Ngày ấy khi Tống Kim Triêu rời viện điều dưỡng, quản gia chuyên biệt bên cạnh ông Tần tới đón bọn họ, khi nhìn thấy lão Lâm, vẻ mặt Tống Kim Triêu trầm xuống, trong tiềm thức, ông ngoại cùng người bên cạnh ông ngoại, khi đó đều có thể trở thành uy hiếp của cậu với Niệm Niệm.
Dù sao ông Tần lúc trước cũng từng một lần gán ghép cậu với Chúc Lan Huyên.
Lão Lâm ở bên cạnh cung kính đứng ở đó.
Tống Kim Triêu đối với ông ta dường như không nhìn thấy
Nắm tay Niệm Niệm trực tiếp đi tới phòng thay quần áo, thu dọn hành lý, lập tức về nước.
Thừa dịp trước khi ông ngoại tự mình tới đây, nhanh chóng rời đi.
Lục Niệm Niệm cau mày, có chút không vui, “Lão Lâm tốt xấu gì cũng là người của ông ngoại anh, anh vừa xuất viện, ông ngoại khẳng định rất sốt ruột muốn gặp anh.”
Lần này Kim Triêu ở viện điều dưỡng hơn nửa năm, ông Tần nhất định rất bận tâm.
Động tác thu dọn hành lý của người trước mặt không có ngừng lại, dường như quyết tâm phải rời đi, Lục Niệm Niệm cau mày, từ phía sau lôi kéo góc áo Kim Triêu, nhỏ giọng đề nghị: “Nếu không chúng ta tới thăm ông ngoại?”
Bọn họ kết hôn lâu như vậy, cũng không có tới thăm hỏi ông Tần là không đúng, hiện tại lão Lâm người cũng đã tới rồi, chẳng lẽ còn muốn trốn?
Nghe thấy Niệm Niệm muốn tới biệt thự Tần gia, Tống Kim Triêu liếc mắt, gương mặt anh tuấn không chút hứng thú, không đồng ý lắc đầu, cậu từ đầu tới cuối đều không quên được, khi lần đầu tiên cậu dẫn Niệm Niệm tới gặp ông ngoại, ông ngoại vòng vo làm khó dễ, khi đó vợ của cậu còn nhỏ tuổi, không hiểu sắc mặt của ông Tần, nhưng cậu biết, cho nên lần này coi như Niệm Niệm muốn đi, cậu cũng sẽ không đồng ý.
“Chúng ta về nước là được, những chuyện khác không cần để ý.” Tống Kim Triêu từ trong tủ quần áo cầm lấy quần áo của Niệm Niệm, ngay ngắn xếp cùng một chỗ với của cậu.
Lục Niệm Niệm cúi đầu không nói gì nữa, chậm rì rì theo ở đằng sau cậu lắc đầu, cái tên này sao mà vẫn còn cố chấp như vậy.
Lúc này Lão Lâm chính là đứng ở cửa đợi, Lục Niệm Niệm nghĩ, trực tiếp chạy xuống lầu.
Một lát sau, Tống Kim Triêu mới nhìn thấy cô lên lầu, cười hì hì giúp cậu thu dọn hành lý, trên mặt một chút cũng không có oán giận cùng khuyên nhủ cậu lúc nãy, cho rằng là cô đã nghĩ thông suốt, Tống Kim Triêu cười khẽ, không nhịn được kéo người qua hôn một cái.
Lục Niệm Niệm chớp chớp mắt, nói: “Lúc nữa để lão Lâm đưa chúng ta tới sân bay.”
Tống Kim Triêu cau mày: “Có Phương Ngọc.”
Lục Niệm Niệm nhìn cậu, “Em để Phương Ngọc về trước rồi.”
Tống Kim Triêu không vui mím môi, lại nghe thấy người trước mặt mở miệng: “Chỉ là thuận đường đưa chúng ta đi mà thôi.”
Lục Niệm Niệm thấy cậu không nói gì thì coi như cậu ngầm thừa nhận.
Lão Lâm vẫn luôn đợi ở cửa có chút không chắc chắn, cậu chủ vui buồn thất thường, nhìn bộ dạng cậu đối với mình tránh còn không kịp, sau đó rất sợ cậu lại tức giận.
Chờ đến khi hai người rốt cục lên xe, lão Lâm tâm trạng thấp thỏm lái xe rời đi, mục tiêu: Biệt thự Tần gia.
