Ông gọi đi, gọi thoải mái
Hoàng Chấn tỏ ra bình tĩnh, hai tay chống lưng, đầu ngẩng cao, chậm rãi đi về phía hai người phụ nữ Hứa Mộc Tình.
Lúc này, Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình đã đứng dậy, Hứa Mộc Tình rất lịch sự gật đầu với Hoàng Chấn.
“Chủ tịch Hoàng, tôi rất vui khi được gặp ngài ở đây, hôm nay tôi đến đây…”
Hứa Mộc Tình chưa kịp nói xong, Hoàng Chấn đã xua tay.
“Không cần nói nữa, dù bây giờ các cô có nói cái gì thì cũng không bằng việc cởi quần áo ngoan ngoãn nằm lên giường đâu”
Ngay khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình, Hoàng Chấn đã không nhịn được rồi!
Vốn dĩ trong ảnh Hứa Mộc Tình đã vô cùng xinh đẹp, sau khi gặp người thật thì mới phát hiện cô xinh đẹp nuột nà hơn ông ta tưởng nhiều.
Giọng nói của cô cũng rất hay, giống như tiếng gió thổi ra từ khe núi, như tiếng suối chảy róc rách.
Giống như một tinh linh ẩn sâu trong rừng, thánh thót êm tai.
Hoàng Chấn đã tưởng tượng trong đầu cảnh khi ông ta đè Hứa Mộc Tình xuống giường thì cô sẽ phát ra âm thanh dịu dàng đẹp đẽ đến nhường nào.
Về phần cô gái trẻ bên cạnh Hứa Mộc Tình, sau bữa tối ông ta sẽ coi đó là món tráng miệng.
Hứa Mộc Tình không như Hoàng Chấn nghĩ.
Cô ấy bướng bỉnh nói với giọng rất nghiêm túc.
“Chủ tịch Hoàng, hôm nay tôi đến đây để thương lượng với ông”
“Thương lượng?” Hoàng Chấn không nhịn được cười nói: “Cô gái, hiện tại cô có tư cách gì để thương lượng với ôi? Thứ duy nhất cô có thể dùng để nói chuyện với tôi chính là cơ thể cô: “Xin ông hãy biết giữ tự trọng một chút. Tôi đang thay mặt Tập đoàn Lăng Tiêu thương lượng với ông.”
“Đồng thời, tôi cũng tới để cảnh cáo ông”
“Nếu tập đoàn mấy người không lập tức rút đầu tư khỏi Ninh Châu thì sau đêm nay sẽ không kịp nữa”
Khẩu khí bây giờ của Hứa Mộc Tình đã mạnh hơn trước một chút.
Đối mặt với một nhân vật to lớn như Hoàng Chấn, cô cũng không còn rụt rè nữa.
Điều này cũng đủ để chứng minh rằng sau khi trải qua một đoạn thời luyện tập, cô đã trưởng thành hơn.
Tuy nhiên, Hoàng Chấn không hề quan tâm đến những lời của Hứa Mộc Tình.
Hiện tại, trong đầu ông ta ngập tràn ý nghĩ muốn đè Hứa Mộc Tình xuống giường.
Thế là Hoàng Chấn bày ra khuôn mặt mập mạp của mình, bước thẳng tới chỗ Hứa Mộc Tình.
“Cô Hứa, diễn xuất của cô cũng tốt nhỉ? Cô thường chơi với Lưu Đức Luân như vậy sao?”
“Đầu tiên là bày ra bộ dạng rất nghiêm túc, sau đó khi đã lên giường thì lại giống như một con hồ ly tinh kỹ năng thuần thục điêu luyện”
“Ôi! Em quả là có nhiều kinh nghiệm, khiến tôi nhịn không được nữa rồi”
“Nào nào nào, mau vào trong vòng tay của anh, để anh hôn cái nào.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
Hoàng Chấn cau mày, ông ta đang định nói thì có người tự mở cửa đi vào.
Chỉ thấy Lý Hàng đang cầm một cái đĩa, trên đĩa còn có một cái lồng sắt hình bán nguyệt.
Lý Hàng trực tiếp đặt chiếc đĩa lên bàn trà rồi nói với Hoàng Chấn: “Đây là món ăn ông đã gọi, xin mời thưởng thức”
“Cút cút cút, hiện tại ông đây không có hứng ăn”
Vừa nói Hoàng Chấn vừa đưa tay về phía Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, bàn tay của ông đã bị Lý Hàng bắt được.
Lý Hàng khẽ vặn, Hoàng Chấn đột nhiên hét lên một tiếng.
“Thằng khốn, sao bọn mày lại dám…”
“Bốp!”
Hoàng Chấn chưa kịp nói xong đã bị Lý Hàng tát một cái thật mạnh.
Lý Hàng nhìn Hoàng Chấn với ánh mắt lạnh như băng: “Nếu như còn dám vô lễ với vợ tôi thì ông không cần phải ra khỏi cái Ninh Châu này đâu”
Hoàng Chấn che nửa mặt, đưa ngón tay ra chỉ vào Lý Hàng chửi bới.
“Mẹ kiếp mày là cái thá gì? Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không!”
“Bây giờ chỉ cần tao gọi một tiếng là mấy chục tên ở ngoài kia sẽ xông vào đây!”
“Ông gọi đi, gọi thoải mái”