Tô Phương Hoa cười lớn khó hiểu: “Mã Nam Lăng quả nhiên là kẻ ác độc số một trên địa bàn An Hải”
“Nhưng khi ra khỏi An Hải, anh ta chẳng qua chỉ là một con chó biết cắn người mà thôi”
“Hơn nữa, nếu không ép tập đoàn Lăng Tiêu vào chỗ chết thì làm sao có thể đổi lấy sự lấy thân đền đáp của Hứa Mộc Tình?”
Nói đến đây, trên mặt Tô Phương Hoa hiện lên một vẻ ảm đạm.
“Đồng thời, tôi cũng muốn xem khi Lưu Đức Luân đối đầu với Mã Nam Lăng thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, thư ký lại nói: “Cậu chủ, tôi còn có một chuyện muốn báo cáo với ngài”
“Miêu Lạc của nhà họ Miêu đã lợi dụng việc nhà họ Hoàng xâm nhập vào kế hở Ninh Châu để đâm sau lưng Hoàng Chấn”
“Nhà họ Miêu đã ác độc thâu tóm hầu hết các xí nghiệp.
của nhà họ Hoàng ở thành phối”
“Bây giờ nhà họ Hoàng đã xong đời rồi, thành phố chúng †a chỉ còn lại năm đại gia tộc”
“Còn nhà họ Miêu này, vì đã thôn tính phần lớn thế lực của nhà họ Hoàng nên xếp hạng bây giờ đã có sự thay đổi”
“Miêu Lạc?”
Tô Phương Hoa khinh thưởng cười nöi: ‘Chang qua chi là một tên hề vô dụng, để anh ta nhảy hố trước đi”
“Anh ta nhảy càng sung sướng, đợi đến khi ông đây bóp chết thì lại càng hưng phấn!”
An Hải, trong phòng VỊP của câu lạc bộ giải trí lớn nhất thành phố.
Mã Nam Lăng đang tiếp đón người do Tô Phương Hoa phái tới.
Anh nhìn chồng tài liệu dày cộp trong tay, lông mày khẽ nhếch, liền hỏi người vừa tới.
“Cậu chủ Tô thật sự định bán tất cả những công ty này cho tôi với giá một nửa ư”
“Cậu chủ nhà tôi từ trước đến nay luôn đáng tin tưởng, lời đã nói ra thật hơn vàng bạc nhiều.”
“Ngoài ra, cậu chủ nhà tôi nói rằng Mã Nam Lăng của An Hải là một mãnh hổ” Lời nói của thư ký đột nhiên thay.
đổi: “Nhưng hôm nay gặp rồi thì tôi mới thấy lời đồn không đúng sự thật.”
“Rầm!”
Mã Nam Lăng vươn tay mạnh mẽ đập xuống bàn.
Đột nhiên, hơn hai chục tên thuộc hạ xung quanh anh ta đồng thời đứng lên, người nào người nấy trông rất dữ tợn cùng ác độc.
Mã Nam Lăng cười nói: “Mặc dù tôi không biết rõ cậu chủ nhà họ Tô làm như vậy là vì cái gì”
“Nhưng lời ông vừa nói rất đúng, tôi chính là một mãnh hổ. Có người dâng thức ăn tận miệng thì sao tôi lại không ăn chứ?”
“Người đâu!” Mã Nam Lăng phất tay một cái.
“Có ạ!” Đám thuộc hạ bên cạnh lập tức phối hợp.
“Chuyển tiền cho cậu chủ Tô ngay bây giờ, người ra hãy để lão nhị dẫn một nhóm người đến Ninh Châu!”
Lý Hàng lại đưa Hứa Mộc Tình lên xe.
Lần này không phải là mua xe cho Hứa Mộc Tình.
Thay vào đó, anh đã mua một chiếc ô tô chuyên dụng cho chủ tịch hội đồng quản trị.
Kể từ khi nuốt chửng tài sản của tập đoàn họ Hoàng ở Ninh Châu thì tập đoàn Lăng Tiêu đã lập tức lớn mạnh hơn trước.
Bây giờ dự án kinh doanh của tập đoàn rất nhiều.
Với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, Hứa Mộc Tình ngày nào cũng phải đi đến nhiều nơi khác nhau.
Trong thời đại “chỉ trọng hình thức không trọng nội dung” như bây giờ, xe hơi là yêu cầu bắt buộc đối với một người thành đạt.
Tương tự, vẫn là Mercedes-Benz.
Nhân viên bán hàng Phùng Thúy Lan – người lần trước vì thấy Hứa Mộc Tình ăn mặc mặc đơn giản nên đã coi thường cô hiện đang “giao lưu” cùng cậu chủ con nhà giàu Bao Tiểu Dũng.
Cả hai đang ở trong một chiếc xe thể thao Mercedes- Benz tại góc đường làm một số hành vi đồi bại.
Bao Tiểu Dũng như một con lợn đang ưỡn người về phía Phùng Thúy Lan.
Phùng Thúy Lan vẻ mặt hưởng thụ liếc nhìn Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đang tay trong tay bước vào phòng triển lãm của cửa hàng 4S.
Phùng Thúy Lan trợn tròn mắt, đột nhiên nắm chặt “chỗ đó” của Bao Tiểu Dũng.
“AI AI Bao Tiểu Dũng sảng khoái kêu lên vài tiếng.
“Thúy Lan, kỹ thuật của em thật tuyệt vời quá”
Phùng Thúy Lan cười đáp: “Anh Dũng, em còn có cái này.
tuyệt hơn nữa cơ, anh muốn thử không?”
“Muốn! Muốn!” Bao Tiểu Dũng gật đầu lia lịa.
Tuy nhiên, lúc này Phùng Thúy Lan bất ngờ buông tay đẩy cửa bước xuống xe.
“Này này, em đừng đi!”
Phùng Thúy Lan chỉ vào hai người Hứa Mộc Tình đang ở trong phòng triển lãm.
Trong mắt cô lóe lên ý không vui cùng thù hận.