Còn có Lục Chính Bình, chủ nhân nhà nhà họ Lục!
Máu, máu tươi!
Bọn họ chỉ vừa mới đến mà đã cắt cổ mấy tên vệ sĩ ngoài cửa.
Máu đỏ tươi dưới ánh đèn lại vô cùng chói mắt.
Lúc này, trên dưới nhà họ Tôn, tất cả mọi người đều được huy động đến đây! = 4 Lực lượng trụ cột của thế hệ trẻ lần lượt từng người miột đứng ngay ngắn trong sân Mặc dù thế lực của nhà họ Tôn rất mạnh, nhưng so về số lượng thì ít hơn rất nhiều.
Quan trọng hơn cả là Châu Vũ và Lục Chính Bình đều là những cao thủ đúng đầu Phúc Châu!
Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu mà đấu với họ thì cũng chỉ coi như ngang tài ngang sức.
Thế nhưng bọn họ có thuộc hạ của hai gia tộc cùng với hai vị cao thủ có thực lực tương đương!
Hơn nữa quân số có họ đông hơn rất nhiều!
Hung ác hơn rất nhiều!
Sát khí.
Như sóng biển cuộn trào từng lớp từng lớp!
Tôn Văn Đài sải bước đi ra.
Mặc dù ông đã nắm chặt tay, nhưng cơ thể vẫn hơi run lên.
Nhưng ông là người đứng đầu gia tộc họ Tôn.
Cho dù trong lòng có sợ hãi thì sắc mặt cũng không được biến đổi!
“Châu Vũ, Lục Chính Bình, hai người muốn làm gì? Đến †ìm chết sao?”
“Không lẽ các người đã quên mất năm đó, hai nhà các người cũng như bây giờ, khí thế hung hăng tới đây, nhưng rốt cuộc có kết cục gì chứ?”
“Nếu như không phải cha tôi động lòng thương mà giữ mạng cho thì nhà họ Châu, nhà họ Lục các người đã bị Xóa sổ rồi!”
Tôn Văn Đài tràn đầy khí thế, nói vô cùng dõng dạc.
“Nếu bây giờ các người vẫn còn chút đầu óc thì hãy mau cút khỏi đây”
“Bằng không, đến lúc đó đừng trách Tôn gia chúng tôi nhỏ cỏ tận gốc!”
Lục Chính Bình vẫn không rõ tình hình hiện tại lắm.
Thực ra ông ta cũng có chút lo lắng, không biết tin tức của Châu Vũ có chính xác hay không.
Lục Chính Bình đi tới trước mặt Châu Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Ông có chắc là lão già kia bị thương nặng rồi chứ, tối nay không thể sang đây được chứ?”
Châu Vũ cười lạnh một tiếng: “Nếu lão già kia có thể động thủ thì ông nghĩ bây giờ một con chó như Tôn Văn Đài còn nói với chúng ta những lời vớ vẩn này sao?”
Lục Chính Bình gật đầu: “Cũng đúng, nếu là trước kia, làm gì có chuyện ông ta phí lời với chúng ta, trực tiếp ra †ay là xong rồi”
“Đúng! Ông ta không nói những lời này thì thôi, bây giờ nói rồi lại càng khẳng định lão già kia đã bị thương nặng!”
Cả nhà Tôn Văn Đài đã rất sốc.
Họ không ngờ rằng tin tức này lại có thể lọt ra ngoài!
Tôn Thượng Hương lập tức nghĩ đến Lý Hàng.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng dập tắt ý nghĩ này.
Cô biết người như Lý Hàng sẽ không tung ra tin tức này.
Nhưng tin này có rất ít người biết, ngoài Lý Hàng ra thì còn có ai?
Lúc này, Châu Vũ tiến lên trước hai bước, ông chỉ vào.
Tôn Văn Đài nói: “Thời đại của gia tộc họ Tôn các người đã kết thúc rồi”
“Nếu muốn sống sót thì bây giờ quỳ xuống lạy tôi đi”
“Nếu tâm trạng tôi tốt không chừng sẽ tha mạng chó cho các người, giữ lại nuôi bên cạnh tôi, mỗi ngày đều cho ăn”
“Mẹ kiếp nói nhảm ít thôi! Lên đi!”
Tôn Trung Mưu gầm lên!
Anh ta cầm con dao xông lên.
Cuộc chiến bắt đầu!
Tiếng giết chóc!
Tiếng hét!
Liên tục không ngừng!
Than khóc!
Gào thét!
Bay lên bầu trời!
Vang dội cả mây!
Máu nhuộm gạch xanh.
Bắn tung tóe trong ánh đèn đường mờ ảo.
TÍ tách trên lá cỏ.
Dao kiếm sáng bóng.
Đám đồng lăn lộn.