Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 56: Chương 56: Kẹo




Tầng mười tập đoàn Phong Thụy trong phòng tiếp khách nào đó, người đàn ông trung niên phong thái tuấn dật đứng bên cửa sổ sát đất, ngón tay kẹp một điếu thuốc.

Bên cạnh tay hắn đặt một chiếc gạt tàn thuốc tinh xảo, bên trong chất đống tàn thuốc sạch sẽ như tuyết, mà ly cà phê trên bàn đã là ly thứ hai mươi, Tống Trí Viễn hiện giờ đã biết tăm tích của Tống Kim Triêu, con trai hắn chính là người phụ trách xí nghiệp này, có Tần gia chống đỡ, cậu hiện tại trở mặt lại không phải là con trai của hắn, mà chỉ trực chờ hắn như con mồi nuốt vào trong bụng sói.

Hắn cùng Thẩm Mạn đi đến bước như ngày hôm nay tất cả đều do đứa con bất hiếu này ban tặng!

Tống Trí Viễn gần đây bị scandal ngợp trời của Thẩm Mạn làm cho hôn mê, bây giờ lại bị người ta báo cáo, chính mình bị đình chỉ công tác trong thời gian kiểm tra, trong lòng biết hậu quả như thế nào, hắn cùng đường mới phải tới Phong Thụy, thái độ khiêm tốn chỉ cầu Tống Kim có thể thả một con ngựa cho hắn và Thẩm Mạn, nhìn vào mối quan hệ máu mủ tình thâm của cha con bọn họ.

Khi thư ký lần nữa đẩy của bước vào, Tống Trí Viễn đã ở phòng tiếp khách đợi hơn bốn tiếng đồng hồ, cà phê đắng một ly lại một ly, nhìn thấy cái ly trước mắt người đàn ông trống không, thư ký cực kỳ hiểu lòng người lại giúp ông thêm một ly nữa.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Phương Ngọc nhận được tin tức của thư ký, liếc nhìn thời gian sau đó thấp giọng hỏi người đàn ông vẫn đang làm việc: “Tống tổng, Tống Trí Viễn vẫn ở phòng tiếp khách.”

“Cậu cần gặp ông ta không?”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Tống Kim Triêu thu lại, bờ môi mỏng nhếch lên hiện lên một độ cong trào phúng, những tia nắng mặt trời còn sót lại dừng ở trên mũi tinh tế của cậu, loại bỏ bóng râm nhàn nhạt, giọng nói của cậu không lẫn một chút độ ấm, giống băng kết thành khối.

“Tan làm đi.” Cậu nói như vậy.

Rõ ràng ý tứ của ông chủ, Phương Ngọc cũng không cần nhiều lời nữa.

Cuối cùng Tống Trí Viễn vẫn không được như ý nguyện gặp được Tống Kim Triêu, sau khi ăn nhiều bế môn tạ khách hắn mới ý thức được, một lần lại một lần chờ đợi không phải là Tống Kim Triêu không cho hắn cơ hội, mà là cậu thấy vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng chật vật, xấu mặt của hắn.

Từ sau lần liên hoan lớp đó, Lục Niệm Niệm rất ít khi tham gia các hoạt động của lớp, mà cũng từ khi đó, Cố Yến luôn vô tình hoặc cố ý né tránh, hai người vốn dĩ học cùng một lớp, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, Lục Niệm Niệm lại cảm thấy không sao cả, sau đó không biết vì sao, Cố Yến chuyển chuyên ngành, hai người cũng chưa từng gặp mặt, vì vậy rất lâu sau Chu Di có nhắc tới, vô cùng đáng tiếc lớp chúng ta lại thiếu đi một anh chàng đẹp trai.

Đảo mắt một cái đã đến kỳ nghỉ hè thực tiễn năm hai, Cao Uyển sau khi lập ra chủ đề, một nhóm người đều muốn tới thành phố C một chuyến, đi khoảng một tuần lễ mới trở về.

