Sau lưng Từ Thiên cánh cửa đột nhiên mở ra, Từ Thiên nhanh chóng đứng dậy. Người mở cánh là Dương Mộng Linh, cô trước mặt Từ Thiên lạnh lùng nói: “Trời cũng sắp tối rồi, hôm nay Mộng Linh cô ấy sẽ ở đây.”
Từ Thiên có chút khó hiểu, hắn hỏi: “Mộng Linh ở đây tối nay, vừa rồi các cậu không sao chứ?”
“ không sao hết...”
“ Vậy mình vào được chứ?” Từ Thiên gãi đầu nói
“ không được, hôm nay bọn mình không muốn gặp cậu...”
“ là sao?” Từ Thiên càng biểu lộ sự không hiểu gì, hắn thật sự muốn nghe Dương Ngọc Linh giải thích.
Dương Ngọc Linh nhìn Từ Thiên một chút rồi nói: “ Cậu biết vậy là được, có gì bọn mình sẽ gọi cậu.” Nói rồi cô liền đóng cửa lại bỏ mặc Từ Thiên bên ngoài.
Từ Thiên đơ người ra không hiểu gì, lúc hắn đã bình tĩnh hơn thì mới đập cửa gọi: “ Ngọc Linh à, cậu mau mở cửa cho mình vào. Ngọc Linh... Mộng Linh, em ra mở cửa cho anh đi...” Từ Thiên gọi một lúc không thấy biểu hiện gì thì mới buồn bã rời đi.
Bên kia cánh cửa Dương Ngọc Linh và Mộng Linh đứng ngay đó, sau khi Từ Thiên rời đi Dương Ngọc Linh nói: “Mới gọi một chút thôi mà cậu ấy đã hết kiên nhẫn rồi...”
Mộng Linh thì có chút lo lắng, cô hỏi: “Chúng ta nên gọi anh ấy lại không? Nếu anh ấy giận thì sao?”
Dương Ngọc Linh thấy vậy liền nắm tay Mộng Linh nói: “Chúng ta phải như vậy, không hắn sẽ không hiểu được tầm quan trọng của chúng ta. Nếu cậu cư xử mềm yếu thì sẽ không trừng trị được hắn.”
Dương Ngọc Linh sao khi thấy Mộng Linh gật đầu đồng ý thì cười nói: “Được rồi, để mình đi nấu cơm...”
Lúc này Từ Thiên đang trên xe lái về nhà, vừa đi hắn vừa suy nghĩ về Dương Ngọc Linh và Mộng Linh. Từ Thiên có chút thầm kêu may mắn khi đã suy nghĩ kĩ mọi việc vừa xảy ra. Hắn chắc chắn là hai cô nàng của hắn không những không xảy ra xô xát gì với nhau mà hình như còn làm thân được với nhau nữa. Bằng chứng để hắn kết luận như vậy chính là Dương Ngọc Linh nói Mộng Linh sẽ ở đấy tối nay. Nếu họ có vấn đề gì thì Mộng Linh đã về trước rồi.
Trên xe điện thoại Từ Thiên vang lên,hắn nhấc máy hỏi: “ai vậy?”
“Anh Từ là em Hà Tư Minh đây...” Đầu dây bên kia nói
“ Tư Minh có chuyện gì cậu gọi cho tôi vậy...”
“ Cũng không có gì,em chỉ muốn hỏi tối nay anh có rảnh không, cha em nói muốn mời anh một bữa cơm.”
Từ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “ Được rồi, tối nay tôi không có việc gì. Chú hà đã có lời mời thì tất nhiên tôi phải đến rồi.”
“ Vậy thì tốt quá...” Hà Tư Minh kêu lên một tiếng rồi nói tiếp: “Anh đang ở đâu để em qua đón anh.”
“ không cần đâu, tôi đang ở ngoài đường nên cậu gửi tôi cái địa chỉ là được rồi.”
“ Được rồi để em gửi cho anh...”
Vài giây sau Từ Thiên nhận được địa chỉ mà Hà Tư Minh gửi rồi phóng thẳng đến đấy. Đến nơi hắn đã thấy Hà Tư Minh đứng trước nhà đợi hắn, Từ Thiên xuống xe nói: “ Làm phiền cậu đứng ngoài này đợi rồi...”
“ Đâu có, em chỉ mới chạy qua thôi. Anh mau vào nhà đi.”
Hà Tư Minh đưa Từ Thiên vào trong nhà, đến phòng khách hắn thấy Hà Tư thụ và một người phụ nữ trung niên đang ngồi nhìn hắn. Hà Tư Minh nhanh chóng giới thiệu: “Anh Từ để em giới thiệu một chút, đây là cha em thì anh dã gặp rồi. Còn đây là mẹ em,mẹ em tên là Tống Thục Lan.”
Từ Thiên cầm chai rượu mà một lần Đẩu Đức đưa cho hắn mà hắn vẫn để trên xe rồi nói: “Chú Hà, cô Tống gặp mặt rồi. Vì vội quá nên cháu chỉ mua được chai rượu nhỏ này xin cô chú nhận cho...”
Tống Thục Lan vội đứng lên nhận lấy chai rượu từ tay Từ Thiên rồi nói: “Cháu đến đây là chúng ta vui rồi, cần gì phải cầm quà nữa.”
Hà Tư Thụ cũng nói: “Vợ chú nói đúng đấy, là chúng ta đột nhiên mời cháu như vậy.”
Hà Tư Thụ vừa nói vừa mở xem chai rượu mà Từ Thiên tặng, lúc mở ra ông giật mình. Hà Tư Thụ nói: “Từ Thiên à, trai rượu cháu tặng chúng ta này đắt quá nên ta không thể nhận được.”
Hà Tư Thụ nói xong khiến Tống Thục lan và Hà Tư Minh có chút giật mình, Tống Thục Lan dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Hà Tư Thụ nói: “Ông đang nói gì vậy?”
“ Bà không biết gì cả, bà biết chai rượu này có giá bao nhiêu không?”
“ Bao nhiêu?” Tống Thục Lan hỏi
Hà Tư Thụ nhìn chai rượu một chút rồi nói: “Chai rượu này tên là Mendis International, trên thì trường giá tiền của nó cũng phải có giá là 1 triệu USD.”
Hà Tư Thụ nói xong không chỉ có Tống Thục Lan và Hà Tư Minh mà Từ Thiên cũng phải giật mình. Hắn không hề biết Đẩu Đức đưa hắn một chai rượu đắt tiền như thế này. Nếu Đẩu Đức biết mình càm chai rượu đi tặng người khắc nhất định sẽ giết mình. Nhưng tặng rồi Từ Thiên không thể đòi lại được nên hắn nén cơn đau vì mất của lại nói: “Chú Hà đừng nói vậy mà chỉ là một chai rượu thôi nên tiền nong không tính là gì cả.”
Hà Tư Thụ nói: “Không được, chai rượu này quá đắt thật sự ta không thể nhận.”
“Chú Hà nếu chú không nhận thì cháu nhất định sẽ đứng dậy đi về ngay đó...”
“ Chuyện này...” Hà Tư Thụ có chút lưỡng lự nhưng rồi ông cũng thở dài nói: “Được rồi, chai rượu này ta nhận vậy...”
Hà Tư Minh xen vào nói: “Được rồi mà cha, anh Từ chưa ăn gì chắc bây giờ cũng đói rồi nên chúng ta vào ăn cơm thôi.”
“ Phải phải, mau vào ăn cơm...” Hà Tư Thụ nói