Miêu Lạc thề rằng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào kinh khủng như vậy.
Vào lúc đó, anh cảm thấy mình chỉ như một con kiến.
Lý Hàng tùy tiện cũng sẽ giãm chết ngay!
“Anh muốn tạ lỗi, được thôi”
Nghe thấy những lời này, Miêu Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đang định trả lời thì Lý Hàng lại nói: “Anh vào đây, thí mạng cho nó”
Miêu Lạc sửng sốt!
“Anh Lý, t “Nếu anh không dám thì lập tức cút!”
“Hôm nay, nó nhất định phải chết!”
Miêu Lạc lo lắng!
“Nó là em trai tôi. Xin anh Lý nể mặt tôi mà tha cho nó một lần. Nhà họ Miêu chúng tôi nhất định sẽ…”
“Nhà họ Miêu thì có là cái thá gì!”
Một ánh mắt!
Đó là một ánh mắt giết người!
Lúc này, Miêu Lạc thấy được trong mắt Lý Hàng là ý định giết người vô cùng kiên quyết.
“Tôi đếm đến ba, nếu anh còn đứng ở đây vậy thì đừng rời đi nữa, cùng em trai anh lên đường đi”
Vừa dứt lời, con ngươi của Miêu Lạc run lên!
Anh ta dám giết anh.
Điên rồi, đúng là một tên điên.
Miêu Lạc dựa vào tường, miễn cưỡng đứng thẳng người.
Anh cảm thấy xấu hổ, cảm thấy oan ức.
Nhưng nhiều hơn là tức giận và thù hận!
Anh nhìn thẳng vào Lý Hàng: “Anh sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mình làm ngày hôm nay”
Lúc này, Miêu Lạc nhìn Miêu Tử Hạo đang nằm trên mặt đất.
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ thay em báo thù”
Nói xong, Miêu Lạc xoay người rời đi không chút lưu luyến.
“Không! Không thế! Không thể như vậy!”
“Miêu Lạc, tên khốn kiếp, anh mau quay lại cho tôi!”
“Anh mau gọi điện cho ba mẹ, mau lên!”
Miêu Lạc không trả lời, nhưng khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nụ cười trên mặt dần trở nên lạnh lùng, gớm ghiếc!
Lý Hàng cùng Hứa Mộc Tình rời khỏi khách sạn.
Mặc dù Hứa Mộc Tình không khóc lóc, nhưng cô vẫn dùng tay ôm Lý Hàng thật chặt.
Vẻ lo láng và sợ hãi của cô không thể hiện trên mặt, nhưng nó in sâu trong lòng cô. . Truyện Quan Trường
Lý Hàng không đưa cô về nhà ngay mà cho xe đậu bên bờ biển.
“Nào, xuống xe thôi”
Sau khi đêm xuống, biển đen sâu thảm.
Thứ duy nhất có thể nghe được là tiếng sóng biển.
Hai người giãm lên bãi cát mềm mại.
Lý Hàng đưa Hứa Mộc Tình đến chỗ nước biển có thể chạm đến lòng bàn chân họ.
Họ đan chặt các ngón tay vào nhau.
Bởi vì không có ánh sáng nên Hứa Mộc Tình không thể nhìn rõ mặt Lý Hàng.
Nhưng cô có thể nghe thấy giọng nói của Lý Hàng.
Trong tiếng sóng, giọng nói của Lý Hàng giống như một tảng đá, đứng trên mặt biển, để cho biển đập không ngừng.
“Bây giờ còn sợ không?”
Hứa Mộc Tình không trả lời.
Lúc này, Lý Hàng đột nhiên buông tay Hứa Mộc Tình ra.
Thời điểm Lý Hàng buông ra, Hứa Mộc Tình theo bản năng duỗi tay muốn nắm lấy cổ tay Lý Hàng.
Tuy nhiên, cô chỉ nắm được không khí.
Hứa Mộc Tình sửng sốt, vội vàng quờ quạng chỗ Lý Hàng đang đứng.
Nhưng cô vẫn thấy Lý Hàng đâu cả.
Hứa Mộc Tình hoảng sợ.
“Anh đang ở đâu?”
Xung quanh vô cùng trống trải, tiếng hét của Hứa Mộc Tình dễ dàng bị lấn át bởi tiếng sóng biển.
Hứa Mộc Tình không ngừng gọi tên Lý Hàng.