Tống Kim Triêu vừa nghe thấy đi lâu như vậy, không chút do dự cự tuyệt, nhẫn nại mà dịu dàng khuyên bảo: “Nếu em muốn đi du lịch, đợi mấy ngày nữa hết bận anh dẫn em đi.”

Lục Niệm Niệm lúc này quyết tâm muốn đi, bất mãn mà lầm bầm: “Kỳ nghĩ hè thực tiễn xã hội mỗi người đều phải tham gia, lại nói, Cố Miểu cùng rau thơm đang học ở thành phố C, đúng lúc em cũng muốn đến thăm bọn họ.”

Không đề cập đến cái này còn tốt, vừa nghe Niệm Niệm thân mật kêu biệt danh của Trần Tương Xán, vẻ mặt Tống Kim Triêu sững lại, cậu khẽ rũ mắt xuống, lông mi dài mà cong nhẹ nhàng bao chùm đôi mắt, con ngươi hiển nhiên tối và sâu hơn.

Giọng cậu trầm thấp, môi mỏng khẽ mở: “Cho nên là em muốn đi gặp Trần Tương Xán?”

Lục Niệm Niệm theo phản xạ có điều kiện suýt nữa trả lời câu “Đúng vậy””, suy nghĩ một chút mới cảm thấy không đúng, người muốn gặp không chỉ có Trần Tương Xán còn có cả Cố Miểu, Kim Triêu vì sao lại nghĩ như vậy?

Ý thức được vẻ mặt cậu dần biến hóa, gương mặt tuấn mỹ, dịu dàng lúc nãy đang mất dần đi vẻ dịu dàng, chỉ còn lạnh lùng, tim Lục Niệm Niệm thít chặt không giải thích được, dừng một chút, nỗ lực để cho giọng nói của mình thoải mái hơn, “Em chỉ là nhân tiện đi gặp bạn bè, hoàn thành xã hội thực tiễn mới là mấu chốt.”

Nỗ lực đem hai chữ “bạn bè” nhấn mạnh, hi vọng cậu có thể rõ ràng, hiện tại vô cùng hiểu rõ thân phận của chính mình.

Nhưng mà câu nói đó cũng không có tác dụng, môi mỏng của Tống Kim Triêu khẽ nhếch, sau đó trầm mặt rất lâu mới nói câu: “Không cho phép đi.”

Không đợi cô nói chuyện, cậu không cho phép cự tuyệt xoay người, trực tiếp đi tới thư phòng.

Nhìn người trước mặt rời đi, Lục Niệm Niệm cắn cắn môi, nhìn một bàn đầy thức ăn một chút khẩu vị cũng không có, dù rằng là Tống Kim Triêu tan làm tranh thủ về nhà làm.

Bây giờ còn nhớ, hai năm trước trong thời gian Tống Kim Triêu nằm viện, Tống Duẫn Hành từng nhắc nhở, Tống Kim Triêu tính tình cổ quái, tâm tình vô cùng mẫn cảm, để có thể cùng cậu sống chung một chỗ cần phải đặc biệt kiên trì.

Thời gian trôi qua hai năm, Lục Niệm Niệm thường xuyên nhớ tới câu nói này, liền nỗ lực, tận tình chăm sóc Tống Kim Triêu, mới dần phát hiện, dù có yêu cậu sâu đậm, cũng không có cách nào làm tiêu tan cảm giác bất an và lo lắng sinh sôi trong lòng cậu.

Ban đêm, Lục Niệm Niệm không muốn tới phòng ngủ, liền một mình ở phòng khách xem ti vi, thời gian này Tống Kim Triêu có lẽ đã xử lý xong công việc, đang ở trong phòng ngủ đợi.

Phòng khác to lớn chỉ có ánh sáng phát ra từ ti vi, Lục Niệm Niệm trong lòng đang oán giận cùng tức giận, chính là không muốn nhìn thấy cậu.

