Tôi là một chú chím ni
“Gã ta cục cän có tiếng, ở thành phố cũng có danh hiệu là ‘Tứ Đại Thiên Vương “
Trong mắt Hoàng Lạp Mai sáng lên ánh mắt của chim săn mồi.
“Con nói xem, nếu chúng ta nói với Điền Minh Cường về sự biến mất của Lôi Phi Phi thì anh ta sẽ như thế nào?”
Thôi Thiên Tứ và Thôi Hải Phong đồng thời giơ ngón tay cái lên: “Mẹ (bà) thật sáng suốt, quả là sáng suốt!”
“Đôi khi ta cảm thấy mình như một con chú chim nhỏ, muốn bay nhưng lại không thể bay cao…”
Ninh Châu, trong studio của một công ty quảng cáo nào đó.
Hứa Hạo Nhiên mặc một bộ đồ bình thường đứng trước máy quay chơi guitar.
Thành thật mà nói, giọng hát của cậu ấy thực sự rất tệ.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên lại có những đặc điểm mà nhiều người không có.
Cậu ấy rất đơn giản.
Đôi khi mặc dù cậu ta hơi buồn cười.
Nhưng nhiều lúc, người ta thấy cậu là một chàng trai trẻ chân thành từ trong ra ngoài.
Lý Hàng đã thuê vài người biên kịch và viết một kịch bản hoàn toàn mới dựa trên nguyên tác của gia đình Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên là một chàng trai có ước mơ của riêng mình từ khi còn nhỏ.
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Ngay cả khi gia đình cậu ấy đã phát đạt hơn, sau khi ba cậu trở thành chủ tịch tập đoàn, chị gái trở thành tổng giám đốc.
Cậu ấy vẫn ôm một cây đàn guitar cũ kĩ hát trong quán bar, hiện thực hóa ước mơ âm nhạc của mình.
Đồng thời, Hứa Hạo Nhiên sở hữu những kỹ năng đặc biệt.
Trước đó, những điều xảy ra trong quán bar đã được.
người phục vụ bí mật ghi lại bằng điện thoại di động của mình.
Sau khi được đăng tải lên mạng, nó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là một số người dân ở Ninh Châu.
Dưới sự bao bọc của Tập đoàn Lăng Tiêu, Hứa Hạo Nhiên đã trở thành người phát ngôn hình ảnh của tập đoàn.
Hiện tại cậu có thân phận là một ca sĩ truyền cảm hứng, đảm nhận một số quảng cáo.
Vô hình chung, Lý Hàng đang giúp Hứa Hạo Nhiên thực hiện ước mơ làm ngôi sao của cậu ấy.
Hát xong một bài, Hứa Hạo Nhiên vui vẻ cầm đàn chạy đến chỗ Lý Hàng và Hứa Mộc Tình.
“Chị, anh rể, em hát như thế nào?”
Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đồng thời lắc đầu: “Chả ra làm sao cả”
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu với vẻ mặt tự hào: “Đó là bởi vì anh chị không hiểu âm nhạc”
“Sớm muộn gì cũng có ngày em tìm được người bạn tâm giao của mình”
“Cô ấy sẽ bị mê hoặc bởi những giấc mơ âm nhạc của em: Hứa Mộc Tình vốn muốn cốc đầu Hứa Hạo Nhiên đang khoác lác một cái.
Thì Trương Tiểu Bình hấp tấp chạy từ bên ngoài đi vào.
“Tổng giám đốc, đại diện của tập đoàn họ Tô đã đến trụ sở tập đoàn của chúng ta, chủ tịch đã giao toàn bộ trách nhiệm cho chị tiếp đón đoàn đội của họ”
“Được, tôi sẽ qua đó ngay”
Đoàn đội của Tập đoàn họ Tô đã đến tòa nhà của Tập đoàn Lăng Tiêu từ sớm.
Hứa Mộc Tình đích thân dẫn đầu đoàn đón tiếp, đứng đợi ở sảnh tòa nhà.
Không lâu sau, một chiếc Hummer dài màu đen rất ngầu dừng lại ở lối vào của tòa nhà.
Một người đàn ông mặc vest vội vàng bước xuống, mở cửa và cung kính cúi người chào.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Tô Phương Hoa mặc bộ đồ được thiết kế riêng, khuôn mặt trắng trẻo điển trai bước xuống.
Không ít những người phụ nữ xung quanh Hứa Mộc Tình đang nhìn Tô Phương Hoa, người nào người nấy đều đặt tay lên ngực, trong mắt hiện lên những ngôi sao nhỏ.
“Oa, đẹp trai quá!”
“Đây chính là đệ nhất công tử của Giang Châu trong truyền thuyết, trông đẹp trai hơn cả những người nổi tiếng nữa kìa”
“Ôi, không được, không được, tôi thấy mình sắp đứng không vững rồi, ai tới đỡ tôi đi: Đúng lúc những cô gái này đang tiếc không thể nhào vào vòng tay của Tô Phương Hoa.
Hứa Mộc Tình lại nhìn Tô Phương Hoa bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Hứa Mộc Tình bước tới, khẽ mỉm cười với Tô Phương Hoa.
“Xin chào! Tôi là Hứa Mộc Tình, tổng giám đốc của Tập đoàn Lăng Tiêu. Chào mừng anh Tô đến với tập đoàn của chúng tôi để thảo luận về các dự án”
Hứa Mộc Tình nói chuyện không khiêm tốn cũng không hống hách.
Ánh mắt cô nhìn Tô Phương Hoa không khác gì nhìn những người xa lạ ở ven đường.
Thái độ này của Hứa Mộc Tình đã hoàn toàn khơi dậy khát vọng chinh phục mạnh mẽ của Tô Phương Hoa!