Biết được đường tới không phải là sân bay, Tống Kim Triêu liếc mắt nhìn người bên cạnh, Niệm Niệm dường như tâm trạng rất tốt.
Sau đó, cậu nhàn nhạt mở miệng: “Muốn tới như vậy?”
Lục Niệm Niệm ngoắc ngon tay thon dài của cậu chơi đùa, nghe thấy lời này, gật đầu.
Sau đó không có cách nào khác, Tống Kim Triêu vẫn là lựa chọn thỏa hiệp, đối với thái độ kiên quyết trước sau. Không thể cưỡng lại.
Khi nhận được điện thoại của lão Lâm, Tần Bỉnh Kiền dặn dò giúp việc trong nhà làm thức ăn, đặc biệt là món cô gái đó thích ăn.
Nghe Phương Ngọc nói, Kim Triêu cùng nha đầu đó đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, coi như ông lại bất mãn đi nữa, vẫn là thuận theo ý của cháu trai mình, ngày đó sau khi chiến tranh lạnh, thằng nhóc này lại mấy năm không có quay lại.
Ông Tần ở trước cửa đi tới đi lui, vừa nghe thấy động tĩnh, vội vàng nhanh nhẹn bước về trong phòng.
Khi tiến vào phòng, vẻ mặt Tống Kim Triêu vẫn luôn không tốt lắm, nắm chặt tay Niệm Niệm, dặn dò: “Nếu như ông ngoại gây khó dễ em, anh lập tức dẫn em rời đi.”
Lục Niệm Niệm hơi ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen, hẹp dài nhìn cậu chăm chú, lẽ nào cậu không muốn tới, chính là lo lắng điều này.
Cong môi, trong đôi mắt đen, tròn lộ ra ý cười lấp lánh, “Em một chút cũng không sợ.”
Giống như lần đầu tiên cậu dẫn cô tới Tần gia, khi đó mới vừa tốt nghiệp cấp ba, lần đầu tiên gặp trưởng bối trong nhà tránh không lo lắng, thấp thỏm, hiện tại không giống như vậy, hai người cũng được coi là vợ chồng mấy năm, ông ngoại cũng không phải là mãnh thú, không có gì phải sợ hãi.
Nghe thấy lời này, mặt mày Tống Kim Triêu lành lạnh có thêm phần dịu dàng, không nhịn được sờ đầu cô coi như đáp lại.
Người một nhà ngồi cùng nhau ăn cơm, cơ hội chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa Kim Triêu vừa từ viện điều dưỡng trở lại, bình thường ông Tần nghiêm túc thành thói cũng hiếm khi lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Trong bữa cơm, Tần Bỉnh Kiền thỉnh thoảng tán gẫu về dự định tương lai của hai người, nghe nói Lục Niệm Niệm làm việc ở một tòa soạn báo, ông Tần quả nhiên nhíu mày, rõ ràng đối với nghề này không hài lòng lắm, đối với sự nghiệp chồng mình một chút giúp ích cũng không có, ông Tần theo thói quen muốn nói vài câu, nâng mắt đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của cháu trai, sau khi do dự cuối cùng vẫn là không có nói gì.
Khi nhắc tới khi nào hai người tổ chức hôn lễ, Lục Niệm Niệm rõ ràng ngẩn người, từ khi bọn họ trở thành vợ chồng hợp pháp, dường như chưa từng cân nhắc qua vấn đề này, kết hôn lại có thể bỏ lỡ đám cưới!
Tần Bỉnh Kiền nhận ra vẻ mặt của hai người trước mặt, liền nói: “Dứt khoát ở chỗ này tổ chức hôn lễ, càng nhiều người càng náo nhiệt.”
Nghe đề nghị của ông ngoại, Tống Kim Triêu hờ hững từ chối, lông mày tinh xảo nhíu lại: “Hôn lễ sẽ làm bù, nhưng làm ở Trung Quốc.”
Khách mời chỉ cần người nhà hai bên là đủ rồi.
Thấy đề nghị của mình bị cự tuyệt, mặt Tần Bỉnh Kiền trầm xuống, “Chuyện hôn lễ ông có thể không quản, nhưng hai người có phải nên có con?”
Tuy Lục Niệm Niệm mới tốt nghiệp không lâu, nhưng Kim Triêu đã trưởng thành, hiện tại có con là thời điểm tốt nhất.