Lúc này đã chậm rãi bước vào cuối thu, xung quanh có chút lạnh, Lục Niệm Niệm chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, áo khoác đặt ở trong phòng ngủ, nếu như đi vào nhất định có thể nhìn thấy Tống Kim Triêu, liền từ trên ghế sô pha ôm một chiếc gối ôm cực lớn, co lại ở trong góc tự mình chắn gió.

Hai người dường như không tiếng động rơi vào chiến tranh lạnh, đợi nửa ngày Tống Kim Triêu tên đó lại có thể không ra tìm, Lục Niệm Niệm lạnh đến mức ôm chặt gối ôm trong ngực, mắt hạnh tròn xoe dường như đang nhìn chăm chú hình ảnh trên màn hình ti vi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiết mục trên ti vi đã tiến vào kịch lúc nửa đêm, mí mắt buồn ngủ đánh nhau, bất thình lình lạnh làm cô hắt hơi một cái, rất sợ chính mình ngủ thiếp đi, trong lúc chuẩn bị chỉnh tiếng to hơn một chút, liền nghe được tiếng cửa phòng được mở ra.

Không lâu sau, người trong phòng ngủ đi ra, trong tay cầm một chiếc chăn mỏng.

Tống Kim Triêu cau mày, môi mỏng khẽ nhếch, cặp mắt thâm trầm dường như xuyên thấu tất cả, lúc này lẳng lặng nhìn cô.

Nghe được động tĩnh, nâng mắt, ánh mắt hai người trong trầm mặc chạm phải nhau, nhìn Niệm Niệm sợ lạnh co lại trong góc sô pha, vẻ mặt Tống Kim Triêu anh tuấn, căng thẳng có dấu hiệu suy sụp, yết hầu truyền tới từng đợt nhói đau.

Lục Niệm Niệm rất nhanh lại cúi đầu, cằm chống ở trên đầu gối, nỗ lực đem toàn bộ tâm tình trên mặt giấu đi.

Khóe môi Tống Kim Triêu mím chặt, chân dài bước tới, đến tận khi tới gần, cậu cúi người xuống, quỳ một gối ở bên sô pha, mở chăn mỏng khoác lên người cô.

Hơi thở ấm áp phả trên mặt, Lục Niệm Niệm vừa ngẩng đầu, cả người tiến vào trong một lồng ngực ấm áp.

Lục Niệm Niệm vẫn đang khó chịu, lúc này bị cậu không tiếng động ôm lấy, vốn là quyết định phải cùng cậu chiến tranh lạnh đến cùng, nên cứ khăng khăng như cũ, bị cậu ôm, nhất thời mũi chua xót, oan ức từ trong lòng tràn ra ngoài, viền mắt đỏ một vòng, trong mắt giăng kín một tầng nước mắt mịt mù.

Người trong ngực không động, tùy ý cậu ôm, tiếp xúc với làn da lạnh lẽo, trong lòng Tống Kim Triêu mềm nhũn, nhẹ giương cằm lên, nhìn thấy nước mắt mông lung, hô hấp trong nháy mắt ngừng lại.

Nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, thiêu đốt mỗi dây thần kinh của cậu, lông mày dài khóa chặt, khàn giọng mở miệng: “Xin lỗi.”

Xin lỗi, vì để em buồn mà rơi lệ.

Vừa nãy vẫn luôn đợi ở phòng khách, trong phòng ngủ Tống Kim Triêu vốn dĩ cầm sách đọc, nhưng những tờ giấy trắng, chữ đen kia lại từ từ biến thành khuôn mặt cô, Tống Kim Triêu vứt sách muốn xông tới phòng khách ôm cô tiến vào, vừa nghĩ tới chuyện cô cố chấp muốn tới thành phố C, rất nhiều kích động chỉ có thể hóa thành kìm chế, sau đó nghe được tiếng hắt xì hơi, Tống Kim Triêu cũng không quản những cái khác, cầm lấy tấm chăn mỏng trực tiếp xông tới.

