“Là ai? Là ai dám giết người của nhà họ Tôn ở Phú Châu?”
Kỳ Ti Mẫn gào lên!
Giận dữ!:
Lúc này, thi thể của Lữ Mãnh từ bên trong lăn ra ngoài.
Hắn ngoẹo cổ, trợn mắt nhìn chằm chằm Kỳ Tỉ Mẫn!
Kỳ T¡ Mẫn trợn mắt ngất xỉu!
Tôn Văn Đài ôm Kỳ T¡ Mẫn, giận tím người.
oi trời bằng vung!
Những con kiến từ nơi nhỏ bé đến mà lại dám giết người nhà họ Tôn!
Tôn Văn Đài cảm thấy mặt mũi mình đã bị đám chó mèo mà ông ta nói giãm lên đất chà đạp nghiêm trọng.
Bây giờ da mặt đã bị chà đạp chảy máu luôn rồi!
Gia tộc Tôn Thị là hoàng đế thật sự ở Phú Châu, từ khi nào gặp phải sự sỉ nhục như vậy!
Món nợ này nhất định phải tính!
Lập tức giải quyết!
Tôn Văn Đài lập tức quay sang hét lên với quản gia: “Đi kêu Cam Hưng Bá! Kêu hắn chặt nát thằng Lý Hàng đó cho tao!”
Cam Hưng Bá là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt ở thế giới ngầm ở Phú Châu!
Hán ta không cha không mẹ, từ nhỏ đã có thần lực bẩm sinh.
Ba năm trước, Cam Hưng Bá đột nhiên xuất hiện ở thế giới ngầm ở Phú Châu, đánh gục mười mấy cao thủ của gia tộc Tôn Thị.
Lúc đó, hai cao thủ nhà họ Tôn cùng lúc ra tay cũng chỉ ngang tài ngang sức với Cam Hưng Bá.
Hơn nữa, Cam Hưng Bá càng đánh càng mạnh, khi thấy hai cao thủ nhà họ Tôn sắp không địch lại.
Tông sư duy nhất ở Phú Châu đã ra tay!
Tôn Bách Đương – Tông sư duy nhất ở Phú Châu.
Là ông nội của Tôn Thượng Hương.
Huyền thoại của Phú Châu!
Cuối cùng, Cam Hưng Bá tuy bại.
Nhưng hắn vẫn không phục.
Tuy trên danh nghĩa là người của Tôn gia.
Nhưng vẫn chuyện tôi tôi làm.
Người có thể chỉ huy được hắn ở Tôn gia chỉ có Tông sư ‘Tôn Bách Đương!
Trong ba cao thủ của gia tộc Tôn Thị, thực lực kém nhất là Lữ Mãnh.
Tiếp theo là Tôn Thượng Hương – con gái thứ ba của Tôn Văn Đài.
Thực lực mạnh nhất chính là con trai thứ hai – Tôn Trung Mưu.
Bây giờ Lữ Mãnh – một trong ba cao thủ đã chết.
Tuy trong lòng Tôn Văn Đài vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể đẩy hai đứa con của mình đến trước mũi dao được.
Bây giờ người thích hợp nhất chính là Cam Hưng Bá!
Quản gia đứng bên cạnh nét mặt khổ sở nói: “Lão gia, tên Cam Hưng Bá này trước giờ không nghe theo lời dạy dỗ, chúng ta không cách nào sai khiến hán được.”
“Bốp!”
Tôn Văn Đài tức giận tát mạnh một cái lên mặt quản gia.
“Tai ông bị điếc à? Kêu ông đi thì đi, ở đâu ra lắm lời thế hải”
“Cam Hưng Bá hữu dũng vô mưu, ông chỉ cần nói với hán, Lý Hàng giết Lữ Mãnh, hán nhất định sẽ đi tìm Lý Hàng khiêu chiến!”
“Vâng thưa lão gia, bây giờ tôi đi ngay đây.”
Quản gia vội quay đi, vừa chạy được mấy bước, Tôn Văn Đài phía sau lại lên tiếng: “Đợi đã”
“Tên Lý Hàng này khí thế hừng hực, nhìn điệu bộ có lẽ đã có chuẩn bị mới đến, không dễ đối phó như vậy!”
“Ông cử thêm hai người vào trong kho chôn thuốc nổ.”
“Nếu Cam Hưng Bá giết được Lý Hàng, ông kêu Cam Hưng Bá xách đầu Lý Hàng đến gặp tôi.”
“Nếu Cam Hưng Bá đánh không lại Lý Hàng, vậy thì ông cho nổ chết hết đám vô dụng đó cho tôi!”
Trong mắt Tôn Văn Đài lóe lên tia sáng sắc bén.
Độc á!
cChung quy lại gừng càng già càng cay!
Tôn Văn Đài quản lý gia tộc Tôn Thị mấy chục năm, vẫn luôn chèn ép hai danh môn thế gia còn lại ở Phú Châu.
Khiến hai thế gia này mấy chục năm không cách nào ngóc đầu dậy được.
Xứng đáng là một kẻ ngang ngược có dã tâm!
“Cái gì? Lữ Mãnh chết rồi?”
Khi nghe được tin tức này, Tôn Thượng Hương tưởng mình nghe nhầm.