Không beo gi tải phạn
Sau đó anh ta “cộp” một tiếng rồi quỳ xuống.
Miêu Lạc đã nước mắt lưng tròng.
Anh ta khóc vô cùng thảm thiết “Em trai! Là anh trai không giúp được gì cho eml”
Miêu Hướng Đông vội vàng kéo Miêu Lạc qua, luống cuống tay chân hỏi: “Mau nói đi, chuyện gì đã xảy ra?
Mau nói cho ba biết!
Sau nhiều lần bị Miêu Hướng Đông chất vấn, Miêu Lạc cuối cùng cũng nói ra.
“Ba, ở Ninh Châu xuất hiện một tập đoàn Lăng Tiêu.”
“Đăng sau tập đoàn này dường như có một thế lực rất lớn hậu thuần”
“Ban đầu, con dự định xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với họ, định sẽ cử một nhóm đến Ninh Châu liên hệ với tập đoàn của họ, tìm kiếm sự phát triển chung”
“Không biết em ấy đã nghe được tin tức ở đâu, liền chủ động muốn đi đến Ninh Châu”
Nói đến đây, Miêu Lạc đặc biệt dừng lại.
“Con người của em ấy ba cũng biết rồi, thằng nhóc này: vừa nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp liền chịu không nổi”
“Để có được những người phụ nữ này, chuyện gì nó cũng có thể làm..”
Thế là, dưới sự thêm dầu vào lửa của Miêu Lạc, anh đã miêu tả Lý Hàng như một kẻ giết người mất lý trí.
“Ba sẽ giết chết nó! Ba nhất định phải giết chết nó!”
Miêu Hướng Đông vô cùng bồn chồn không yên Ông ta cứ đi đi lại lại chỗ cũ.
Miêu Lạc ngẩng đầu nhìn Miêu Hướng Đông, võ ngực bảo đảm.
“Ba, ba yên tâm, con tuyệt đối không bỏ qua cho tên khốn đó”
“Đêm qua, con đã thức cả đêm để nghĩ ra một kế hoạch”
“Chỉ cần kế hoạch này được thực hiện, không chỉ có tên khốn này chết”
“Đồng thời, chúng tôi có thể thôn tính toàn bộ Tập đoàn Lăng Tiêu”
“Điều quan trọng nhất là có thể đánh vào nhà họ Hoàng”
“Nhà họ Hoàng?” Miêu Hướng Đông có chút sửng sốt, sau đó mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Miêu Lạc hỏi: “Con còn có chuyện gì không nói cho ba biết ư?
“Ba, chuyện này con vốn định nói với ba vào sáng nay”
“Tên ở rể Lý Hàng này vô cùng lợi hại. Thậm chí anh ta còn đánh gãy hai chân của Hoàng Du Quảng, con trai của Hoàng Chấn, rồi còn thiến hản luôn!”
Nghe vậy, Miêu Hướng Đông chậm rãi ngồi xuống.
Ông nhanh chóng hỏi: “Vậy Hoàng Chấn không ra tay sao?”
“Theo con được biết thì Hoàng Chấn đã huy động toàn bộ sức mạnh trong tay, đang lao về phía Ninh Châu”
“Lần này họ thề sống chết nhổ sạch tập đoàn Lăng Tiêu, giết tên ở rể đó để trả thù cho con trai mình”
Con ngươi Miêu Hướng Đông khẽ đảo.
Dù gì ông ta cũng là trưởng tộc của một dòng họ lớn.
Con trai ông vừa mất, ông không có thời gian để buồn.
Bây giờ đầu ông nghĩ nhiều hơn về cách kiếm lời từ chuyện này.
“Con có cách gì mau nói đi”
Miêu Lạc cười nói: “Ngư ông đắc lợi!”
Cùng lúc đó, tại đại sảnh trang viên của nhà họ Tô.
Tống Tông quỳ gối trước mặt Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa cũng nhận được tin tức rằng nhà họ.
Hoàng sẽ toàn lực tấn công Ninh Châu.
Anh ấy cũng nói tương tự Miêu Lạc.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”
“Chuyến đi Ninh Châu lần này sợ rằng sẽ càng ngày.
càng loạn”
Tô Phương Hoa nhìn Tống Tông, trên mặt nở nụ cười hòa nhã.
“Tống Tông “Có”
“Tôi cho anh một cơ hội để bù đắp. Anh đến Ninh Châu ngay bây giờ, báo cáo chỉ tiết cho tôi những gì đã xảy ra ở Ninh Châu”
“Vâng!” Tống Tông lớn tiếng đáp.
“Nhưng anh nhất định phải nhớ rằng nếu không có lệnh của tôi, tuyệt đối không được đấu với tên ở rể đó nữa”
“Tôi nhớ rồi, tuyệt đối không bao giờ tái phạm!”
Sau khi Tống Tông rời đi, Tô Phương Hoa lấy điện thoại di động ra.
Trong điện thoại, có một bức ảnh của Hứa Mộc Tình.
Trong ảnh, Hứa Mộc Tình không trang điểm, cô mặc chiếc váy vàng nhạt dạo bước trên đường lớn.
Sự trong sáng này, sự tinh tế này, ngay cả Tô Phương Hoa cũng đang khao khát có được.
Anh ta nhìn bức ảnh, nụ cười trên mặt ngày càng rạng rỡ.