Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 27: Chương 27: Đại sư, cháu muốn hai mươi sợi




Tống Duẫn Hành ở lại không lâu lắm, Keon tiến vào nói với bọn họ, Thẩm Mạn rất nhanh sẽ tới.

Nữ ma đầu đó lại tới, Tống Duẫn Hành cũng không muốn nán lại lâu, hắn với Thẩm Mạn luôn đối đầu nhau, nguyên nhân đặc biệt là vì Tống Kim Triêu, xung đột giữa hắn và Thẩm Mạn, hàng năm lại tăng lên.

“Kim Triêu, chú vẫn nói câu đó”

“Nếu muốn rời Tống gia, cháu nhất định phải dựa vào chính mình, sau này mới không bị ràng buộc bởi bất kỳ người nào”. Tống Duẫn Hành thu hồi vẻ cợt nhả, không còn dáng vẻ bỡn cợt với đời trước đó, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

Nói đến điều này, Tống Kim Triêu đứng dậy, đi thẳng đến phòng thay đồ, một lúc sau cậu cầm một tập bản thảo, đưa cho Tống Duẫn Hành: “Đây là bản thiết kế, chú đưa cho Triệu Khải”

Tống Duẫn Hành hạ mắt, ánh mắt rơi vào những thiết kế đó, đột nhiên nghĩ ra, trước đó Triệu Khải từng nói đùa vài câu.

Trịnh Khải nói: “Nếu như thằng nhóc đó có thể thiết kế, tôi có thể chi tiền mua các thiết kế của cậu ta”

Vốn tưởng rằng chỉ là một câu nói đùa, không thể ngờ Tống Kim Triêu lại để trong lòng, hôm nay còn có thể gửi bản thiết kế đến tay hắn ta.

Tống Duẫn Hành không nhịn được nở nụ cười: “Không nhìn ra, tên nhóc như cháu thiết kế cũng không tồi”

Kinh ngạc qua đi, Tống Duẫn Hành đột nhiên có một loại cảm xúc “nhà có con trai cả trưởng thành”. “chỉ làm thiết kế, có hơi có tài mà không phát huy được”

Tống Kim Triêu không nói gì, hạ mắt, lông mi dài nhẹ nhàng lay động, bộ dáng không tập trung.

Trước khi Tống Duẫn Hành rời đi, Tống Kim Triêu giữ hắn lại, lần đầu tiên có chuyện nhờ vả hắn.

“Giúp cháu một việc”, giọng cậu thiếu niên nhàn nhạt, đôi mắt trắng đen rõ ràng, khuôn mặt trắng nõn anh tuấn có mấy phần nhu hòa.

Tống Duẫn Hành nhướn mày, đôi mắt đào hoa hẹp dài tràn đầy ý cười, môi mỏng khẽ nhếch, giễu cợt mở miệng: “sao vậy, có phải muốn gặp mặt cô bạn gái nhỏ của cháu?”

Nghe những lời đó, cậu mím môi, nhìn hắn, con ngươi càng trở nên tĩnh lặng.

“Cháu cần một chiếc đi động”

Tống Duẫn Hành gật đầu, tên nhóc này tuy rằng ở viện điều dưỡng, nhưng lại yêu cầu thiết bị liên lạc, mà còn phải giấu Thẩm Mạn.

“Đơn giản vậy, chú còn tưởng rằng…”, chưa nói xong, Tống Duẫn Hành cười nhẹ, ý cười có phần sâu xa, còn tưởng rằng chuyện liên quan đến nha đầu Lục gia.

Đáng tiếc, cháu trai hắn còn xấu hổ.

Tưởng rằng cậu cần giúp là chuyện này, Tống Duẫn Hành cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.

Phía sau, Tống Kim Triêu vội vàng giữ hắn lại, cậu thiếu niên cau mày, khóe môi mím thành một đường cứng ngắc, do dự, có nên mở miệng hay không.

Tống Duẫn Hành bày ra bộ dáng người hiểu chuyện: “Chú có thể mang cô bé đến thăm cháu”

Nghe vậy, Tống Kim Triêu quả quyết lắc đầu, lông mày nhíu lại càng sâu, một lúc sâu, cậu mới nói đứt quãng.

“Cháu, cháu chỉ muốn có phương thức liên hệ của cô ấy”

“A”, Tống Duẫn Hành ngạc nhiên nhận ra, hóa ra cần phương thức liên lạc mới là mục đích chính.

Tống Kim Triêu nói xong, tai từ từ đỏ lên, khóe môi mím chặt, dường như cậu có chút lúng túng.

Tống Duẫn Hành cẩn thận nghĩ, giống như phát hiện ra chuyện lớn: “Không phải cháu nói, bọn cháu không phải rất thân nhau sao, sao ngay cả phương thức liên lạc cũng không có?”

