Cơn Lốc Yakuza

Chương 338: Chương 338




Hai tay Lý Hàng chắp sau lưng, lặng lẽ đứng trên sân thượng khách sạn.

Gió đêm se lạnh.

Nho quảng sượi đt tóc của Lý à q ” í ô Phía không xa sau lưng anh, €am Hưng Bá băng bó toàn thân, đang ngồi đó mặt mày nhăn nhó.

Lúc mới bị Lý Hàng đánh, hản chưa cảm nhận được đau đớn.

Bây giờ sau khi xong xuôi hết, hắn cảm giác toàn thân từ.

trên xuống dưới, mỗi đốt xương, mỗi tế bào đều đang kêu đau.

Loại cảm giác này quả thực quá khó chịu.

Và nỗi đau đớn này càng kịch liệt thì ánh mắt Cam Hưng.

Bá nhìn Lý Hàng càng rực cháy!

Cam Hưng Bá đã ăn con gà quay thứ mười.

Hắn lau dầu mỡ dính trên miệng, nhìn lưng Lý Hàng nói: “Đại ca, anh đứng đó đã hơn nửa tiếng rồi, đang đợi ai à?

Cam Hưng Bá vừa nói xong câu này, chưa đợi Lý Hàng trả lời, bên cạnh đột nhiên ào đến một cơn gió lạnh, tiếp đó, trong gió vang lên giọng nói của một ông già.

“Hắn đang đợi tôi.”

Gió trên sân thượng của khách sạn đột nhiên nổi mạnh lên!

Gió thổi mạnh đến mức hai mắt của Cam Hưng Bá đều nheo lại.

“Tôn Bách Đương?”

Cam Hưng Bá không ngờ huyền thoại của Phú Châu, đường đường cao thủ cấp bậc Tông sư lại chủ động đến tìm Lý Hàng.

Nghe thấy giọng nói, Lý Hàng chậm rãi quay người, nhìn ông lão mặc áo dài màu lam, tóc bạc mặt hồng hào, với bộ râu dài trước mặt.

Ông lão này giống như trong bức họa thần tiên bước ra.

Trên người ông ta mang một khí tức mạnh mẽ bẩm sinh, khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn.

“Không tồi, ngươi còn trẻ tuổi vậy mà có thể đạt được đến độ cao như vậy, quả thực rất hiếm thấy”

“Bây giờ lão phu cho ngươi một cơ hội sống, quỳ xuống dập đầu bái ta làm sư phụ, nếu không, chết!”

Khí thế bức người!

Khinh thường tất cả!

Đây chính là Tông sư!

Tôn Bách Đương như một vị thần đang đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống chúng sinh

Cậu nhóc, sự nhãn nại của lão phu trước giờ không tốt, bây giờ quỳ xuống cho ta!”

“Ông già, thật ra sự. nhân nại của tôi cũng không tốt, bây giờ nếu ông quỳ xuống, dập đầu lạy tôi ba cái, tôi sẽ xem xét cho nhà họ Tôn các người một hậu duệ.”

Tôn Bách Đương trừng mắt giận dữ!

“Ngông cuồng!”

“Muốn chết!”

Vừa dứt lời, Tôn Bách Đương liền ra tay!

Sấm chớp nổi lên!

Tay Tôn Bách Đương nhanh như tia chớp!

“Ầm!”

Cú đấm này như sấm nổi Tiếng gầm của ông ta như tiếng chuông rền!

Khí thế dời non lấp biển!

Sát khí lạnh lẽo!

Khoảnh khác năm đấm sấm vang chớp giật của Tôn Bách Đương sắp đánh trúng Lý Hàng.

Lý Hàng đột nhiên vụt biến thành một dư ảnh.

Lướt qua người Tôn Bách Đương.

Tốc độ càng nhanh hơn!

Khi Tôn Bách Đương rơi xuống vị trí Lý Hàng đứng vừa nãy, đột nhiên cảm thấy thân dưới mát lạnh.

Ngay sau đó, Cam Hưng Bá bên cạnh đột nhiên phá lên cười: “Ông già, quần ông bị tụt rồi!”

Cúi đầu xuống, mặt Tôn Bách Đương biến sác.

Bởi vì không biết từ khi nào mà quần của ông ta đã biến mất!”

Thời tiết ở Phú Châu bây giờ khá ôn hòa.

Tôn Bách Đương chỉ mặc một chiếc quần lót bên trong.

Hơn nữa còn là quần hoat Phong thái tông sư, sát khí lạnh lẽo, khí thế không thể ngăn cản gì cũng biến mất tăm mất dạng trong tích tắc.

Tôn Bách Đương đột nhiên quay người, phát hiện quần của ông ta đã nằm trong tay Lý Hàng.

Lúc này Lý Hàng đứng bên sân thượng giơ tay ra, khiến cho quần của Tôn Bách Đương như ngọn cờ phấp phới bay trong gió.

“Mày dám?” Tôn Bách Đương gầm lên giận dữ.

Lý Hàng đột nhiên vụt biến thành một dư ảnh.

Lướt qua người Tôn Bách Đương.

Tốc độ càng nhanh hơn!

Khi Tôn Bách Đương rơi xuống vị trí Lý Hàng đứng vừa nãy, đột nhiên cảm thấy thân dưới mát lạnh.

Ngay sau đó, Cam Hưng Bá bên cạnh đột nhiên phá lên cười: “Ông già, quần ông bị tụt rồi!”

Cúi đầu xuống, mặt Tôn Bách Đương biến sác.

Bởi vì không biết từ khi nào mà quần của ông ta đã biến mất!”

Thời tiết ở Phú Châu bây giờ khá ôn hòa.

Tôn Bách Đương chỉ mặc một chiếc quần lót bên trong.

Hơn nữa còn là quần hoat Phong thái tông sư, sát khí lạnh lẽo, khí thế không thể ngăn cản gì cũng biến mất tăm mất dạng trong tích tắc.

Tôn Bách Đương đột nhiên quay người, phát hiện quần của ông ta đã nằm trong tay Lý Hàng.

Lúc này Lý Hàng đứng bên sân thượng giơ tay ra, khiến cho quần của Tôn Bách Đương như ngọn cờ phấp phới bay trong gió.

“Mày dám?” Tôn Bách Đương gầm lên giận dữ.

Lý Hàng cười lạnh lùng, buông lỏng ngón tay.

Thấy chiếc quần sắp bị gió thổi bay đi, Tôn Bách Đương gầm lên một tiếng rồi nhào đến với tốc độ còn nhanh hơn lúc nấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.