Cơn Lốc Yakuza

Chương 97: Chương 97




Cô vẫn luôn muốn cố gắng thể hiện mình trước mặt Lý Hàng, không muốn trở thành kẻ ăn bám Lý Hàng.

Nhưng bất kể cô có cố gắng thế nào, cũng sẽ luôn gặp.

phải khó khăn không cách nào giải quyết được.

Quan Hữu Kỳ trợn mắt giận dữ nhìn Lý Hàng: “Anh là ai?”

“Tôi là chồng cô ất Câu nói này vừa nói ra, Quan Hữu Kỳ đột nhiên bật cười.

“Hóa ra anh chính là chàng rể ăn bám rúc gầm chạn đó hả”

“Một tên phế vật vô dụng!”

Nói xong, Quan Hữu Kỳ gọi bảo vệ đến.

Lập tức mười mấy bảo vệ xông đến.

Quan Hữu Kỳ phẩy tay: ‘Lập tức đuổi tên phế vật ở rể này ra ngoài cho tôi!”

“Còn người phụ nữ này, nếu cô ta đã đám đánh vào mặt tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy.”

“Thế thì đem cô ta đến văn phòng của tôi, tôi phải dạy dỗ cô ta cách làm người!”

Đúng lúc mấy tên bảo vệ vây đến, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi của Cố Hưng Thuận.

“Đợi một chúu”

Ngay sau đó, Cố Hưng Thuận cùng với hai người đi cùng vội vã chạy vào.

Nhìn ông ta mặt mũi mồ hôi nhễ nhại là đủ biết ông ta chạy vội như thế nào.

Quan Hữu Kỳ nhìn thấy Cố Hưng Thuận, lập tức cau mày.

nói với Cố Hưng Thuận.

“Sao ông lại quay lại? Không phải tôi đã gửi công văn kêu ông ra nước ngoài khảo sát rồi sao?”

Cố Hưng Thuận nhìn qua Lý Hàng trước, tiếp đó ông ta hít thở sâu mấy hơi liên tiếp.

Ông ta rất căng thẳng, phải nói là vô cùng căng thẳng.

Đây là lần căng thẳng nhất kể từ khi ông ta làm trong ngành ngân hàng!

Bởi vì đối với Cố Hưng Thuận, bây giờ ông ta đang tiến hành một ván cược lớn.

Cố Hưng Thuận bây giờ vẫn chưa rõ Lý Hàng rốt cục có thân phận gì?

Điều duy nhất ông ta biết là, bối cảnh của Lý Hàng rất sâu rất sâu.

Cố Hưng Thuận có thể ngồi lên vị trí hiện giờ đều dựa vào sự cố gắng lăn xả nhiều năm của ông †a, và dựa vào.

cơ hội nhất định mà lên.

Đồng thời ông ta cũng rất rõ, với xuất thân của mình, chỉ có thể làm đến vị trí này thôi, hơn nữa bất cứ lúc nào.

cũng có thể bị thay thế.

Ông ta muốn leo càng cao, đi càng xa hơn nữa thì buộc phải dựa vào Lý Hàng Ván cược này nếu như thẳng, cuộc đời ông ta từ đây sẽ đi lên một con đường khang trang rộng lớn.

Nếu ông ta thua, vậy thì sẽ bị đánh rơi xuống đáy, từ đây không có cách nào ngẩng đầu dậy nữa.

Và bây giờ Cố Hưng Thuận đứng ở đây cho thấy ông ta đã đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Cố Hưng Thuận nói với Quan Hữu Kỳ: “Chánh văn phòng, Ninh Châu là do tôi phụ trách”

“Tuy cấp bậc của ông cao hơn tôi, nhưng ông rút lại khoản vay của tập đoàn Lăng Tiêu, lại còn cưỡng chế đóng băng tài khoản ngân hàng của bọn họ là không đúng quy tắc.”

“Tôi hoàn toàn có thể dùng sự việc lần này chất vấn lên cấp trên.”

Quan Hữu Kỳ cười lạnh: “Dựa vào ông? Cố Hưng Thuận, lẽ nào ông quên dựa vào ai mà ông ngồi lên được vị trí này rồi sao?”

“Lẽ nào ông quên rằng, tôi muốn đạp ông ra khỏi vị trí này thì chỉ cần vài câu nói thôi sao?”

Cố Hưng Thuận nuốt nước miếng, ông ta lại lén nhìn sang Lý Hàng.

Lúc này ông ta đã không còn đường lui nữa rồi.

Ông ta siết chặt nắm tay, gân cổ lên nhìn Quan Hữu Kỳ.

“Tôi biết ông là cấp trên của tôi.”

“Tôi biết ông có thể dễ dàng sa thải tôi, khiến tôi lưu lạc đầu đường giống như một kẻ lang thang”

“Nhưng từ lúc ông viết công văn thông báo đến lúc sa thải, chí ít cũng mất ba ngày”

“Trong ba ngày này, tôi nhất định bảo vệ chu toàn cho.

tập đoàn Lăng Tiêu.”

Vừa nói, Cố Hưng Thuận vừa quay lại nói với hai người phía sau: “Hai người lập tức mở khóa tài khoản ngân hàng cho tập đoàn Lăng Tiêu, chuyển lại số tiền vốn đã bị rút về cho họ”

Hai người phía sau Cố Hưng Thuận vừa định hành động.

Quan Hữu Kỳ cười lạnh khoanh hai tay trước ngực và nói: “Tôi đã biết có khả năng ông sẽ quay lại, cho nên hôm nay tất cả các ngân hàng ở Ninh Châu đều tạm ngừng giải ngân cấp vốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.