Phòng khách to lớn một mảng yên tĩnh, nhìn thấy cô như con mèo sữa co lại trong góc, một khắc đó cậu chỉ muốn rút lại những lời mình mạnh miệng, vì sao lại muốn cùng cô chiến tranh lạnh.

Vì sao muốn lãng phí thời gian cùng cô chiến tranh lạnh, để cô phải buồn.

Nghe được cậu hoảng loạn nói lời xin lỗi, Lục Niệm Niệm khịt khịt mũi, nước mắt như sợi trân châu đứt đoạn, ào ào chảy xuống.

Tống Kim Triêu đau lòng, lòng bàn tay lạnh lẽo dịu dàng thay cô lau nước mắt, trong miệng không ngừng lặp lại câu kia “Xin lỗi”.

Già mồm đủ rồi, Lục Niệm Niệm dường như oán hận, nắm lấy góc áo của cậu ở trên mặt chà qua chà lại, đem nước mắt chưa khô toàn bộ lau trên áo ngủ của cậu.

Tống Kim Triêu ôm cô lên, không thể không đau lòng, lo lắng nhưng còn có khó chịu, liền thấp giọng hỏi: “Về phòng ngủ?”

Người trong lòng sững sờ mấy giây, giọng nói nhàn nhạt ừ một tiếng: “vâng.”

Bước chân Tống Kim Triêu nặng nề bước tới lầu hai, Lục Niệm Niệm chôn mặt ở trước ngực cậu, giờ khắc này vẫn cảm thấy oan ức, không cam lòng nói: “Anh đừng quên, hai chúng ta đang chiến tranh lạnh.”

Lần này quyết tâm muốn tới thành phố C, quyết không thỏa hiệp.

Tống Kim Triêu trầm mặc, nghe cô nhỏ giọng kháng nghị mang theo nức nở, qua một lúc lâu mới hạ giọng, nhẹ nhàng đáp: “Niệm Niệm, anh nên làm như thế nào...”

Làm thế nào mới có thể để em nguyện ý ở bên cạnh anh, chỗ nào cũng không đi.

Trên người khoác chăn mỏng, lại bị cậu ôm vào trong ngực, thân thể Lục Niệm Niệm không cảm thấy lạnh, dán vào lồng ngực cậu, nghe rõ ràng tiếng tim đập có lực, còn có tiếng hít thở nặng nề của cậu, vương vấn bên tai làm cho cô cảm thấy cực kỳ yên tâm, nhưng cậu lại là người như vậy, cho dù hai người bọn họ yêu nhau, cậu vẫn như cũ mỗi giây mỗi khắc đều lo lắng bất an suy tính thiệt hơn.

Trở lại phòng ngủ, Lục Niệm Niệm bò đến trên giường, chờ sau khi Tống Kim Triêu nằm xuống, cuộn người lại lần nữa lăn vào trong ngực cậu.

Tống Kim Triêu rất tự nhiên mà ôm lấy cô, liền rèn sắt khi còn nóng mở miệng: “Anh đây là đáp ứng để em đi có đúng không?”

Nhưng Tống Kim Triêu lại không nói gì, bầu không khí lần nữa lại yên tĩnh.

Cậu vừa nãy ngay cả xin lỗi đều nói rồi, lần này là trở mặt không nhận sao!

Lục Niệm Niệm chớp chớp mắt, không chắc chắn mà nhìn cậu, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của cậu, trong lòng ngày càng không chắc chắn.

Tống Kim Triêu không nói lời nào, Lục Niệm Niệm đợi có chút sốt ruột, hơi ngẩng đầu lên, giây tiếp theo, nụ hôn của cậu mang theo hương vị bạc hà nhàn nhạt in ở trên môi cô, nhẹ nhàng đụng chạm lộ ra vẻ cẩn thận từng li từng tí, coi cô như vật báu.