Không ngờ tới ông Tần lại nhắc tới vấn đề này, gò má Lục Niệm Niệm nhẹ nhàng đỏ lên, liền nghe thấy người bên cạnh hờ hững đáp: “Đang nỗ lực.”
Lục Niệm Niệm: “...”
Quả nhiên, vẻ mặt âm u của ông Tần trở nên sáng lạng, mặt mày trầm lặng trở nên ôn hòa, có thêm ý cười.
Sau khi về nước, Lục Niệm Niệm tới tòa soạn làm, Lưu Dĩnh vẫn giống như ngày thường là thái độ lạnh nhạt, ngoại trừ sắp xếp công việc, thời gian còn lại đều là mặt lạnh, thỉnh thoảng còn lạnh lùng chế giễu vài câu: “Cô bây giờ có thể là người bận bịu, mới làm việc có mấy ngày lại có thể xin nghỉ một tháng.”
Nghe thấy lời này, động tác đang in văn kiện của Lục Niệm Niệm ngừng lại, có chút áy náy nói: “Xin lỗi tổ trưởng, trong nhà em tạm thời có việc, cho nên mới, “
Mắt Lưu Dĩnh quét qua, đôi môi đỏ quyến rũ nhếch lên cười khẽ, “Nhà ai mà không có chuyện, cũng không thấy người khác xin nghỉ một tháng.”
Nhận thấy giọng điệu bất mãn của tổ trưởng, Lục Niệm Niệm không nói gì, trầm mặc nhìn máy in, lúc này vẫn là duy trì im lặng mới là tốt nhất.
Sau khi Chủ biên họp xong, thì đem một mình nhân viên tổ chính trị giữ lại, nhìn đồng nghiệp xung quanh tâm trạng thấp thỏm, có loại ảo giác lúc nhỏ bị thầy giáo giữ lại ở lớp phê bình.
Lưu Dĩnh cũng có chút thấp thỏm, sau đó liền nghe thấy chủ biên đem công việc đã sắp xếp thông báo với bọn họ, nhiệm vụ lần phỏng vấn tiếp theo của tổ chính trị cần phải phối hợp với tổ kinh tế cùng nhau hoàn thành.
Lục Niệm Niệm đang ghi chép lại, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của chủ biên, trên mặt đầy mỡ, mắt ông ta lấp lánh nhìn cô.
Lưu Dĩnh cau mày, nhìn sắp xếp công việc, có chút nghi hoặc: “Muốn phỏng vấn tổng giám đốc Phong Thụy, cùng tổ chính trị của bọn tôi có quan hệ gì?”
Ý cười của Chủ Biên càng sâu, trong mắt chứa đựng thâm ý nhìn về phía Lục Niệm Niệm, mở miệng nói: “Tiểu Lục à, nghe nói cô cùng tổng giám đốc Phong Thụy có chút giao tình, lần này cô có thể giúp tôi việc này.”
Từ khi tập đoàn Phong Thụy ra mắt, ở trong giới bất động sản không thể nghi ngờ chính là một con hắc mã, mà ngoại giới đối với vị tổng tài phụ trách này biết rất ít, nghe nói người này là một ông lớn, càng không dễ nói chuyện, chưa bao giờ tiếp nhận phỏng vấn, đến nay chưa thấy có một tòa soạn báo nào đưa tin.
Nếu như bọn họ có thể giành được phỏng vấn cá nhân cậu, ít nhất mức độ quan tâm của đề tài sẽ tăng gấp bội.
Trong lòng chủ biên rõ ràng đang bàn tính gì mọi người đều rõ ràng, Lục Niệm Niệm là tiểu mật vị Phong Thụy đó bao nuôi, đã sớm đồn đại ở trong tòa soạn.
Lời Chủ Biên vừa nói xong, Lục Niệm Niệm nhận thấy ánh mắt mập mờ, bát quái của đồng nghiệp rơi trên người.
Lẽ nào các đồng nghiệp đều biết quan hệ của mình và Kim Triêu? Nhưng từ trước tới nay cô chưa từng nói qua.
Lục Niệm Niệm đang sững sờ, Lưu Dĩnh tưởng rằng do dự, cho rằng gác chân dựa vào ông lớn còn tỏ vẻ thanh cao, liền không nhịn được giễu cợt nói: “Cô cùng tổng giám đốc Phong Thụy quan hệ không bình thường, chuyện này cũng chỉ là một câu nói, có gì mà cần phải cân nhắc kỹ càng.”