“Là cháu không đủ chủ động, hay căn bản cô bé đó không thèm nhìn đến cháu?”

“chính là cháu nhìn trúng con người ta, liền nhanh chóng ra tay, đừng có ….” bị người khác cướp mất cơ hội.

Tống Duẫn Hành còn chưa nói xong, Tống Kim Triêu càng nghe càng thấy khó chịu, cuối cùng đen mặt, không nói hai lời, trực tiếp đẩy người ra bên ngoài cửa phòng bệnh.

Buổi họp chiều thứ sáu bắt đầu, chủ nhiệm lớp thông báo tháng sau có đại hội thể dục thể thao.

Còn tưởng rằng hai ngày đại hội thể dục thể thao không cần tới lớp, mọi người nhiệt huyết dâng trào, không nghĩ đến phải tham gia đại hội thể thao và phải đạt thành tích cao.

Sau giờ học, người trong tổ một bắt đầu vận động các thành viên trong tổ tích cực tham gia, không thể chịu đựng sự ép buộc của tổ trưởng, Cố Miểu báo một hạng mục, nhảy xa, đối với cô ấy mà nói, không tốn thời gian, sức lực.

Luôn đối với chuyện này không có hứng thú, lần này Lục Niệm Niệm đặc biệt chủ động, Cố Miêu đẩy mẫu đăng ký qua, chăm chú nhìn cô điền vào mẫu đăng ký.

Nhìn các mục được điền đầy đủ, Cố Miểu cảm thấy khó tin: “Niệm Niệm, cậu có bệnh à, tự nhiên lại có thể báo nhiều như vậy”

Tên này lại có thể báo bốn hạng mục: “Đẩy tạ, nhảy xa, chạy ngắn 50 mét, chạy tiếp sức 400 mét”

Cố Miểu không nhịn được véo mặt cô: “cậu không có việc gì chứ, báo nhiều như vậy”

Lục Niệm Niệm hài lòng nhìn mẫu đăng ký, mắt hạnh híplại, thành hình trăng lưỡi liềm đáng yêu, dường như có một kế hoạch khác.

Đại hội thể dục tháng sau, lại không cần lên lớp, cô có thể mang Tống Kim Triêu tới đây, để cậu có thể cảm thụ niềm vui tới trường, cậu luôn một mình ngây ngốc, có lẽ rất cô đơn, cả Tống gia luôn âm u, tĩnh lặng, có thể cậu cũng muốn ra ngoài hít thở.

Nghĩ tới nụ hôn hôm đó, Lục Niệm Niệm cười ngốc nghếch, môi hồng lặng lẽ cong lên, đến cả ánh mắt cũng toát lên vẻ ngượng ngùng.

Cố Miểu nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô như vậy, có chút không nói lên lời: “Cậu cười ngốc cái gì vậy?”

Bộ dáng này, không một chút đứng đắn, đúng là mùa xuân của thiếu nữ.

Lục Niệm Niệm nhìn qua, bắt lấy tay cô, mắt lấp lánh: “Tiểu Miểu, cậu nói, tớ có ưu điểm gì?”

Cố Miểu nhăn mày, đưa tay chạm vào trán cô: “Không có sốt, đứa trẻ ngoan này sao lại trở thành bộ dáng ngốc nghếch như vậy?”

Lục Niệm Niệm bĩu môi, không vui nói: “Lẽ nào tớ một chút ưu điểm cũng không có sao?”

Cố Miểu cười, an ủi vỗ đầu cô: “Đương nhiên có, tứ chi phát triển rất tốt”

Lời này nghe có chút kỳ lạ, kỳ thực có chút đạo lý, Lục Niệm Niệm hoài nghi nhìn cô một giây, đưa mặt qua, nhỏ giọng nói: “Hôm đại hội thể thao, tớ sẽ dẫn một người tới”

Cố Miểu nghe xong, mắt sáng lên: “Có phải là con chó đó”

Lục Niệm Niệm cau mày, vẻ mặt hoài nghi: “Chó gì”

Cố Miểu cười hắc hắc hai tiếng, nở nụ cười ám muội, ngón tay sờ dái tai trắng của Lục Niệm Niệm: “chính là con chó cắn cậu a”

Nghe vậy, Lục Niệm Niệm từ trên ghế nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng phản bác: “Cậu ấy, cậu ấy mới không phải là chó!”

“Đợi cậu nhìn thấy cậu ấy, liền chỉ biết kêu: “Ông trời của tôi!””

Cố Miểu không cho là vậy, lắc đầu: “Thôi đi, trừ Trần Tương Xán, tớ nhìn người khác đều như nhau”

Lục Niệm Niệm mím môi, mới sâu sắc cảm thấy, Tống Kim Triêu có khác biệt với người phàm, bắt đầu cân nhắc về chuyện đại hội thể thao.