Mỗi khi cậu đối với cô dịu dàng như nước, Lục Niệm Niệm luôn là người bại trận đầu tiên, suy nghĩ dần dần bị cậu dẫn dắt, kìm lòng không được hé môi mỏng để cậu tự do không ngừng thâm nhập sâu hơn. Trên mặt nhuộm màu đỏ ái muội dọc theo vành tai trắng nõn lan tràn tới cổ mềm mại, tinh tế.

Bóng dáng hai người chồng lên nhau, khoảng cách giữa hai thân thể biến thành giá trị âm, tiếng thở dốc động lòng người, mập mờ triền miên dưới ánh trăng.

Sáng ngày hôm sau, Tống Kim Triêu đã đi tới công ty, lúc ý thức của Lục Niệm Niệm đã tỉnh táo lại, nghĩ đến đủ loại tối ngày hôm qua, chỉ biết tức giận vỗ đầu, lại bị Tống Kim Triêu sắc dụ!

Nghĩ đến buổi trưa phải xuất phát đi thành phố C, Lục Niệm Niệm không quản được nhiều như vậy, vội vã bò dậy sắp xếp hành lý, khi bảng kế hoạch của Cao Uyển được đưa ra, cô liền sớm nói với Cố Miểu, lần nghỉ hè thực tiễn này sẽ tới thành phố C một chuyến, sau đó Cố Miểu hào hứng thông báo với rau thơm, ba người nhanh chóng lên kế hoạch hẹn nhau.

Sắp xếp xong hành lý rốt cuộc thở phào một hơi nhẹ nhõm, tối qua Tống Kim Triêu không có đưa ra câu trả lời chắc chắn, dựa theo tính khí cậu khẳng định là không để cô đi.

Trên bàn ăn có bữa sáng cậu làm, Lục Niệm Niệm theo thói quen trước tiên tới tủ lạnh tìm sữa chua, nhìn thấy trên bề mặt có dán giấy nhớ, nét chữ người nào đó lưu lại vừa đơn giản mà mạnh mẽ: Ngoan, buổi sáng đừng ăn sữa chua.

Cẩn thận từng li từng tí bóc tờ giây nhớ xuống, quả nhiên trong tủ lạnh ngoài trừ hoa quả còn lại cái gì cũng không có, đoán chừng sữa chua đã bị ném đi.

Ăn xong bữa sáng, thời gian chớp mắt một cái đã đến buổi trưa, khi nhận được tin nhắn Tống Kim Triêu gọi tới công ty, Lục Niệm Niệm làm ăn trộm đã lén lút ngồi trên xe taxi đang trên đường tới nhà ga tàu cao tốc.

Khi nhìn thấy tin nhắn có một giây hoảng hốt.

Tráo Tráo: Cùng nhau ăn trưa, anh để Phương Ngọc đi đón em.

Liếc nhìn thời gian xe chạy, Lục Niệm Niệm chậm rì rì trả lời: Kim Triêu, nếu như em nói em đang ngồi trên tàu cao tốc, anh sẽ đánh em chứ?

Tin nhắn vừa gửi đi, không đến mấy giây sau, trên mà hình xuất hiện nhắc nhở cuộc gọi tới củaTống Kim Triêu.

Lục Niệm Niệm sững sờ nhìn chằm chằm điện thoại, do dự có nên nhận hay không, lỡ như ông xã phát hiện cô còn ngồi trên xe taxi, sẽ không trực tiếp từ công ty chạy tới giết cô chứ, đem chặn lại ở nhà ga.

Suy nghĩ một chút, Lục Niệm Niệm trong lòng sợ hãi ấn nút từ chối.

Tiếp theo lại cực kỳ chân chó gửi tin nhắn qua: Tín hiệu trên tàu cao tốc không được tốt, không thể nhận cuộc gọi.

Vài giây sau xuất hiện một tin nhắn.

Tráo Tráo: Tín hiệu không tốt em vẫn có thể ấn nút từ chối nhận?

