“ỒI Xuất hiện rồi!” Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng hô kinh ngạc của một đàn em.
“Tuyệt chiêu của lão đại cuối cùng cũng xuất hiện rồi”
“Mọi người cùng giết với lão đại, giết hết bọn chúng, cùng nhau đến Ninh Châu ngủ với phụ nữ của bọn chúng!”
“Bùm!”
Bàn tay chắc nịch của Lý Hải đập lên ngực Lý Hàng.
“Rắc!”
Lập tức tiếng xương vỡ vụn vang lên!
“Ôi Ôi! Tuyệt chiêu của lão đại quả nhiên sắc bén! Mày xem thằng oắt này đứng yên bất động, sắp nôn ra máu bây giờ này”
“Khạc!”
Cơ thể Ngô Hải đột ngột co giật một trận, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Một luồng khí tỏa ra từ trên người Lý Hàng.
Ngô Hải liên tục lùi ra sau.
Lúc này, hai tay hắn lắc lư hai bên như chiếc giẻ nhúng nước, không còn chút sức lực nào!
Cho đến lúc này, đám người mới phát hiện, người bị gãy xương lúc nãy không phải là Lý Hàng!
Mà là hai tay của Ngô Hải!
“Lý Nhị Ngưu.”
“GóI”
“Không chừa một ai.”
Dứt lời, Lý Hàng quay người đi về phía chiếc Mercedes.
Sau lưng vang lên tiếng của Ngô Hải: “Đợi đã! Cuộc chiến của tao với mày còn chưa kết thúc!”
Vừa dứt lời, liền vang lên tiếng bước chân “bịch bịch bịch” của Ngô Hải.
Lý Hàng thậm chí còn không quay đầu.
Anh chỉ nhẹ nhàng qua loa giơ tay phải ra.
Giơ tay làm chiêu thức giống hệt Ngô Hải làm lúc nãy.
Ngay sau đó, tay của Lý Hàng đột nhiên vung ra ra!
“BịchI”
Chưởng này của Lý Hàng tung lên không khí!
Khi Ngô Hải còn cách Lý Hàng mười mấy mét.
Ngô Hải giống như bị một chiếc xe tải cỡ lớn đâm vào người, lập tức quay vòng bay ngược lại Trong không khí, máu tươi từ trong miệng Ngô Hải phun ra một vệt dài hình vòng cung!
Cuối cùng, hắn ngã mạnh xuống đất như một chiếc túi rách.
Đợi đám đàn em bên cạnh, tên nào tên nấy cúi đầu nhìn lại.
‘Tên nào tên nấy trố mắt choáng váng!
Ngô Hải, vua của thế giới ngầm ở Cô Tô.
Xương cốt gãy hết!
Chết rồi!
Nhà cũ của Ngô gia ở Cô Tô. . truyện tiên hiệp hay
Không biết tại sao hiện giờ Ngô Chính Đức tỏ ra cực kỳ lo lắng bất an.
Ông ta luôn cảm giác như bị thứ gì đó chặn ngay tim.
Lại giống như có người giơ tay siết chặt cổ ông ta, khiến ông ta hít thở cũng khó khăn.
“Chính Đức, trong mấy đứa con, trước giờ ta xem trọng nhất là con, nhưng bây giờ ta cảm thấy cực kỳ thất vọng về con”
Ngô Chí Vinh ngồi chính giữa trên cao nhìn xuống, nét mặt nghiêm túc.
“Một Ninh Châu nhỏ bé đã khiến con sợ hãi thành ra bộ dạng này. Lá gan con nhỏ như vậy, làm sao ta yên tâm giao Ngô gia vào tay con đây?”
“Bai Vị trí địa lý của Ninh Châu tuy rất tốt.”
“Hiện giờ tốc độ vươn lên quả thực rất nhanh, nhưng ba không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Ninh Châu nhỏ bé mà lại bị mọi người gọi là cấm địa?”
Ngô Chí Vinh cười giêu cợt: “Cấm địa cái rắm chó gì chứ, đó đều là do bọn nhát như cáy nuông chiều mà raI”
“Nhưng ba giải thích thế nào về Tống gia và Tiền gia ở Thượng Hải?”
“Hừt Điều này cho thấy bọn họ tới số rồi!” Ánh mắt Ngô Chí Vinh tràn đầy tự tin mãnh liệt, “Gia tộc chúng ta có thể chiếm cứ ở Cô Tô không chỉ dựa vào cẩn trọng”
“Còn phải có thực lực lớn mạnh giống cha con, và một dũng khí tiến lên phía trước!”
“Nhưng ba…
“Đừng nói nữa, bây giờ ta nhìn thấy con là phiền. Đợi đánh xong Ninh Châu, thì vị trí hiện giờ của con cũng nên nhường lại đi!”
Ngô Chính Đức chấn động, vẻ mặt không tin nổi nhìn Ngô Chí Vinh.