Cố Miểu nhịn không được hỏi: “Vậy cậu đăng ký nhiều hạng mục như vậy, là vì?”

Người trước mặt trả lời không chút do dự: “tất nhiên là thể hiện ưu điểm của tớ”

Cùng Tống Kim Triêu quen biết lâu như vậy, chính mình còn chưa lưu lại ấn tượng gì với cậu, lần trước còn nôn ở trước mặt cậu, hình tượng đã bị hủy hoại.

Mặc dù thành tích học tập của cô bình thường, nhưng vận động không tồi, xem như cũng có chút ưu điểm, còn tốt hơn là một chút ưu điểm cũng không có.

Để Tống Kim Triêu nhìn thấy tớ bào vận động phát triển, tự mình thấy cũng không tồi.

Cố Miểu nói không lên lời, vẻ mặt hoảng hốt: “cậu không phải thật sự cho rằng tứ chi phát triển là tốt đấy chứ?”

Lục Niệm Niệm cúi đầu, cũng cảm thấy không đúng, giọng điệu ủ rũ: “Nhưng tớ một chút ưu điểm cũng không có…”

Hôm nay cẩn thận nghĩ lại, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, Tống Kim Triêu sẽ thích cô sao? Hai người hôn đã hôn qua rồi, chẵng nhẽ là thích sao.

Nếu sau này cậu hối hận thì phải làm sao? Sau này nếu Tống Kim Triêu phát hiện, cô ngoài thần kinh bình thường, làm việc bốc đồng, đam mê vũ lực, khắp người đều là nhược điểm.

Lục Niệm Niệm ngây người, nhanh chóng lắc lắc đầu, liền vội vàng tự an ủi chính mình: “Mình biết Taekwondo, biết đấm bốc, còn biết thư pháp”

“Những cái này toàn bộ đều là ưu điểm.”

Cố Miểu nhịn không được cười ra tiếng, hai tay véo má cô: “ưu điểm của cậu rất nhiều, không chỉ có những cái này”

“Nếu không, tới đại hội thể thao cậu có thể thử”

Lục Niệm Niệm ngẩng đầu: “Thử cái gì”

Cố Miểu nghiêm chỉnh trả lời: “để cậu ta nhìn thấy tư thế kiên cường của cậu”

Lục Niệm Niệm: “…”

Cố Miểu nhịn không được đả kích lòng tự tin của cô: “kỳ thực, đến lúc thể lực của cậu không chống đỡ được, nói không chừng cậu ta sẽ ôm cậu đưa tới phòng y tế”

Lục Niệm Niệm cau mày, cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra.

Cố Miểu tiếp tục nói: “Giống như trong phim thần tượng thường diễn như vậy”

Lục Niệm Niệm vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, giọng điệu khẳng định: “cậu ấy sẽ để tớ tự mình bò dậy”

Cố Miểu: “…”

Buổi sáng thứ bảy 5h30 phút, khi Lục Niệm Niệm gọi điện thoại tới, Cố Miểu còn ở trong ổ chăn say giấc nồng.

“Mau dậy đi,có chuyện gấp” Lục Niệm Niệm ở đầu bên kia điện thoại, giống như gào lên, âm thanh vang dội dường như từ đường dây điện thoại chui qua.

Cố Miểu vốn dĩ đang ngủ say, nghe thấy câu này, còn tưởng rằng có chuyện gấp, vội vàng bò dậy.

Ánh sáng buổi sớm nhẹ nhàng chiếu trên bầu trời, Cố Miểu hổn hển ngồi trên xe bus, Lục Niệm Niệm cũng ngồi trên chiếc xe này.

Cố Miểu chạy tới hàng ghế sau cùng, lúc này vẫn còn đang thở hổn hển, ngồi xuống ghế bên cạnh Lục Niệm Niệm: “xảy ra chuyện gì vậy, chúng ta là đi đâu vậy?”

Lục Niệm Niệm mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng, quần màu đen, chân đi đôi giày thể thao, trên lưng còn đeo một chiếc ba lô nhỏ, nhìn bộ dạng giống như muốn leo núi.

Thấy cô chạy đến gấp như vậy, Lục Niệm Niệm liền đưa cho cô một chai nước lọc: “Chúng ta đi chùa”

Vừa mới uống một ngụm nước, xém chút nữa thì phun ra: “Sớm như vậy đã đi chùa”

Lục Niệm Niệm gật gật đầu.

Cố Miểu tức giận đảo trắng mắt: “đây chính là việc lớn mà cậu nói”

Cô gái trước mặt trịnh trọng gật đầu: “Đây chính là việc lớn, đi sớm một chút, tớ có thể xin mấy là bùa bình an”

đợi xe bus đỗ ở điểm dừng, hai người một trước một sau xuống xe.

