm Niệm cầm bài tập theo sau, đem giấu ở trong ngực, chuẩn bị lấy đồ vật ra đưa cho Tống Kim Triêu.
Là một khối Rubik tinh xảo.
“Có phải rất ngạc nhiên không?”
Biểu hiện của Lục Niệm Niệm so với Tống Kim Triêu còn hưng phấn hơn, khi mua nó, nhìn khối Rubik này liền biết là khó, rất thích hợp với cậu.
Tống Kim Triêu không lên tiếng, đứng dậy đi tới tủ sách, mở cửa tủ sách ra, từ tầng cuối cùng lôi ra một cái hộp vuông vắn.
Lục Niệm Niệm hiếu kỳ đến gần.
Trong hộp toàn bộ là những khối Rubik đã hoàn thành, trong một góc nào đó, cô phát hiện có một khối Rubik đồng dạng đã được lắp ghép.
Thiếu niên dùng hành động nói với cô, cậu một chút cũng không ngạc nhiên.
Lục Niệm Niệm không nhụt chí, lôi kéo cậu ngồi trước bàn sách, mở bài tập hè ra, trên giấy phẳng phiu, một chiếc đĩa CD im lặng nằm ở đó.
Người đàn ông trên trang bìa, Tống Kim Triêu chưa từng thấy qua.
Lục Niệm Niệm vẻ mặt hưng phấn chỉ người trên đó, nhìn về phía Tống Kim Triêu giới thiệu: “Đây là tuyển tập thần tượng của tớ, tớ sưu tầm rất lâu rồi, hôm nay tặng cho cậu.”
Thần tượng, chính là người rất được yêu thích.
Tống Kim Triêu không đưa ra ý kiến.
“Anh ấy rất đẹp trai phải không!”
Nói tới người đàn ông trên trang bìa, ngữ khí Lục Niệm Niệm so với bình thường sống động hơn vài phần, con ngươi tròn xoe như đang phát sáng.
Điều này làm cho Tống Kim Triêu cả người không thoải mái, mày anh tuấn chau lại.
Rất rõ ràng, người đàn ông ăn mặc lòe loẹt kia căn bản không hấp dẫn được sự chú ý của cậu.
Lục Niệm Niệm bỗng nhiên dựa sát vào, ánh mắt dịu dàng rơi trên mặt cậu, thần sắc nghiêm túc tỉ mỉ đánh giá cậu.
“Hôm nay, mặt của cậu khỏi rồi.”
“So với thần tượng của tớ còn đẹp trai hơn.”
Lục Niệm Niệm giống như khích lệ, vỗ vỗ bờ vai cậu.
Bởi vì bị cô đụng chạm, lưng của cậu thiếu niên thẳng tắp, căng thẳng thành một đường thẳng.
Biểu tình lành lạnh cũng vì lời nói của cô, dịu đi mấy phần.
“Điều quan trọng không phải là nhan sắc, anh ấy hát rất hay!”
Tư duy của Lục Niệm Niệm nhảy nhót lợi hại, hai ba câu liền đem người thần tượng đó trên người.
Tống Kim Triêu lẳng lặng nghe cô nói, môi mỏng mím thành một đường, vẻ mặt tối đi không rõ, tâm trạng không vui.
Người bên cạnh đẩy quyển vở bài tập đến trước mặt cô, Lục Niệm Niệm bất đắc dĩ đẩy thần tượng qua một bên.
“Đúng rồi, mấy ngày nữa tớ khai giảng rồi.”
Lục Niệm Niệm sửa đề bài sai, tùy tiện lật qua các trang sau, còn rất nhiều đề bài chưa làm xong.
“Bài tập khẳng định không làm xong.” Cô chớp mắt nhìn cậu.
Tống Kim Triêu không lên tiếng.
“Nếu như thời gian có thể quay ngược lại mới nghỉ hè thì tốt rồi.”
“Tớ nhất định trước hai tuần lễ đem bài tập làm xong!”
Tống Kim Triêu liếc mắt, nhìn cô, rất rõ ràng, cậu không tin.
“Không làm xong, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Lục Niệm Niệm bắt đầu nhổ nước bọt giáo viên trong trường, nhớ tới thầy giáo đầu trọc môn vật lý, trong lòng sợ hãi một trận.
Cô vội vã từ trong đống sách rút ra quyển bài tập vật lý, lật qua lật lại, còn chưa bắt đầu làm.
Sờ lên đống bài tập dày đặc, sắc mặt Lục Niệm Niệm khó coi, trái tim tức khắc thắt lại thành nút.
Hai người chỉ trầm mặc, Tống Kim Triêu lại không nói gì, ánh mắt ngẫu nhiên hướng về phía cô, cô gái bên cạnh giống như con sóc, đã tạo phiền nhiễu cho cậu.
Một lát sau, phiền nhiễu của Lục Niệm Niệm qua đi, ngón tay tinh tế duỗi ra, nhẹ nhàng kéo góc áo Tống Kim Triêu