Vốn là Lục Niệm Niệm đang suy nghĩ nói như thế nào để thuyết phục Kim Triêu tiếp nhận phỏng vấn, dù sao tên đó vẫn luôn rất khép kín, ngoại trừ lần lộ diện trong quá khứ, bình thường căn bản sẽ không nhận lời phỏng vấn.
Nghe tổ trưởng nói vậy, còn thấy khóe mắt ngầm chứa đựng khinh thường, Lục Niệm Niệm rốt cuộc cảm thấy có gì đó không đúng lắm, dừng một lúc, mở miệng: “Mấy người cho rằng tôi cùng Tống Kim Triêu là quan hệ gì?”
Lưu Dĩnh hừ nhẹ một tiếng, im lặng liếc cô.
Đồng nghiệp xung quanh cũng chỉ cười mập mờ, cũng không nói gì.
Dưới bầu không khí quỷ dị, trong lòng Lục Niệm Niệm giống như một khối bông, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng, chủ biên thấy vậy liền đứng ra giảng hòa, “Tôi biết, hai người chính là quan hệ bạn bè bình thường.”
“Nhiệm vụ phỏng vấn lần này, chúng tôi phải để cô hao tâm, tốn sức rồi.” Chủ biên nói xong, vỗ vai Lục Niệm Niệm.
Sau khi tan họp, Lưu Dĩnh phong tình vạn chủng giẫm trên giày cao gót cùng trở về văn phòng, vừa nghĩ tới mọi người xung quanh lúc nãy hiểu lầm mình là tình phụ Kim Triêu bao nuôi. Lục Niệm Niệm nghĩ liền cảm thấy tức giận.
Buổi tối tan làm về nhà, Lục Niệm Niệm không nhịn được cùng Kim Triêu oán giận vài câu, “Em bị đồng nghiệp hiểu lầm, em bị bao nuôi.”
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu nhíu mày, “Bị ai bao nuôi.”
Lục Niệm Niệm vừa cởi áo khoác, vừa đáp: “Anh.”
Tống Kim Triêu: “Bọn họ không biết em đã kết hôn?”
Lục Niệm Niệm ừ một tiếng, luôn cảm thấy có loại cảm giác bị mọi người “nhìn bằng con mắt khác xưa”, nghĩ một lúc, liền đem chuyện gần đây tòa soạn muốn phỏng vấn cậu nói ra.
Mặt Tống Kim Triêu không có bất kỳ biểu tình gì, hiển nhiên là không có hứng thú, Lục Niệm Niệm đang cân nhắc có nên khuyên cậu hay không, liền thấy người đi vào phòng bếp rửa rau, vội vàng bám đuôi ở sau lưng trợ giúp cậu.
Ngày hôm sau, Lục Niệm Niệm theo lệ thường đi làm, vừa mới tiến vào phòng làm việc liền cảm thấy không khí xung quanh không thích hợp lắm.
Có đồng nghiệp nữ đột nhiên tiến tới gần, sáp lại gần nhỏ giọng nói: “Cậu biết không, buổi chiều ngày hôm qua tổ trưởng tới Phong Thụy, kết quả ngay cả mặt của tổng giám đốc đó đều không gặp, là bị từ chối.”
Lục Niệm Niệm sững sờ, “Ngày hôm qua tổ trưởng tơi Phong Thụy?” Dường như chưa từng nghe Kim Triêu nhắc tới.
Nữ đồng nghiệp gật đầu, lại nói: “Lẽ nào cậu không cùng người đó nói chuyện toàn soạn chúng ta muốn phỏng vấn? Đi cửa sau cũng tốt.”
Lục Niệm Niệm vốn dĩ muốn nhận lời, nhưng thấy biểu hiện của đồng nghiệp, nghiễm nhiên bị coi trở thành cái thang đi đường tắt, vừa nghĩ tới bị mọi người hiểu lầm thành tình nhân bị bao nuôi, tâm tình phai nhạt đi rất nhiều.
Đồng nghiệp vừa rời đi, Lục Niệm Niệm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Kim Triêu.
Niệm Niệm: Nghe nói tổ trưởng bọn em ngày hôm qua tới Phong Thụy tìm anh?
