“Chi bằng mày giết tao đi!”
Lý Hàng nhón một hạt hướng dương từ trong túi ra.
Anh vừa ăn hướng dương vừa nói: “Lúc nãy khi bước vào, chẳng phải ông đã nói rồi sao?”
“Cách tốt nhất để hành hạ một người là khiến hắn sống không bằng chết mà tiếp tục sống.”
“Lúc trước ông dựa hơi song đao thu nhận không ít đồ đệ, cũng dùng hai thanh đao này giết không ít người.”
“Đợi sau khi ông về đến tỉnh thành, những kẻ thù bị ông dùng hai thanh đao này đả thương nhất định sẽ đến tìm ông báo thù”
“Giết ông chỉ làm bẩn tay tôi thêm, chỉ dựa vào ông vẫn không xứng.”
Nói xong, Lý Hàng lại nhìn đồng hồ.
Lý Hàng quay người nói với Trương Bằng Phi: “Những người còn lại giao cho các anh đấy”
Nhóm người Trương Bảng Phi sớm đã hăm he xản tay áo: “Đại ca yên tâm, bọn em nhất định sẽ xử lý thỏa đáng!”
Cho đến giờ phút này, Triệu Bắc Lâm mới nhớ đến lời cảnh cáo của Hổ Gia.
Ông ta không bao giờ ngờ rằng, người trước mắt này đã đạt đến cảnh giới đáng sợ mà ông ta hoàn toàn không cách nào chạm đến được.
Bây giờ đừng nói đến kháp Ninh Châu, cho dù là khắp tỉnh thành, có thể phân cao thấp với người thanh niên trước mắt này, e rằng chỉ có vị đó rồi!
Triệu Bắc Lâm thấy Lý Hàng gấp gáp rời đi, vội lên tiếng gọi lại: “Đợi một chút!”
“Tôi muốn biết cậu vội vã đi như vậy có phải còn có chuyện gì quan trọng hơn cần làm? Có phải cậu đi đối phó với người còn lợi hại hơn tôi?”
Lúc này Lý Hàng đã đi đến cửa, anh dừng chân nói một câu mà không thèm quay đầu lại.
“Về nhà ăn cơm, tối nay có đậu phụ Tây Thi.”
Triệu Bắc Lâm đờ đẫn nhìn Lý Hàng đi xa.
Đậu phụ Tây Thi? Đó là biệt hiệu của ai? Hay là địa điểm đặc biệt nào ở Ninh Châu?
E rằng Triệu Bắc Lâm vĩnh viễn cũng không biết rằng, đậu phụ Tây Thi chỉ là món sở trường mà Liễu Ngọc.
Phần đặt trên bàn ăn nhà họ.
Trong khi Lý Hàng đang ăn ngấu nghiến ở nhà, thì cùng lúc đó tại phòng VIP của một nhà hàng sang trọng tại tỉnh thành, Tô Phương Hoa đang ăn cơm cùng với một minh tinh người toàn đồ hiệu.
Cử chỉ nhẹ nhàng của Tô Phương Hoa bộc lộ sức hút nam tính đặc biệt.
Nhất cử nhất động của anh ta đều khiến minh tinh trước mắt mê mẩn.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Thư ký từ bên ngoài bước vào. . Truyện Dị Giới
Anh ta đứng bên cạnh Tô Phương Hoa nói nhỏ mấy câu.
Tô Phương Hoa khẽ cười: “Ở đây không có người ngoài, cậu cứ nói thẳng đi.”
Thư ký lùi lại vài bước, đứng thẳng người nói với Tô Phương Hoa.
“Triệu Bắc Lâm gãy “Ông ta đích thân đưa tám đồ đệ và mấy chục cao thủ đến Ninh Châu”“
“Kết quả tất cả đều bị đánh gãy chân gãy tay ở Ninh Châu, bị quăng vào một chiếc xe chở lợn đang trên đường đến tỉnh thành”
Nghe đến đây, Tô Phương Hoa bất giác cười một cách tao nhã: “Xem ra tên Lưu Đức Luân này cũng thật lợi hại.”
“Có thể lặng lẽ xử Triệu Bắc Lâm, cho thấy bên cạnh ông ta chắc chắn có nhân vật còn lợi hại hơn cả Triệu Bắc Lâm”
Thư ký nói: “Theo như chúng ta tìm hiểu, người này rất có khả năng chính là sát thủ đã đánh phế Chu Thành và Trương Toàn Vũ.”
Tô Phương Hoa lại hỏi: ‘Nhà họ Hoàng bên kia đã biết chuyện này chưa?”
Thư ký lắc đầu: “Ngay từ đầu chúng ta đã chặn hết mọi tin tức rồi ạ”
“Nhà họ Hoàng bây giờ vẫn khua chiêng đánh trống lo liệu đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu, ngày mai bọn họ sẽ phát động tổng tấn công.”
“Kế hoạch của bọn họ là gì?” Tô Phương Hoa nho nhã cầm ly rượu vang chạm ly với nữ minh tinh đối diện.
“Bọn họ đã âm thầm mua lại rất nhiều công ty nhỏ có dự án hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu.”
“Đồng thời phong tỏa một số hợp tác kinh doanh của tập đoàn Lăng Tiêu bằng cách lợi dụng các kênh thương mại của mình”
“Chỉ cần ngày mai cùng lúc bộc phát thì chuỗi vốn của tập đoàn Lăng Tiêu sẽ bị đứt trong tích tắc.”
“Không đến hai ba ngày, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ phá sản”
“Chiêu này cũng là mưu mẹo cũ của Hoàng Chấn, năm đó ông ta dùng cách này đối phó với rất nhiều tập đoàn ở các địa phương nhỏ, hiệ lệu quả cực tốt.”
Tô Phương Hoa lắc nhẹ ly pha lê: “Vốn của tập đoàn Lăng Tiêu ngày mai bị hụt bao nhiêu?”