Cơn Lốc Yakuza

Chương 310: Chương 310




“Lương gia các người còn ai không?”

“Nếu còn thì ông mau kêu hắn ra đây, gọi điện thoại kêu hắn qua đây cũng được”

“Bây giờ tôi phải về gọi video call với bà xã tôi rồi, qua mười giờ là bà xã tôi phải đi ngủ”

Lương Thế Thành tức giận trợn mắt: “Mày tưởng lừa được ba cao thủ nhà tao ra ngoài thì gian kế của mày có.

thể thành hiện thực sao? Bây giờ tao gọi họ quay lại!”

“Ba cao thủ mà ông nói có phải bọn họ không?”

Lý Hàng vừa dứt lời, lập tức ba đàn em xách ba người đàn ông trung niên lên.

Động tác đó giống như đang xách một con thỏ.

Đàn em quăng ba người đàn ông trung niên mình đầy thương tích, hoàn toàn mềm nhũn xuống trước mặt Lương Thế Thành.

Miệng của Lương Thế Thành không khép lại đượ!

cKhông thể tin đượ!

c Đây không phải sự thật!

Nhất định là nằm mơ!

Lương Thế Thành tát quản gia một cái thật mạnh!

Nghe tiếng kêu đau đớn của quản gia và cảm giác tê dại trong lòng bàn tay, khiến Lương Thế Thành cuối cùng cũng gục xuống.

“Lão gia, lão gia!”

Lý Hàng bước đến trước mặt Lương Thế Thành đang được vệ sĩ đỡ dậy.

Anh rút từ trong lòng ra một bản hợp đồng nhàu nát nói: “Ông ký tên lên hợp đồng này thì chuyện này coi như xong-”

Lương Thế Thành chỉ nhìn lướt qua rồi nhắm mắt tuyệt vọng.

Đây mà là hợp đồng sao?

Đây là điều khoản bá vương thì có.

Trên tờ hợp đồng viết rõ, Lý Hàng mua lại công ty giải trí mà nhà họ Lương vất vả tạo dựng chỉ với một đồng!

Một đồng!

Giá thị trường của công ty giải trí thuộc nhà họ Lương ít nhất cũng phải hơn mười tỷ!

Nhưng chuyện đã đến nước này, nếu không ký Lương gia sẽ bị diệt vong!

Sáng sớm hôm sau, Cố Ngôn Hy và quản lý đến công ty giải trí Tinh Duyên.

“Cố Ngôn Hy, con tiện nhân này, cô vẫn còn mặt mũi đến đây àI”

Vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc thì tổng giám đốc Nguyễn Đại Bảo lập tức đập bàn quát mảng um sùm.

“Xem cô làm ra chuyện tốt gì đây, cô là cái thứ ăn cây táo rào cây sung!”

Nguyễn Đại Bảo tức giận bừng bừng bước về phía Cố Ngôn Hy.

Phương Văn Văn lập tức giang hai tay chắn trước mặt Cố Ngôn Hy.

Phương Văn Văn nói to: “Tổng giám đốc, hôm nay chúng tôi đến không phải để cãi nhau với anh!”

Trong lúc nói, Phương Văn Văn lấy một bản hợp đồng dày cộp trong túi ra.

Cô lấy hết dũng khí nói với Nguyễn Đại Bảo: “Đây là bản thanh lý hợp đồng giữa Cố Ngôn Hy và công ty các người!”

“Thanh lý?” Sau khi nghe xong, Nguyễn Đại Bảo đột nhiên phá lên cười.

“Ha ha ha! Mẹ kiếp đầu cô bị lừa đá trúng à!”

“Cố Ngôn Hy là do công ty chúng tao từng bước từng bước từ dưới đáy nâng đỡ lên, không có công ty chúng †ao thì giờ cô ta vẫn chỉ là một con bé quê mùa bưng bê ở quán cơm!”

Nguyễn Đại Bảo từng bước đến gần.

Phương Văn Văn bảo vệ Cố Ngôn Hy từng bước lùi lại.

“Bây giờ cô dựa vào mấy tờ giấy nát là muốn chấm dứt hợp đồng với công ty, có chuyện đơn giản như vậy sao?”

“Cô biết chúng tôi tốn biết bao tiền lên người cô không?”

Nguyễn Đại bảo tiến lên kéo Phương Văn Văn sang một bên, nhìn chăm chăm vào Cố Ngôn Hy.

ó thể bán được lập tức thanh “Tôi nói cho cô biết, trừ phi bây giờ cô thịt trên người cô, bán được một tỷ thì lý hợp đồng cho cô.”

Cố Ngôn Hy siết chặt tay: “Những năm qua tôi kiếm tiền cho công ty còn chưa đủ sao?”

“Anh dựa vào đâu kêu tôi đưa cho anh nhiều tiên như vậy? Ban đầu các anh đầu tư lên người tôi cũng không †ốn bao nhiêu tiền!”

Nguyễn Đại Bảo cười khinh thường, hắn lấy một tập tài liệu từ trong ngăn bàn ra.

Quăng bộp lên bàn trà.

“Những khoản này là các loại chi phí mà những năm qua công ty chúng tôi đã chi cho cô, các cô tự xem đi.”

Phương Văn Văn vội mở tài liệu ra, sau khi lật vài trang liền kêu lên.

“Không thể nào! Không thể nhiều như vậy được!”

“Những khoản này đều là giả, đều là các anh cố ý tạo ra.”

“Khi Ngôn Hi vừa đến, các người hoàn toàn không xem trọng cô ấy”

“Một lần cô ấy lén lút đi tham dự cuộc thi ca hát, sau khi đoạt giải các người mới bắt đầu đầu tư cho cô ấy”

“Cô ấy có được thành tích như hiện giờ hoàn toàn dựa vào chính bản thân cô ấy!”

Phương Văn văn chỉ lên tờ giấy: “Những bài hát trên này đều là chúng tôi tự sáng tác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.