Cố Miểu có chút lo lắng hỏi cô: “Niệm Niệm, cậu không bị bệnh chứ, lẽ nào cậu cần bồ tát ban phúc”

Lục Niệm Niệm tiếp tục đi về phía trước, buồn bã lắc đầu, cô tới đây xin bùa bình an, là vì Tống Kim Triêu.

Mặc dù hai người nói cuối tuần sẽ gặp mặt, nhưng cô vẫn không nhịn được hôm qua chạy tới Tống gia tìm cậu, hỏi bà Tống mới biết, Tống Kim Triêu ốm nằm viện, hơn nữa còn phải nằm một thời gian dài.

nghĩ đến mình cùng cậu có cuộc hẹn cuối tuần, Lục Niệm Niệm cảm thấy phiền muộn, tuy rằng không biết cậu nằm ở bệnh viện nào, mà việc hiện tại cô có thể làm, dường như chỉ có chuyện này.

Chùa buổi sáng đặc biệt yên tĩnh, người đến cầu phúc rất ít, bốn phía xung quanh trống không, thỉnh thoảng có người trong chùa quét dọn vệ sinh, bên tai thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim véo von.

người đến đại điện thắp nhang lễ phật đều là người già, may thay Lục Niệm Niệm tới sớm, nếu không còn phải xếp hàng.

Lục Niệm Niệm học bộ dáng người già trước mặt, quỳ chân trước xuống, quỳ ba cái, dập đầu chín cái.

Sau khi bái xong, cô chấp hai tay, thành kính nhắm mắt cầu nguyện.

Trong chùa có một người đàn ông ngồi dưới gốc cây cổ thụ, đầu bạc trắng, dung mạo hiền hậu.

trước mặt ông lão đặt một chiếc bàn gỗ mộc mạc, trên bàn còn đặt một chiếc hộp vuông, bên trong đặt rất nhiều bùa giấy và vòng tay màu đỏ.

Nhìn thấy cái đó, mắt Lục Niệm Niệm sáng lên, kéo Cố Miểu chạy qua.

Thầy bói nhìn thấy sáng sớm có việc, khuôn mặt già nua ngay lập tức nở nụ cười, ông vuốt bộ râu trắng, mỉm cười: “Cô gái muốn hỏi điều gì?”

Lục Niệm Niệm nhìn bùa trong chiếc hộp gỗ, trả lời: “cháu muốn xin một tấm bùa bình an, nhất định phải có tác dụng”

Ông lão nghe xong nụ cười càng sâu, vuốt vuốt bộ râu, vẻ mặt cao thâm: “bùa của lão chắc chắn linh nghiệm”

Theo chỉ dẫn của ông lão, Lục Niệm Niệm nghiêm túc viết tên của Tống Kim Triêu lên mảnh giấy màu vàng, sau đó đưa cho ông lão, ông lão nhét tờ giấy vào trong một chiếc túi vải nhỏ.

“Đem theo cái này trên người mọi lúc, đảm bảo cháu sẽ bình an”

Lục Niệm Niệm cẩn thận đặt chiếc túi vải vào trong cặp sách, trong lòng không rõ ràng, vì vậy cô lại hỏi:"Đại sư,chỗ ông có bùa nhân duyên không?”

Cố Miểu ở sau lưng hiển nhiên là không tin điều này, nghe thấy Lục Niệm Niệm lại muốn mua, liền vội vàng kéo người qua một bên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu đừng cái gì cũng tin, nói không chừng đều là lừa người”

Lục Niệm Niệm yên lặng một lát, cân nhắc rõ ràng: “Thà rằng tin là có, không tin không có”

Quan hệ của cô và Tống Kim Triêu, có lúc mỏng manh chỉ cần một đao là vỡ tan, như hiện tại có chút thay đổi, cô phải duy trì tốt mới được.

Cô Miểu nhận thấy hứng thú nên ngậm miệng, hai người lại tiến về phía trước.

Ông lão cầm một sợi dây màu đỏ giới thiệu: “Cái này là sợi dây nhân duyên đặc biệt linh nghiệm, những người yêu nhau đeo vào, duyên phận khẳng định thiên trường địa cửu”

Lục Niệm Niệm tiếp nhận sợi dây màu đỏ, cẩn thận nhìn, Cố Miểu ở sau lưng hào hứng chạy tới, cầm lấy hai sợi háo hức nói: “đại sư, cháu lấy hai sợi”

Trần Tương Xán một sợi, cô một sợi, nói không chừng, không cần đợi tới khi tốt nghiệp, hai người đã ở bên nhau.

Trên sợi dây còn buộc một quả đậu màu đỏ không lớn không nhỏ, nhẵn bóng, màu sắc trong suốt, không giống là giả.

Lục Niệm Niệm nhìn chiếc hộp gỗ, vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng: “Đại sư, cháu muốn 20 sợi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.