Cơn Lốc Yakuza

Chương 165: Chương 165




Anh ngủ chưa?

Trong mấy ngày vừa qua, cô với Trần Quả cứ liên tục kéo hai bánh xe cỡ lớn.

Đồng thời cô cũng tiếp nhận những bài huấn luyện chuyên môn làm gia tăng lực cánh tay.

Vô hình trung lực cánh tay cô đã tiến bộ rất nhiều.

Diêu Nhược Nam cuối cùng hiểu, hóa ra mấy ngày trước Lý Hàng đã tính toán được cuộc chiến ngày hôm nay!

Anh là thần thánh sao?

Ngay cả trận chiến của mấy ngày sau cũng tính toán chuẩn xác?

“Giật”

“Nhấc chân”

“Đá về phía trước.”

Ba mệnh lệnh liên tiếp, Diêu Nhược Nam thuận lợi hoàn thành những động tác này.

Ngay sau đó, Diêu Nhược Nam cảm nhận được chân phải của mình đá phải nơi mà tất cả đàn ông khi thấy đều bất giác đồng loạt che đũng quần lại!

“ÁI”

Tiếng kêu gào thảm thiết vô cùng!

Cho dù là Điền Minh Cường, sau khi nghe được tiếng kêu này cũng tự khép hai đùi lại.

Xôi hỏng bỏng không!

Chức năng đàn ông của Điền Nhất Đao, gần như đã bị phết “Anh rể, ăn cơm thôi!”

Lúc này, bên kia điện thoại vang lên tiếng Hứa Hạo Nhiên.

“Được rồi, các người tự thu dọn đồ phế vật này đi, tôi phải rửa tay ăn cơm đây: Diêu Nhược Nam thừa thắng xông lên!

Hết cú đấm này đến cú đấm khác, giáng mạnh lên người Điền Nhất Đao!

Hắn giống như bao cát, chỉ có điều mỗi cú đấm lên người hắn không phải cát vung ra mà là máu!

“Wow, anh rể đang xem phim gì đó? Máu me dữ vậy?”

Hứa Hạo Nhiên chui lên từ bên cạnh Lý Hàng, đang định nhìn kỹ xem thì cuộc gọi đã bị ngắt.

Lý Hàng võ vỗ tay, nói “không dành cho trẻ em” rồi đứng dậy đi ăn cơm.

Buổi tối sau khi tắm xong, Lý Hàng theo thói quen nằm vào góc tường.

Hứa Mộc Tình cũng vừa hoàn thành xong công việc trong ngày, sột soạt chui vào trong chăn.

Hôm nay ở trong trụ sở tập đoàn, Lý Hàng đã chiếm không ít tiện nghi của cô.

Vì vậy, buổi tối Lý Hàng ngủ cũng rất an phận.

Sau khi tắt đèn, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Bây giờ cho dù là một cây kim rơi xuống đất đều có thể nghe rõ mồn một.

“Anh có lạnh không?”

Trong bóng tối, Lý Hàng nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng mỏng manh như muỗi.

Chỉ có điều, giọng nói này khi rót vào tai Lý Hàng lại dễ chịu êm tai như tiếng tiên nữ.

“Đương nhiên là lạnh rồi, nền nhà lạnh lắm đó.”

“Nếu…nếu mà lạnh, hay là…lên giường ngủ đi.”

Giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt của Hứa Mộc Tình dường như hơi run lên.

‘Và Hứa Mộc Tình vừa nói xong liền cảm nhận rõ được trong không khí, một bóng đen ào đến.

Ngay sau đó, tấm chăn bên cạnh liền bị lật ra.

Sau đó, một người mang theo cơn gió chui thẳng vào trong chăn.

Hứa Mộc Tình còn chưa kịp phản ứng gì, bên tai đã vang lên tiếng Lý Hàng.

“Bà xã, em tốt với anh quá à”’ Hơi thở nóng ấm phả vào vành tai xinh đẹp của Hứa Mộc Tình.

Khoảnh khắc đó, một cảm giác như bị điện giật khiến Hứa Mộc Tình giật mình.

Cô vội vã lấy chăn quấn lấy mình giống như “chả giò”, sợ hãi rúc đầu vào trong chăn.

“Anh đừng qua đây, em chỉ đồng ý cho anh mượn giường ngủ, chúng ta phải chia ranh giới ra, không có sự cho phép của em thì anh không được qua đây.”

“Ờ, được thôi!”

Lý Hàng trả lời vô cùng dứt khoát, trong giọng nói còn có vẻ vui mừng.

Tiếp đó, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Hứa Mộc Tình đột nhiên nhận ra giường của cô rất nhỏ.

Lúc trước vẫn luôn cảm thấy giường của cô rất lớn, tự mình nằm lên có thể lăn lộn trái phải, còn có thể duõi lưng thoải mái.

Nhưng bây giờ, cô cảm thấy chỉ cần cô xoay người thì sẽ đụng trúng Lý Hàng.

Hơn nữa, hơi thở của Lý Hàng cứ vấn vít bên tai cô, làm loạn tâm trí cô, trái tim cứ đập loạn xạ như chú nai con.

Một lúc sau, Hứa Mộc Tình lại mở miệng hỏi: “Anh ngủ chưa?”

Không có tiếng trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.