Qua hơn mười phút, cậu mới gửi tin nhắn tới, Tráo Tráo: Hình như vậy.
Lục Niệm Niệm cau mày, cái gì gọi là hình như vậy? Vì vậy tiếp tục hỏi: Nếu như anh không thích bị phỏng vấn, vậy em cũng không giúp họ đi cửa sau, dù sao ông xã là lớn nhất.
Nhìn thấy tin nhắn xuất hiện trên màn hình, Tống Kim Triêu mỉm cười.
Trong phòng họp, một đám người không thể nào tin được khi nhìn thấy trên mặt Tổng tài lộ ra ý cười, trong mắt xoẹt qua tia kinh ngạc, làm việc lâu như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy băng tuyết ngàn năm cũng có một ngày tuyết tan.
Lúc này ở tòa soạn, Lưu Dĩnh bởi vì chuyện bị từ chối phỏng vấn, đang bị chủ biên quở trách.
Vừa nghe tới cấp trên dự định phái Lục Niệm Niệm đi phỏng vấn, sắc mặt Lưu Dĩnh trở nên khó coi, “Lục Niệm Niệm vừa tới tòa soạn báo, rất nhiều chỗ không hiểu, lần phỏng vấn này vẫn là để tôi thực hiện.”
Rõ ràng trong mắt Lưu Dĩnh đối với thân phận tình nhân của Lục Niệm Niệm rất khinh thường, chủ biên đoán được trong lòng cô ta không cam lòng, khuyên nhủ: “Tiểu Lục lại làm việc dưới trướng của cô, những việc này là điều nên làm, nếu như thực sự không được, cô tự mình sắp xếp.”
Lưu Dĩnh mím môi, trầm mặc coi như là đáp lại.
Cả buổi chiều, Lưu Dĩnh gần như vẫn luôn gọi điện cho thư ký của Tống Kim Triêu, ngay lúc gần tới giờ tan làm, đầu bên kia truyền tới giọng nói lịch sự của thư ký: “Sắp xếp thời gian phỏng vấn là 12h30 chiều ngày mai, thời gian này cô có thể tiếp nhận không?”
Nghe thấy đáp án này của đối phương, Lưu Dĩnh ngẩn người, sau khi chậm chạp phản ứng lại liền nhanh chóng đồng ý.
Bởi vì là cuối tuần, Lục Niệm Niệm được nghỉ, buổi trưa làm cơm mang tới cho Kim Triêu.
Sau khi đi tới mới phát hiện, cậu còn đang họp, Niệm Niệm chỉ có thể tới văn phòng đợi.
Khi từ phòng họp đi ra, thư ký trước quầy lễ tân nói với cậu, ký giá tòa soạn Thân Giang tới rồi, hiện tại đang chờ ở phòng khách.
Vẻ mặt Tống Kim Triêu lạnh lùng, liếc nhìn thời gian, người phóng viên này tới sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng.
Cậu hờ hững nói: “Là họ Lưu phải không.”
Thư ký gật đầu, chính là người đó.
Tống Kim Triêu nhíu mày: “Cứ để cho cô ta đợi.” Nói xong, bước chân cậu không có ngừng lại, hướng về phía văn phòng mà đi.
Khi Tống Kim Triêu nhìn thấy Lục Niệm NIệm vì cậu mà chuẩn bị cơm trưa tình yêu, cậu không nhịn được nở nụ cười: “Lần đầu tiên ăn cơm em làm, có chút không quen.”
Đây là lời gì vậy, Lục Niệm Niệm mím môi, “Tốt xấu gì sau này em cũng phải làm một người mẹ, làm cơm cũng là một kỹ năng cần thiết.”
Tống Kim Triêu không ý kiến gì, trên mặt vẫn là ý cười nhàn nhạt: “Anh nuôi em lâu như vậy, thêm một người nữa cũng không tính là nhiều.”
Trên cơ bản cậu đem cô trở thành trẻ con mà nuôi dưỡng, nếu như sau này thật sự có con, nói không chừng cậu còn có thể làm một người mẹ, ít nhất sẽ không để cho con kén ăn.
Cả một buổi chiều, Tống Kim Triêu làm việc, Lục Niệm Niệm vẫn luôn ở bên cạnh cậu, chiếm lấy máy tính của cậu chơi game.
