Cơn Lốc Yakuza

Chương 382: Chương 382




Họ gật đầu với nhau rồi ngay lập tức bước ra khỏi xe.

“Bốp bốp bốp!”

Từ nãy đến giờ, Uông Nghị Sênh luôn ngồi ở sô pha phía trước.

Uông Nghị Sênh vẻ mặt nhàn nhạt dùng hai tay trắng nõn mềm mại vỗ tay.

“Được lắm, được lắm, thực không hổ danh là người phụ nữ mà thiếu gia đây thích, có, tôi thích” _ “Hai người qua đây đi nào”

Thùng xe này rất rộng rãi.

Phía sau Uông Nghị Sênh kê một cái giường lớn.

Trên bức tường bên cạnh có treo rất nhiều thứ kỳ dị, ghê tớm.

Uông Nghị Sênh dựa cả người vào sô pha, hai tay mở ra, chậm rãi nâng chân phải lên.

Anh ta chỉ vào Hứa Mộc Tình nói: “Nào, cởi giày cho tôi, liếm ngón chân cho tôi đi”

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy đứng đó không động đậy.

“Các người có thể liếm ngón chân của ta, đó là phúc khí các người tu luyện tám kiếp mới có được”

“Các người muốn gì? Chỉ cần các người nói ra, thiếu gia đây lập tức sẽ cho người đem đến tận tay cho các người”

Thấy Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy trầm mặc không nói.

Uông Nghị Sênh ra hiệu cho Trình Lỗi.

Trình Lỗi lập tức giống như một con chó, ngoan ngoãn đi tới, khom người nói.

“Cậu Uông có gì giao phó ạ?”

“Bốp!”

Uông Nghị Sênh mạnh mẽ tát vào mặt Trình Lỗi một cái.

Sau đó, anh ta lại giơ chân giãm lên mặt Trình Lỗi.

Trình Lỗi không dám tránh, để cho Uông Nghị Sênh giãm lên mặt mình.

“Bây giờ, thè lưỡi liếm đế giày cho tôi”

“Dạ được, dạ được” Trình Lỗi nhanh chóng đồng ý.

Mà còn thật sự dùng hai tay giữ lấy chân Uông Nghị Sênh, dùng lưỡi liếm đế giày da của Uông Nghị Sênh từng chút một.

Anh ta liếm rất kỹ, không bỏ sót một chỗ nào.

Nhìn cứ như lúc này Trình Lỗi đang liếm một cây kem cực lớn.

Trên mặt còn luôn nở nụ cười nịnh nọt.

Uông Nghị Sênh hỏi: “Đế giày của tôi có thơm không?”

“Thơm, vô cùng thơm, đế giày của cậu Uông là thứ thơm nhất trên đời”

Uông Nghị Sênh khẽ cười nói: “Cậu muốn thứ gì?”

Trình Lỗi nhanh chóng đáp: “Hiện tại tôi cũng không đặc biết muốn thứ gị, tôi chỉ hi vọng có thể làm một con chó.

bên cạnh cậu Uông”

“Ngoan lắm, từ giờ trở đi, cậu hãy bên cạnh tôi làm một con chó.”

“Vâng! Vâng” Trình Lỗi hưng phấn liên tục gật đầu.

Uông Nghị Sênh nhìn Trình Lỗi, phát ra một âm mũi: “Hửm?”

Trình Lỗi lập tức phản ứng lại, học theo chó sủa hai tiếng: “Gâu! Gâu!”

“Bây giờ cởi giày của thiếu gia ra rồi liếm bên cạnh đi”

“Gâu!”

Trình Lỗi nâng niu giày của Uông Nghị Sênh như bảo vật quý giá, gã ta ngồi xổm sang một bên, tiếp tục dùng lưỡi liếm láp.

Uông Nghị Sênh đi một đôi tất trắng.

Anh ta cố ý giơ chân cao hơn một chút chỉ vào Hứa Mộc.

Tình: “Bây giờ cô hãy qua đây liếm ngón chân ta như vậy đi”

Hứa Mộc Tình lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn làm chó cho anh, tại sao lại phải liếm?”

Uông Nghị Sênh cười nói: “Người đến từ nơi nhỏ bé như mấy người chắc không biết thế lực của họ Uông nhà tôi lớn như thế nào nhỉ?”

Uông Nghị Sênh ngẩng đầu ngạo nghễ nói: “Cái gọi là mười gia tộc hàng đầu của Thượng Hải, ở trong mắt ta không khác gì chuồng chó”

“Nếu ta vui, ta có thể để chúng sống, nếu ta không vui, thì ta lập tức có thể khiến chúng chết”

“Bây giờ các người đã hiểu chưa?”

“Không hiểu”

Hứa Mộc Tình đang cố tình kéo dài thời gian.

“Trông cô cũng xinh đẹp, tại sao đầu óc lại ngu xuẩn như vậy?”

Uông Nghị Sênh không nhanh không chậm đặt chân xuống.

Trình Lỗi lập tức đem đôi giày trong tay đặt dưới chân Uông Nghị Sênh, để anh ta thoải mái đi vào.

Trước khi Trình Lỗi rút tay về, Uông Nghị Sênh đã trực tiếp dẫm lên tay Trình Lỗi đứng dậy.

“Thiếu gia đây đã chơi nhiều phụ nữ như vậy rồi, chỉ có hai cô là không biết điều”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.