Hàn Sơn, Cô Tô.
Ngô Chí Vinh và Chung Vô Thất ngồi đối diện nhau.
Sãc mặt Ngô Chí Vinh u ám: “Sư huynh, những gì huynh nói lúc nấy đệ đều đồng ý với huynh”
“Nhưng đệ có một điều kiện.”
“Đệ muốn tên Lý Hàng đó chết, đệ muốn tất cả những người có liên quan đến Lý Hàng đều phải chết cùng.”
Chung Vô Thất khẽ mỉm cười, bình thản: “Nếu là yêu cầu của sư đệ thì huynh nhất định giúp đệ sắp xếp thỏa đáng”
Ngô Chí Vinh vội hỏi: “Sư huynh định cử ai đi Ninh Châu?”
Nụ cười trên mặt Chung Vô Thất không giảm: “Tuy Ninh Châu nhỏ bé, nhưng hiện giờ đã trở thành mục tiêu công kích”
“Không biết có bao nhiêu con mắt nhìn vào Ninh Châu”
“Bây giờ nếu ta phái người qua đó, chắc chắn sẽ thu hút sự suy đoán từ các thế lực khác”
“Như vậy sẽ bất lợi cho hành động tiếp theo của chúng ta”
“Vậy sư huynh định làm thế nào?”
Chung Vô Thất cầm một trái cam trên bàn, chậm rãi bóc từng chút một.
“Làm việc không được gấp gáp.”
“Cũng giống như bóc vỏ cam, đệ không thể một lần bóc hết được vỏ cam, phải kiên nhẫn.”
“Bây giờ bên ngoài chẳng phải đang tán dương Ninh Châu là cấm địa sao?”
“Trước tiên, phải phá vỡ lời đồn này, khiến người dân Ninh Châu cảm thấy khủng hoảng tuyệt vọng”
Nói đến đây, Chung Vô Thất đưa quả cam đã bóc hết vỏ vào tay Ngô Chí Vinh.
Hắn cười thản nhiên ngạo nghễ: “Nội bộ chúng đã loạn ồi, lại cho người chặt đầu Lý Hàng và bạn bè thân thích bên cạnh hắn từng người một”
“Chất thành một ngọn núi trước cửa ngõ Ninh Châu”
“Nói với kẻ khác, từ nay về sau Ninh Châu là của chúng 1a”
Ngô Chí Vinh nghe mà hai mắt sáng rực: “Tuyệt diệu!
Không biết sư huynh định lúc nào thì ra tay?”
Chung Vô Thất chỉ quả cam trong tay Ngô Chí Vinh: “Khi đệ nhận lấy quả cam thì người của ta đã bát đầu rồi”
Biển xanh, cát trắng, năng vàng.
Quảng cáo nói quay là quay, hơn nữa lại còn ở bờ biển Ninh Châu.
Lấy điểm quay quảng cáo làm trung tâm, trong vòng bán kính năm kilomet lập tức phong tỏa!
Không phận sự miễn vào!
Khi tất cả nhân viên của bộ phận đã vào vị trí, điều khiến Lý Hàng hơi ngạc nhiên là Hứa Hạo Nhiên và Âu Dương Miểu Miểu vừa mới qua vòng phỏng vấn cũng có mặt.
Theo những gì Hứa Mộc Tình nói, phần lớn ý tưởng của quảng cáo sắp quay này đều là của Âu Dương Miểu Miểu.
Hứa Mộc Tình đến điểm quay quảng cáo muộn một chút.
Cô vừa xuống xe thì một nhân viên vội vã bước đến.
“Tổng giám đốc, trong lúc quay phim, Cố tiểu thư đột nhiên say nắng ngất xỉu rồi”
Hứa Mộc Tình vội hỏi: “Đưa đi bệnh viện chưa?”
“Đã đưa đến bệnh viện rồi. Nhưng thế này thì quay quảng cáo của chúng ta không kịp mất” “Thế phải làm sao?”
Hứa Mộc Tình vừa dứt lời, Âu Dương Miếu Miểu và vài nhân viên bước tới.
Âu Dương Miểu Miểu và Hứa Mộc Tình là bạn cùng trường đại học.
Cô ta dưới Hứa Mộc Tình ba khóa, lúc trước ở trường có quen biết.
Cô ta nói với Hứa Mộc Tình: “Chị à, thật ra ý tưởng quảng cáo lần này cho sản phẩm của công ty đến từ chị”
“Tôi?” Hứa Mộc Tình hơi ngạc nhiên.
“Thời gian chị ở trường đại học thường đại diện cho đội bơi lội ở trường tham gia các cuộc thi trong thành phố và tỉnh”
“Còn đoạt giải quán quân mấy lần, lúc đó mọi người đều gọi chị là mỹ nhân ngư đó”
“Chị à, dù sao mấy cảnh quay phía sau cũng không cần lộ mặt”
“Chi bằng chị thay đồ bơi, thay thế cho Cố tiểu thư đi.”
Trên phương diện công việc, Hứa Mộc Tình trước giờ không hề ngại ngùng.
Cô suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu: “Nhưng tôi không mang đồ bơi.”
“Chị, đồ bơi của chị đã chuẩn bị hết rồi, chị đến phòng thay đồ thay vào là xong”
Lúc này Hứa Hạo Nhiên bên cạnh nhìn Hứa Mộc Tình cười.
Trong mát Hứa Mộc Tình, sao nụ cười của em trai cô lại trông xấu xa thế kia.
Đợi Hứa Mộc Tình đi vào phòng thay đồ.
Cô phát hiện trên ghế đặt ba bộ đồ bơi.
Nhưng bộ nào cũng khiến Hứa Mộc Tình đỏ mặt tía tai!
Diện tích vải của ba bộ bàn tay!
lồ bơi này đều không bằng một Loại đồ bơi bikini này cho dù là mặc riêng, Hứa Mộc Tình cũng không dám mặc, đừng nói đến mặc trước mặt bao người quay quảng cáo.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện của hai nhân viên nữ.
“Ai da, dáng người Cố tiểu thư đẹp quá, thật ngưỡng một”