Tại thời điểm này, trung tâm Vận tải Hành khách Ninh Châu.
Một nhóm nam nữ xuống xe, bước ra ngoài.
Trong số những người này, có người lên xe buýt.
Có người bắt taxi.
Một số thì chọn đi bộ.
Họ nhanh chóng tách ra.
Nửa giờ sau, mười mấy người đến nhà kho của một cửa hàng kim khí.
Chờ người cuối cùng đến.
Một thanh niên dẫn đầu cởi mũ, lạnh lùng hỏi: “Nhân viên đã đến hết chưa?”
Bên cạnh có một tên có dáng người thấp bé, kẹp hai con dao ngắn ở thất lưng, anh ta lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Đến hết rồi”
Người đàn ông dẫn đầu liếc nhìn những người xung quanh một lượt.
Anh ta lấy ra một phong bì rồi đặt một vài bức ảnh lên bàn.
“Những người trong ảnh phải được quan tâm và chú ý”
“Đặc biệt là người tên Lý Hàng này”
“Theo tình báo, nó có thực lực không yếu, có thể là xuất thần từ một gia tộc nào đó ở phía nam”
Thấy mọi người gật đầu, anh nói tiếp.
“Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, khiến nơi nhỏ bé Ninh Châu này trở nên hỗn loạn”
ếp theo, cứ ba người sẽ làm việc trong một nhóm, sử dụng những kỹ năng tốt nhất để phá hoại thành phố trong sạch này”
“Biến thành phố này trở nên bẩn thỉu và hôi hám!”
“Sau khi truyền thuyết về vùng đất cấm Ninh Châu bị phá vỡ thì tập trung tinh lực, cùng nhau đối phó với Lý Hàng.
“Vâng!”
Chẳng mấy chốc, những người này giống như những con chuột trong bóng tối, nhanh chóng lao vào các đường phố và ngõ hẻm của Ninh Châu.
Sau khi màn đêm buông xuống, Ninh Châu yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều.
Âu Dương Miểu Miểu xuống xe, đeo balo đi về phía con hẻm phía trước không xa.
Cô lớn lên ở đây từ khi còn là một đứa trẻ.
Cô đã đi bộ qua con hẻm này hơn mười năm, dù nhắm mắt cũng có thể đi qua nó được.
Tuy hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nhưng Âu Dương Miểu Miểu cảm giác như đã tìm được tổ ấm của mình.
Trong công ty, mọi người đều hòa thuận.
Trên khuôn mặt của họ đều nở một nụ cười hạnh phúc.
Mọi người cũng vô cùng hăng hái.
Cấp trên đều có thể thấy được sự cố gắng của mỗi người.
Kết quả công việc của mỗi người cũng sẽ được cấp trên Trân trọng.
Âu Dương Miểu Miểu biết rằng cuộc sống sau này của mình sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Nghĩ đến nơi vui vẻ, Âu Dương Miểu Miểu đi giày cao gót sẽ nhẹ nhàng nhảy trên nền bê tông cứng.
Vừa ngâm nga hát, cô vừa đi về phía nhà của mình.
Chỉ cần rẽ vào phía trước và đi bộ vài chục mét là đến nhà cô.
Đúng lúc này, đột nhiên có một luồng gió lạnh từ phía sau thổi tới.
Âu Dương Miểu Miểu rùng mình.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy có người ở phía sau.
Nhưng ngay lúc cô quay đầu lại, một bàn tay to đột nhiên duỗi raI “Bốp!”
Người đó nắm lấy đầu Âu Dương Diệc Diễm, đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Đột nhiên, máu phun ra, Âu Dương Miểu Miểu cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trước khi cô có thể đứng vững, người đó lại ôm đầu cô đập vào tường một lần nữa.
“Bốp!”
Một lần!
“BốpI”
Hai lần!
rán Âu Dương Miểu Miểu chảy rất nhiều máu, thân thể cũng mềm nhữn ngã trên mặt đất.
Ý thức của cô bắt đầu mơ hồ.
Cô rất muốn hét thật †o.
Nhưng không còn sức lực.
Cô cũng muốn vùng vẫy để đứng dậy chạy đi.
Nhưng không còn sức lực.
Cô muốn ngẩng đầu nhìn xem, ai đã làm như vậy với cô?
Nhưng không còn sức lực.
Bóng đen này túm lấy tóc Âu Dương Miểu Miểu, kéo cô chậm rãi đi về phía đầu kia…
“Tinh tỉnh tỉnh…