Lần này đến lượt Lục Niệm Niệm lúng túng, chính là không thể đợi, chờ cậu tự động ngắt!!

Biết cậu là lo lắng cho mình, Lục Niệm Niệm trong lòng mềm nhũn, vội vàng gửi tin nhắn lấy lòng: Tống tiên sinh, phu nhân ngài đã khởi hành, mặc dù thân thể ở thành phố C, nhưng từng giây từng phút đều đặt ngài ở trong tim.

Sau khi gửi tin nhắn đi Lục Niệm Niệm nhìn chăm chú điện thoại rất lâu, nhưng không có nhận được tin nhắn của cậu.

Khoảng cách tới thành phố C cũng không xa, đoàn người ngồi một tiếng trên tàu cao tốc liền tới.

Khi đến nhà ga, Lục Niệm Niệm cùng nhóm người Cao Uyển chuẩn bị về khách sạn đã đặt trước, sau khi ra khỏi nhà ga, liền nghe thấy âm thanh vang vọng từ đằng xa gọi tên của mình.

Một đám người dừng lại, Lục Niệm Niệm kích động nhìn quanh bốn phía, lướt qua đám người ngược xuôi, bên đường cái đối diện một nam một nữ đang vui vẻ vẫy tay.

Nhìn thấy đối diện nhà ga là Cố Miểu và Rau thơm, Lục Niệm Niệm suýt chút nữa hưng phấn chạy như bay qua.

Hóa ra là cô gái này gặp người quen, Chu Di và Cao Uyển định giúp Niệm Niệm mang hành lý về trước, Chu Di nhận ba lô còn không quên nói một câu: “Không ngờ tới bên cạnh cậu có rất nhiều anh chàng đẹp trai, tên đứng đối diện đó còn độc thân không? Có phải cô gái đó là người yêu của cậu ta?”

Nghe Chu Di bát quái hỏi dò, Lục Niệm Niệm không nhịn được cười: “Nhưng người ta là một đôi, nhìn no mắt là đủ rồi.”

Chu Di hơi có chút tiếc nuối khà khà hai tiếng, sau khi một nhóm người rời đi, Cố Miểu đã kéo Trần Tương Xán qua đường.

Ba người rất lâu không gặp nhau, từ sau khi lên đại học, mấy người nghỉ hè cũng không hẹn gặp nhau, chủ yếu là do Lục Niệm Niệm, ngay cả nghỉ hè cũng không nhìn thấy người, thỉnh thoảng về đại viện một chuyến, cũng không chắc có thể gặp được Trần Tương Xán.

Nghe được Niệm Niệm nói đã cùng Tống Kim Triêu lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, lúc đầu biết tin Cố Miểu còn không tin, chờ Niệm Niệm lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng Tống Kim Triêu ném tới, mới tin, kinh ngạc vì mức độ phát triển thần tốc của hai người, còn không quên cảm khái mình cùng Trần Tương Xán khi nào mới tới bước này.

Chuyện Niệm Niệm cùng Tống Kim Triêu kết hôn, đối với Trần Tương Xán đả kích cũng không nhỏ, người này hồn bay phách lạc hơn một tháng, mới từ tin dữ đó đi ra, khoảng thời gian đó Cố Miểu vẫn luôn ở bên cạnh cậu, mỗi ngày đều không ngừng đả thông tư tưởng của cậu: Chân trời ngoài kia nơi nào chả có cỏ, hà tất phải yêu đơn phương một nhành hoa, cậu cũng nên ngẩng đầu nhìn xung quanh, buông xuống Lục Niệm Niệm, người ta đã kết hôn, phải suy xét thỏa đáng chút.

Từ đó về sau Trần Tương Xán nhìn thấy Cố Miểu như nhìn thấy quỷ, nhấc chân bỏ chạy.

