Cơn Lốc Yakuza

Chương 314: Chương 314




Lúc này, trong văn phòng có tổng cộng mười mấy người.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng nhìn Lý Hàng.

Họ đều tưởng mình đã nghe nhầm.

Lý Hàng lại đem công ty cho Cố Ngôn Hy.

Hơn nữa, anh còn nói nhẹ nhàng như thế, cứ như chỉ tặng một hai đồng bạc cho Cố Ngôn Hy vậy!

Cho đến lúc này, những người không hiểu Lý Hàng đều cho răng Lý Hàng bao Cố Ngôn Hy!

Đại gia, đại gia chân chính.

Người ta bao minh tinh, tặng biệt thự xe thể thao, túi xách hàng hiệu.

Lý Hàng thì hay rồi, bao minh tinh lại đem tặng một công ty trị giá mười tỷ!

Đương nhiên những người này không biết rằng Lý Hàng chỉ dùng một đồng mua lại công ty giải trí.

Nếu không có lẽ họ đều phun ra máu mất!

Lý hàng không quan tâm đến suy đoán của những người này.

Sau khi ký xong hợp đồng, anh trực tiếp đứng dậy bỏ đi.

Những việc còn lại giao cho Cố Ngôn Hy tự xử lý.

Khi Lý Hàng và Vương Tiểu Thất xuống đến tầng hầm để xe, Cố Ngôn Hy đột nhiên chạy từ trong thang máy ra.

Đợi Lý Hàng hạ kính xe, Cố Ngôn Hy kích động nhìn Lý Hàng: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh”

Lý Hàng thản nhiên cười: “Cô là bạn của vợ tôi, giúp cô là việc nên làm”

“Tôi biết, nhưng tôi thật sự rất cảm ơn anh. Từ nay về sau tôi có thể thật sự làm những việc mình muốn làm rồi”

“Hát thêm vài bài nữa đi, nhà chúng tôi đều rất thích nghe cô hát, khi mẹ tôi nấu ăn trong bếp đều ngâm nga bài hát của cô đó.”

“Ừm! Tôi sẽ cố gắng, tôi nhất định sẽ kinh doanh thật tốt công ty mà anh tặng choI”

Lý Hàng khẽ gật đầu, cửa xe kéo lên, chiếc xe từ từ lái đi.

Cố Ngôn Hy cứ đứng mãi tại chỗ nhìn theo chiếc xe dần biến mất khỏi tầm nhìn.

Lúc này Phương Văn Văn bước đến, đứng cạnh Cố Ngôn Hy khẽ hỏi: “Chị không định nói những lời trong lòng mình cho anh ấy sao?”

Cố Ngôn Hy lắc đầu: “Ngoài em ra thì Hứa Mộc Tình là người bạn tốt nhất của chị.”

“Hơn nữa, chị biết cho dù chị nói ra, cũng sẽ không có tác dụng gì.”

“Trong mắt anh ấy chỉ có Hứa Mộc Tình, trên đời này không ai có thể thay thế cô ấy.”

Lúc này, trong mắt Cố Ngôn Hy đã ngấn lệ.

“Chị thừa nhận chị thích anh ấy, rất thích rất thích.”

“Chị sẽ đem giấu kỹ tình cảm này vào trong lòng, viết thành bài hát…

Cũng trong lúc này, Lương Hàn Thần đang nổi trận lôi đình trong biệt thự.

Con đường minh tinh của hắn đã bị Lý Hàng hủy hoại toàn bộ.

Tuy bây giờ hắn vẫn là thế gia công tử, không phải lo cái ăn cái mặc.

Nhưng hình tượng của hắn đã không còn hoàn mỹ như mọi người vẫn thấy nữa.

“Không cam lòng! Ta không cam lòng!”

Lương Hàn Thần cầm chiếc bình hoa đắt tiền đập mạnh xuống đất.

“Tao phải trả thù! Tao nhất định phải trả thù! Tao nuốt không trôi cục tức này, tao nuốt không trôi!”

Lương Hàn Thần túm lấy một tên vệ sĩ, gầm lên với hắn: “Mày lập tức đi Ninh Châu, lén giết sạch cả nhà tên Lý Hàng đó cho tao!”

“Thưa cậu, lão gia đã ra lệnh, bây giờ không ai được phép bước vào Ninh Châu, càng không được ra tay với người của Lý Hàng.”

“Mày nói cái gì? Sao ba tao lại ra lệnh như thế?”

“Tao là con trai ông ấy, lẽ nào ông ấy không quan tâm †ao nữa sao?”

“Tên Lý Hàng đó khiến ta làm nhục gia tộc, lẽ nào ông ấy chịu để yên như vậy sao?”

Lương Hàn Thần vẫn bị nhốt trong biệt thự, hắn chưa biết gia tộc Lương Thị đã bị thiệt hại rất lớn.

Hiện tại Lương gia còn phong tỏa hoàn toàn mọi tin tức, không cho người ngoài biết.

Một khi người ngoài biết cao thủ của gia tộc Lương Thị đã chết hết.

E rằng tất cả sản nghiệp của gia tộc họ sẽ bị chín gia tộc khác nuốt chứng trong thời gian ngắn!

Lúc này, Lại Tranh Hoằng lén lút đi đến.

Tối qua tuy hắn giữ được mạng sống, nhưng cho đến bây giờ mông vấn còn đau.

Trong lòng hắn vẫn đang rất tức giận.

Lại Tranh Hoằng tách hai tên vệ sĩ ra, nhỏ giọng nói với Lương Hàn Thần: “Cậu Lương, e rằng chúng ta không động vào Lý Hàng được rồi, thực lực tên này rất mạnh”

“Nếu lão gia không ra tay, chúng ta chắc chắn không đối phó lại hắn.”

“Nhưng chúng ta có thể tìm con đường mới, dùng cách khác”

“Bớt phí lời, nói nhanh lên” Lương Hàn Thần bực bội.

Nụ cười trên mặt Lại Tranh Hoằng dần trở nên tà ác: “Bây giờ người của chúng ta đều bị lão gia khống chế hết rồi, muốn ra tay rất khó.”

“Nhưng cậu có thể mượn tay người khác mà”

Lương Hàn Thần ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Bình thường quen biết toàn bọn không ra gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.