Cơn Lốc Yakuza

Chương 302: Chương 302




Trước đây hắn đều cho rằng những người phụ nữ này đều thật lòng thật dạ bị hắn chinh phục.

Nhưng bây giờ bọn họ càng rên rỉ sung sướng, Lương Hàn Thần càng thấy giả dối.

Giả dối ất cả đều là giả dối!

Hắn đẩy hai cô gái ra, “con chim non” lủng lẳng đi ra cửa.

Ngoài cửa, quản lý Lại Tranh Hoằng và mấy tên vệ sĩ đang đứng tám chuyện.

Nhìn thấy Lương Hàn Thần đột nhiên xuất hiện, Lại Tranh Hoằng giật mình vội cởi áo khoác phủ lên người Lương Hàn Thần.

“Không cần đâu. Bây giờ bổn công tử không có hứng thú”

“Cố Ngôn Hy đến chưa? Con tiện nữ đó đến chưa?”

“Bây giờ tôi chỉ muốn chơi cô ta, tôi muốn chơi cô ta đến chết!”

Lại Tranh Hoằng vội nói: “Phương Văn Văn vừa mới gửi †in nhắn cho tôi.”

“Họ đã ra khỏi Ninh Châu, sẽ đến đích ngay thôi.”

“Vậy chúng mày còn đứng đực ra đấy làm gì? Mau đi chuẩn bị cho tao, hôm nay bổn công tử phải chơi một trận ra tròi”

Lại Tranh Hoằng vội rút điện thoại trong túi ra nhắn tin cho một số ngôi sao nhỏ.

“Nhanh lên, trò chơi của cậu Lương sắp bắt đầu rồi!”

Ngay sau đó, từng chiếc xe thể thao nối đuôi nhau tập trung tại một kho chứa hàng của bến cảng ở ngoại ô Thượng Hải.

Nơi đây có người dùng các thùng container cải tạo thành những căn phòng đặc biệt nối tiếp nhau.

Trong những căn phòng này, có rất nhiều dụng cụ và dược phẩm bẩn thiu.

Ba mẹ của Phương Văn Văn bị nhốt trong một thùng container chật hẹp.

Trước mặt họ xích một con chó rất hung dữ.

Con chó này cứ giương cặp mắt to, nước miếng nhễu ra nhìn chòng chọc vào hai người họ.

Lúc này, Lại Tranh Hoằng đi vào một không gian bí mật được dựng lên từ bốn chiếc thùng container.

Nơi này được bày biện vô cùng sang trọng.

Bên trong còn đặt các loại nệm sofa.

Đồng thời, trên tường cũng treo đủ các loại dụng cụ nóng mắt.

Bảy tám “anh bóng” đang nổi tiếng đứng trước mặt Lại Tranh Hoằng.

Những người này đều là minh tinh lưu lượng n ng nhất hiện giờ được công ty giải trí Đại Lạc của Lương Hàn Thần đào tạo.

Chỉ có điều, những anh bóng này bình thường nhìn rất ngoan ngoãn.

Lúc này giống như con sói trong rừng sâu, trong mắt người nào cũng phát ra ánh sáng xanh.

Lúc này Lương Hàn Thần đi vào.

Hãn mặc một chiếc áo choàng lớn, cả cơ thể đều bị trùm trong bóng tối.

Hắn cười lạnh lùng: “Mấy người các cậu nếu muốn phát triển”

“Muốn trở thành ngôi sao nổi tiếng thế giới như tôi”

“Thì đêm nay chơi thoải mái cho tôi!”

Những người này ai nấy đều kích động không ngớt.

Vừa được chơi gái lại vừa được phát triển, chuyện tuyệt vời như thế ai lại không làm chứ?

Họ vốn cũng chẳng tốt đẹp gì, cuộc sống riêng tư cũng vô cùng thối nát.

Giọng điệu này của Lương Hàn Thần vừa vặn phù hợp với bọn họ!

“Cậu Lương yên tâm đi, đêm nay anh bảo chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm cái đấy.”

“Đúng đúng đúng, chúng tôi là chó mà cậu Lương nuôi, chúng tôi rất nghe lời.”

“Gâu! Gâu!”

“XichlI”

Kèm theo tiếng xe phanh gấp, một chiếc Audi màu đỏ nhanh chóng dừng lại.

Lại Tranh Hoằng quay lại nhìn biển số xe quen thuộc, hắn ta cười nói: “Đến rồi: Tiếp đó, cửa ghế phụ mở ra.

Phương Văn Văn từ bên trong bước ra.

Cô ta đứng cạnh đầu xe, la to với Lại Tranh Hoằng: “Ba mẹ tôi đang ở đâu?”

Lại Tranh Hoằng giơ tay chỉ về phía một thùng container ở cách đó không xa bên tay phải.

Lúc này, cửa thùng container mở ra.

Phương Văn Văn nhìn cha mẹ đang co ro trong góc, người nào cũng mặt mũi tím bầm, tức giận trào nước mát.

“Lũ khốn nạn chúng mày. Chúng mày nhất định sẽ bị báo ứng!”

“Ha ha ha! Báo ứng?”

“Cho dù hôm nay sét trên trời đánh xuống, thì cũng không đánh được ông đây đâu”

“Bởi vì bên cạnh ông đây có đám chó này che chắn.”

Lương Hà Thần huênh hoang chuyển đề tài: “Nói đến báo ứng, đêm nay những báo ứng này sẽ rơi lên người cô và Cố Ngôn Hy!”

Vừa dứt lời, hai mươi mấy tên vệ sĩ từ trong góc tối bên cạnh xông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.