Cố Miểu xông lên, đem Lục Niệm Niệm ôm vào trong ngực, lại lôi kéo tỉ mỉ nhìn, vẻ mặt thần bí nói: “Không tệ, xem ra Tống Kim Triêu đem cậu nuôi dưỡng rất tốt, càng ngày càng xinh đẹp.”

Lục Niệm Niệm ngượng ngùng cười, liền nghe được người bên cạnh lành lạnh phá đám: “Có khi mập đến 20 cân.”

Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm giả vờ hung ác vỗ một cái lên người Trần Tương Xán: “Không làm tổn thương tớ, có phải cậu cả người khó chịu!”

Người đàn ông trước mắt thờ ơ nhún vai, ba người câu được câu không nói chuyện, Lục Niệm Niệm không quên lôi kéo Cố Miểu lặng lẽ hỏi: “Hiện tại cậu cùng rau thơm phát triển đến bước nào?”

Nói đến điều này, vẻ mặt Cố Miểu lúng túng đỏ mặt, dán vào lỗ tai cô nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày đều trong trạng thái bá vương ngạnh cung.”

Vẫn luôn cắm đầu đuổi theo đằng sau mông Trần Tương Xán, tên này hiểu rõ tâm tư của mình, nhưng vẫn lảng tránh, liền biến thành tình huống hiện tại của hai người, mỗi ngày Cố Miểu đều tỏ tình, Trần Tương Xán mỗi ngày không nhẫn nại mà từ chối.

Lục Niệm Niệm nghe xong vỗ vai an ủi cô, chân thành khích lệ nói: “Vậy cậu cần phải tăng thêm sức mạnh, tranh thủ tốt nghiệp tóm lấy cậu ta.”

Ý chí chiến đấu của Cố Miểu được hồi sinh, tràn đầy tự tin nói, “Yên tâm, trạng thái chiến đấu của tớ mỗi ngày đều sục sôi.”

Nhìn thấy bộ dạng hai người lén lút nói chuyện, mày kiếm của người đàn ông vẫn luôn đi sau bọn họ khẽ nhướn, vẻ mặt nghi ngờ.

Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Phong Thụy, Tống Kim Triêu trầm mặc không tiếng động khép văn kiện lại, nhìn Phương Ngọc giúp hắn sắp xếp lịch trình ở thành phố C, đáy mắt như kết một tầng sương mù.

Tới thành phố C, nơi ấy có Trần Tương Xán.

Sau khi nhận được tin tức của Niệm Niệm, sau khi do dự cậu vẫn để Phương Ngọc lên lịch trình giống nhau, cấp bách muốn đem Niệm Niệm giữ ở bên mình, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt tràn ngập nước mắt mịt mù tối qua, trong lòng hắn liền truyền tới từng trận đau nhói, cảm giác đau đớn lan tới mọi ngóc ngách trên người.

Khi Phương Ngọc thông báo ông chủ nên xuất phát, đẩy cửa ra liền nhìn thấy người đàn ông đang quay lưng về phía hắn, đứng bên cửa sổ sát đất, bóng lưng cao gầy trầm mặc mà lạnh lùng, ngón tay trắng nhợt không chút máu kẹp một điếu thuốc.

Bên chân của cậu toàn bộ là tàn thuốc, sạch sẽ như tuyết.

Không khí trong văn phòng dần dần xuống thấp, lạnh lẽo mà ngột ngạt, dưới tình huống như thế, Phương Ngọc dừng chân, lời nói đến bên miệng đột nhiên không dám lên tiếng.

Trầm mặc rất lâu, Tống Kim Triêu trầm giọng mở miệng: “Hủy bỏ”

Hủy bỏ lịch trình đi thành phố C, lần này cậu lựa chọn tin tưởng.

Nghe thấy lời này, Phương Ngọc sửng sốt một chút, lập tức đáp lại, phản ứng của tổng giám đốc ngoài dự liệu của hắn, dù sao vừa nãy cậu là vội vã muốn đi thành phố C.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.