Nhưng ông ta quay đi được mấy bước, một giọng nói chậm rãi vang lên sau lưng.
“Nói với cha mày, muốn dùng sức mạnh của sư môn thì bắt buộc phải trả giá.”
“Thời buổi này, gọi thợ đến cắt tỉa hoa cỏ trong vườn đều phải thu tiền, nói chỉ đến sư môn”
Ngô Chính Đức đáp một tiếng rồi vội rời đi.
Sau khi ông ta đi, ông lão đối diện hỏi Chung Vô Thất: “Ông nghĩ sư đệ của ông sẽ đồng ý điều kiện của ông không?”
“Tiểu sư đệ này của tôi, từ nhỏ đã ngậm chìa vàng lớn lên: “Gia tộc nuông chiều hắn coi trời bằng vung, tự cho mình là nhất”
“Những danh môn thế gia như họ trước giờ coi trọng mặt mũi”
“Nếu ai đánh vào mặt họ, chuyện gì họ cũng làm ra được”
Ông lão cười nói: “Vậy tôi chống mắt lên chờ xem”
Ông già lại ngập ngừng hỏi Chung Vô Thất: “Đúng rồi, ông đã điều tra rõ tên Lý Hàng đó chưa?”
Chung Vô Thất cười khinh bỉ: “Một con giòi trong hố phân mà thôi.”
“Đợi người của tôi chĩa kiếm vào Ninh Châu, sẽ giết hắn đầu tiên để tế cờ”
Ngô Chính Đức về đến bệnh viện, thuật lại không sót chữ nào những lời mà Chung Vô Thất nói cho Ngô Chí Vinh nghe.
Sau khi Ngô Chí Vinh nghe xong, khuôn mặt kích động ban đầu bỗng chốc lạnh đi.
Trông có vẻ rất do dự.
Nhưng trong lúc do dự lại bị cảm xúc giận dữ làm lung lay.
Ngô Chính Đức sợ Ngô Chí Vinh lại làm ra chuyện điên cuồng gì, vội vã hỏi.
“Cha, điều kiện của Chung bá phụ rốt cục là cái gì? Lẽ nào là ông ấy muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của gia tộc chúng †a?”
Ngô Chí Vinh hừ một tiếng: “Tất cả mọi việc trên đời này.
đều không thoát khỏi tình cảm và lợi ích”
“Nếu chỉ là sản nghiệp Ngô gia, ta chia một nửa cho ông ấy thì đã sao?”
“Nhưng ông ta không chỉ muốn những thứ này.”
“Ông ta muốn khống chế cả gia tộc Ngô Thị của chúng tai”
Ngô Chính Đức giật mình sợ hãi: “Không thể thế được!”
“Nhà chúng ta chiếm cứ Cô Tô bao nhiêu năm, bình thường ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng chèn ép rất mạnh”
“Đừng nói đến đem cả chủ quyền của gia tộc giao ra, nếu như vậy chẳng phải chúng ta trở thành chó săn cho người ta sao?”
“Con nói những thứ này chẳng lẽ ta không rõ sao?”
Giọng Ngô Chí Vinh lạnh lếo, “Nhưng con nhìn lại xem gia tình hình bây giờ của tộc Ngô Thị chúng ta”’ “Em trai con – Ngô Hải chết rồi, tinh anh của gia tộc cũng bị phương giết sạch trong một đêm.”
“Bây giờ chỉ còn sót lại một đám ô hợp”
“Đừng nói đến những mãnh hổ phương bắc, những gia tộc lớn ở Thượng Hải chỉ cần xuất một phần thực lực ra cũng có thể đánh chết chúng ta trong chốc lát.”
“Đến lúc đó, Ngô gia chúng ta ngay cả cơ hội làm chó cho người ta cũng không còn”
Lúc này Ngô Chí Vinh dường như đã hạ quyết tâm, vẻ mặt ông ta càng ngày càng hung ác.
“Gia tộc trong tay ta mãi vẫn không có cơ hội khuếch trương.”
“Lần này cũng là một cơ hội đột phá.”
“Ta rất rõ con người của sư huynh. Ta lại càng rõ trong lòng ông ta đang nghĩ gì.”
Ông ta không chỉ muốn có Cô Tô, cái ông ta muốn là toàn bộ Tam Giác Châu Trường Giang!”
Ngô Chính Đức kinh ngạc nói không nên lời!
Tam Giác Châu Trường Giang, đó là khu vực giàu có nhất Trung Quốc.
Nơi đó con buôn tất, các nhà tư bản ngân hàng trên thế giới đều quay vòng vốn tại đây, thu hoạch “Hẹ”.
Nếu có thể khống chế được Tam Giác Châu Trường Giang, vậy thì lợi ích nơi đây sản xuất ra lớn đến mức đủ để chấn động cả thế giới!
Giờ phút này, không chỉ Ngô Chí Vinh, ngay cả mắt Ngô Chính Đức cũng rực lửa.
Tòa nhà trụ sở tập đoàn Lăng Tiêu ở Ninh Châu.
Hứa Hạo Nhiên đang lén lút thập thò trong hành lang.
Cậu ta lén lút thò đầu vào một căn phòng.
Lúc này, trong phòng có vài nhân viên phỏng vấn đang tuyển dụng một nhóm mới.
Người phỏng vấn chính là Hứa Mộc Tình.
Tập đoàn Lăng Tiêu tuyển dụng nhân viên có một điểm vô cùng quan trọng.
Không nhìn xuất thân, cũng không dựa vào học vấn mà phán đoán một người.
Mà cần xem xét toàn diện.
Trong đó quan trọng nhất là phẩm chất đạo đức cá nhân.
Và Hứa Hạo Nhiên vẫn cứ đứng ngoài cửa nhìn lén.
Một cô gái mà Hứa Mộc Tình đang phỏng vấn.