Mà Lưu Dĩnh vẫn luôn đợi ở trong phòng khách hơn bốn tiếng đồng hồ, trong lúc đó thư ký tiến vào mấy lần, rất hiểu chuyện giúp cô ta thêm trà hoặc cà phê, mà mỗi lần đều không thể chờ được nữa, mới nghe thư ký nói một câu, tổng giám đốc đang bận, đang họp.
Như vậy không có hy vọng tiếp tục đợi, Lưu Dĩnh mấy lần muốn đập bàn rời đi, vừa nghĩ tới người phóng vấn còn chưa tới, chỉ có thể mạnh mẽ đem tức giận thu hồi.
Đối với tổng giám đốc Phong Thụy, nghe nói người này một chút tình người cũng không có, vốn còn tưởng rằng hắn đã nhận lời phỏng vấn, chuyện này là thuận theo nước chảy thành sông, không ngờ tới đã qua bốn tiếng, thậm chí ngay cả người cũng không nhìn thấy.
Trong phòng làm việc, Tống Kim Triêu liếc nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa là tan làm, liền mới đi tới phòng khách.
Khi Lưu Dĩnh nhìn thấy Tống Kim Triêu ung dung tới trễ, trong lòng chồng chất tức giận cuối cùng tiêu tan một ít, cũng may không có bị cho leo cây.
Từng nghe nói tổng giám đốc Phong Thụy tuổi còn trẻ, lại không ngờ tới hắn còn trẻ như vậy, cùng với lần trước phỏng vấn tổng giám đốc bụng phệ không giống lắm.
Hai người chào hỏi, vẻ mặt Tống Kim Triêu nhàn nhạt, nói thẳng: “Nếu như không bởi vì Niệm Niệm, tôi sẽ không nhận lời phỏng vấn của cô.”
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Lưu Dĩnh cứng đờ.
Giọng điệu Tống Kim Triêu không chút gợn sóng, giống như một dòng nước yên tĩnh, lạnh lẽo, ánh sáng trong mắt âm u mà bức người: “Tôi cùng vợ là quan hệ hợp pháp, cô vì là người làm truyền thông nếu có thể tung tin đồn, tôi đề nghị cô nên thay đổi vị trí công tác.”
Nghe thấy lời lạnh như băng của đối phương, thậm chí mang theo hàm ý uy hiếp, vẻ mặt Lưu Dĩnh nhẹ nhàng thay đổi, không tự giác nắm chặt máy tính bảng trong tay.
Sửng sốt vài giây, khẽ nhếch môi: “Tôi, tôi chỉ là “
Lời còn chưa dứt, mặt Tống Kim Triêu vô cảm đứng dậy, tiếp theo nói với thư ký bên cạnh một câu lạnh lùng, cứng như đá “Tiễn khách””.
Sắc mặt Lưu Dĩnh trắng bệch, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ vừa nãy.
Trên đường hai người về nhà, Lục Niệm Niệm ríu rít nói về bát quái trong showbiz trên Weibo, Tống Kim Triêu lẳng lặng lắng nghe, thực sự không chen ngang, về tới nhà mới nói với Niệm Niệm: “Có muốn thay đổi hoàn cảnh làm việc?”
Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm quay đầu lại, đôi mắt tròn chuyển động nhìn chằm chằm cậu. Ý nghĩ này lúc trước từng nghĩ qua, nhưng thật vất vả mới tìm được việc, cũng không thể nói từ chức là từ chức.
Đối diện với ánh mắt cô, Tống Kim Triêu chậm rãi nói: “Nếu như không thoải mái, có thể lựa chọn về nhà.”
Tiếp theo ngừng một lúc, lại nói: “Hoặc lại tìm một công việc mới.”
Lời vừa dứt, trong lòng Lục Niệm Niệm ấm áp, buông rau đang rửa trong tay xuống, ôm lấy cậu.
Phiền lòng chuyện công việc, rất ít khi nói với cậu, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu, hóa ra cậu vẫn để ở trong lòng.
Cậu đem mình đặt ở trong lòng bàn tay mà che chở, mấy năm như một ngày, chưa bao giờ thay đổi.
Lục Niệm Niệm không nhịn được cười khẽ, ôm cậu càng thêm chặt.
Lưu Dĩnh đấu với ma vương Tráo Tráo cuồng vợ, Tiểu Tráo Tráo toàn thắng.